Vũ Quí Hạo Nhiên (Người Việt) - Tuần rồi có một chuyện lạ xảy ra. Và bên trong chuyện lạ đó lại là một chuyện lạ hơn nữa. Chuyện lạ, là ngày 10 tháng 5, báo Công An Nhân Dân chạy một bài viết chỉ trích bài blog của GS Ngô Bảo Châu.
Thì GS Châu viết bài trên blog mình, bênh vực TS Cù Huy Hà Vũ. Mà TS Cù Huy Hà Vũ thì là đối tượng đang bị truy tố về tội chống đảng Cộng Sản, báo Công An chỉ trích có gì là lạ?
Lạ ở chỗ, blog GS Châu đã đóng rồi.
Bài viết về TS Vũ, rất ngắn, 292 từ kể cả tựa, chỉ xuất hiện có hai ngày thì GS Châu đóng blog, để ở dạng riêng tư (“private”), chỉ có ai được mời mới được vào đọc.
Blog đã đóng, bài viết mang tựa đề “Về sự sợ hãi” đã không còn đọc trực tiếp được nữa, mà đằng nào thì bài viết đó xuất hiện từ 13 tháng 4, việc gì tới 10 tháng 5 mới trả lời? Ðó là điều lạ thứ nhất.
Có người giải thích chuyện lạ này, là do phiên xử phúc thẩm TS Vũ sắp tới, công an muốn có động thái cho biết “Tới Ngô Bảo Châu chúng tôi còn chơi, đừng nói chi hạng Nguyễn Huệ Chi, Thiên Sầu. Giải Fields còn chẳng ăn ai, nữa là Hellman/Hammett với Quyền Tự Do Xuất Bản thì cứ mà vứt ngoài bụi tre, nhá.”
Cũng có thể.
Nhưng điều lạ thứ hai, lại còn lạ hơn nữa.
Trong bài báo Công An Nhân Dân mang tựa đề “Về sự ngộ nhận của Giáo Sư Ngô Bảo Châu,” tác giả Quý Thanh trước hết dẫn lời GS Châu, rồi bắt đầu chỉ trích lời này. Lời được trích dẫn như sau:
“Tôi vốn không đặc biệt hâm mộ ông Cù Huy Hà Vũ. Những lý lẽ ông đưa ra tôi cũng không thấy có tính thuyết phục đặc biệt. Nhưng với những gì xảy ra gần đây, ông thể hiện mình như một con người không tầm thường. Như Hector người thành Troy, như Turnus người Rutuli hay như Kinh Kha người nước Vệ, ông Vũ không hề sợ hãi khi phải đối mặt với số phận của mình. Những nhân vật huyền thoại này đã làm mọi thứ để được đối mặt với số phận, để hoàn thành sứ mệnh của mình trong cuộc đời này.”
Tác giả Quý Thanh chỉ trích sự so sánh TS Cù Huy Hà Vũ với những anh hùng trong truyền thuyết cổ.
Và cách tác giả này chỉ trích, là tấn công TS Vũ.
Tác giả này tố cáo TS Vũ đã có “những mưu đồ chiếm dụng nhà đất,” đã có “những cách ứng xử đoạn tuyệt tình nghĩa gia đình,” tố cáo ông này có “quá khứ học hành và làm việc không rõ ràng.”
Báo CAND chú thích là "Minh họa: Hữu Khoa" nhưng không nói rõ là hình ông Vũ, ông Châu, hay dượng Ba Dũng.
Rồi tác giả này tiếp tục tấn công TS Vũ là đã dám cả gan “tự ứng cử mình vào vị trí Bộ trưởng Bộ Văn Hóa Thông Tin” với những câu phát biểu mà tác giả cho là “kiêu ngạo và tùy tiện.”
Tác giả cũng không quên trả nợ cấp trên và tấn công TS Vũ với “những đơn kiện chẳng giống ai chỉ là những scandal nhằm đánh bóng tên tuổi Vũ.” Ðó là những đơn kiện Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng vi phạm pháp luật khi phê duyệt dự án bô xít Tây Nguyên và nhiều việc làm khác.
Tất nhiên, không có luật pháp nào bắt buộc một vụ kiện phải “giống ai.” Nếu kiện đúng, thì thắng, kiện sai, thì thua. (Còn kiện mà bị người bị kiện tung ám khí, thì có thể suy ra là người bị kiện không dám tin mình sẽ thắng – nhưng chuyện đó để lúc khác bàn.)
Nhưng điều lạ thứ hai, là ở chỗ này:
Trong suốt bài báo dài đằng đẵng (2068 từ chưa kể tựa và hình minh họa, gấp 7 lần bài blog GS Châu), không một lần nào báo Công An Nhân Dân tố cáo TS Vũ chống đối chế độ.
Không một lần nha. Không nửa chữ cắn đôi nữa nha.
Chuyện gia đình người ta, thật hay giả không biết, thì lôi ra đàm tiếu. Chuyện “quá khứ học hành và làm việc” của người ta, chẳng liên quan tới gì hết, thì mang ra nhiếc móc. Chuyện bênh vực cho ông thủ tướng sếp lớn bị kiện, thì nhớ kỹ lắm.
Nhưng cái tội mà người ta bị truy tố, bị kết án, thì quên phứt đi mất.
Ðó là một thứ “Freudian slip.” Báo Công An Nhân Dân (không chỉ riêng tác giả mà mấy tầng lớp duyệt bài phê chuẩn bài viết này) đã viết, đã đọc, và đã hả hê thưởng thức bài viết theo đúng tiềm thức sâu thẳm nhất của họ.
Và trong tiềm thức đó, ai cũng hiểu lý do TS Vũ bị bắt là vì những đơn kiện, chứ không có “tuyên truyền phản động” gì sất. Cho nên đã viết ra theo đúng tiềm thức chứ không đúng như cái bề ngoài đã dựng đứng lên tội “phản động.”
Một cái “quên” rất đáng kể.
Nói vậy chứ bài báo CAND có nhắc một lý do nữa để tấn công TS Vũ. Ðó là ông Vũ đã cả gan không chịu giao nạp căn nhà nơi ông sống, 24 Ðiện Biên Phủ Hà Nội, cho nhà nước để “xây dựng một phần” thành bảo tàng Xuân Diệu.
Lý luận thì ngớ ngẩn rồi. Có ai bắt con cháu Tố Hữu phải giao nạp căn biệt thự khổng lồ 76 Phan Ðình Phùng để “xây dựng một phần” thành bảo tàng Tố Hữu không?
Nhưng trên thực tế thì không ngớ ngẩn chút nào.
Nhà nước bảo nộp đất, nộp nhà, mà không chịu nộp, đó là tội. Gương tày liếp hàng trăm hàng ngàn dân oan khiếu kiện khắp nước còn chưa thấy sao? Chống đối chuyện cướp đất của quan chức, dù cấp thấp, là đi tù, không biết sao? Blogger Ðiếu Cày vừa bị tù vừa bị tịch thu nhà, không nhớ sao?
Chi tiết căn nhà 24 Ðiện Biên Phủ, vì vậy, cũng lại là một thứ “Freudian slip” làm bộc lộ lối làm ăn của nhà nước xã hội chủ nghĩa.
Vũ Quí Hạo Nhiên
http://vqhn.wordpress.com/2011/05/15/bao-cong-an-quen-toi-ts-vu/