Nguyên Thạch (Danlambao) - So sánh cuộc đấu tranh anh dũng vì chính nghĩa của quân dân VNCH với thực trạng của cái gọi là: “Quân hại nhân đôi, Quân đội nhân hai, Quân hại nhăn răng” cúi đầu trước sự xâm lấn của giặc ngoại bang Tàu cộng thì ai mới thật sự là yêu nước trong niềm kiêu hãnh bảo vệ Tổ Quốc, ai là thứ quân đội phản nước buôn dân? Thiết nghĩ giờ đây là thời gian để khẳng định lại lịch sử một cách công bằng xác đáng rằng quân đội nào hèn mạt, quân đội nào anh hùng.
*
Qua bao vụ Trung cộng lấn lướt chủ quyền không chối cãi của Việt Nam như cướp 7 đảo rồi xây dựng căn cứ quân sự, tuyên bố chủ quyền hầu hết Biển Đông qua Đường phân khúc-9 đoạn (Đường lưỡi bò) cắt cáp tàu thăm dò, đưa giàn khoan xâm phạm lãnh hải và xịt vòi rồng vào các tàu hải giám của VN như xịt heo, xịt trâu bò, bắn giết, cướp của, tông chìm nhiều tàu đánh cá của ngư dân VN, đuổi giàn khoan của Tây Ban Nha hợp tác thăm dò và khai thác dầu khí với VN và nay thì tập dợt quân sự bằng đạn thật chỉ cách vịnh Đà Nẵng chỉ 75 hải lý, cũng như tương lai gần Trung cẩu sẽ biểu dương quân sự cũng như sẽ bắn đạn thật cách cảng Cam Ranh chỉ 30 hải lý…thì quân đội nhăn răng của Việt cộng cũng sẽ chỉ quan với ngại.
Cứ mỗi lần có “sự cố” thì ĐCSVN (Đảng Cướp Sạch Việt Nô) luôn ngụy biện rằng: Quân đội ta yếu, tiềm năng vũ khí ta kém…và rồi thì tên đảng trưởng Thằng Ba Trợn Nguyễn Phú Trọng lại phát biểu một cách ích kỷ cực kỳ ngu xuẩn: “Nếu để xảy ra đụng độ (với Trung Quốc) thì có còn được ngồi đây để bàn về Đại hội Đảng được không”.
Thế thì câu hỏi được đặt ra một cách lô gic là: Tại sao quân đội ta yếu? Câu trả lời là: Có phải tại quân đội ta cũng là quân đội của Tàu và tại ta không có chính nghĩa vì thái độ phản quốc, bán nước của đám bạc nhược BCT (Bộ Cá Tra) cùng TWĐ CSVN.
Nguyên nhân tại sao vũ khí quốc phòng của ta yếu kém? Có phải vì cả bọn chúng ta chỉ chăm chú vào túi riêng, tranh nhau tham nhũng, vơ vét ngân quỹ quốc gia để rồi không còn ngân khoản khả chi cho công việc tối cần là bảo vệ Tổ Quốc?. Một quân đội bị cầm nắm bởi những tên lãnh đạo hèn nhát nhu nhược cộng với tinh thần yếm thế đầy sợ hãi của đám binh lính là một đội quân tôi tớ trong cung cách nô lệ chứ không phải là quân đội anh hùng với đầy đủ danh dự cùng trách nhiệm của người quân nhân.
Những đứa con chỉ giỏi tranh giành, hiếp đáp anh chi em trong cùng một gia đình nhưng khi ra xã hội lại hèn nhát yếu đuối là những đứa con tệ hại ươn hèn.
Hãy lật lại những trang sử quân đội của 2 thể chế: Cộng sản VN và QL-VNCH để điểm ra chính nghĩa và chân giá trị của quân đội ấy.
A- Quân đội nhân dân (QĐND)
Trước 1975 còn được gọi là “quân cs Bắc Việt”, tức quân cộng sản xâm lăng vì họ đã theo lệnh của tên đầu sỏ chúa đảng cs Hồ Chí Minh: “Dẫu đốt hết dãy Trường Sơn, dẫu hy sinh đến người Việt Nam cuối cùng cũng phải giải phóng cho bằng được miền Nam”. Một thứ quân đội mà sử sách đã ghi chép lại gần như đầy đủ trong hơn 21 năm của cuộc chiến HUYNH ĐỆ TƯƠNG TÀN để cuối cùng là Việt Nam thất bại, điều đó đã được xác định bởi cựu TBT Lê Duẩn: “Ta đánh Mỹ là đánh thay cho Liên Xô và Trung Quốc”, câu tuyên bố này của một người với cương vị Chủ tịch quân ủy trung ương, nếu không ngụ ý cho rằng quân đội CSBV chỉ là đám lính đánh thuê cho ngoại bang Nga Tàu thì là gì?.
Bên cạnh Lê Duẩn, những nhân chứng được sinh ra và đã phục vụ chế độ ở những cương vị có giá trị với nhiều nhận định mang tầm ảnh hưởng, hãy nêu vài vị với những thí dụ sau:
- Dương Thu Hương: Một nữ Nhà văn quân đội đã xác quyết rằng: Chế độ man rợ đã chiến thắng nền văn minh.
+ Lần thứ nhất khi đội quân chiến thắng vào Sài Gòn năm 1975, trong khi tất cà mọi người trong đội quân chúng tôi đều hớn hở cười thì tôi lại khóc. Vì tôi thấy tuổi xuân của tôi đã hy sinh một cách uổng phí. Tôi không choáng ngợp vì nhà cao cửa rộng của miền Nam, mà vì tác phẩm của tất cả các nhà văn miền Nam đều được xuất bản trong một chế độ tự do; tất cả các tác giả mà tôi chưa bao giờ biết đều có tác phẩm bầy trong các hiệu sách, ngay trên vỉa hè; và đầy rẫy các phương tiện thông tin như TV, radio, cassette. Những phương tiện đó đối với người miền Bắc là những giấc mơ. Ông Thái đừng quên rằng, ở miền Bắc, tất cả mọi báo đài, sách vở đều do nhà nước quản lý. Dân chúng chỉ được nghe đài Hà Nội mà thôi; và chỉ có những cán bộ được tin tưởng lắm mới được nghe đài Sơn Mao, tức là đài phát thanh Trung Quốc. Còn toàn bộ dân chúng chỉ được nghe loa phóng thanh tập thể; có nghĩa là chỉ được nghe một tiếng nói. Vào Nam tôi mới hiểu rằng, chế độ ngoài Bắc là chế độ man rợ vì nó chọc mù mắt con người, bịt lỗ tai con người. Trong khi đó ở miền Nam người ta có thể nghe bất cứ thứ đài nào, Pháp, Anh, Mỹ... nếu người ta muốn. Đó mới là chế độ của nền văn minh. Và thật chua chát khi nền văn minh đã thua chế độ man rợ. Đó là sự hàm hồ và lầm lẫn của lịch sử. Đó là bài học đắt giá và nhầm lẫn lớn nhất mà dân tộc Việt Nam phạm phải. (1)
- Trung tướng Trần Độ: Ở Việt Nam, từ 1975 đến 1985 ta chủ trương xây dựng chủ nghĩa xã hội trên cả nước. Điều đó đã làm đất nước và nhân dân khốn khổ. May mà năm 1986, Đảng cộng sản phải nghe theo dân và phải đổi mới, nhưng sự đổi mới ấy lại cứ nửa vời, chập chờn, làm cho sự phát triển đất nước cũng cứ chập chờn, cứ nhùng nhằng, do đó đã qua đi 25 năm mà tương lai chưa hứa hẹn gì nhiều. Trong khi đó sự tụt hậu cứ càng ngày càng tụt xa, ta không sao theo kịp các nước không xã hội chủ nghĩa. Như vậy “xã hội chủ nghĩa” chỉ là một lý thuyết của một học thuyết chưa được chứng thực (chỉ mới có sự chứng thực của sự thất bại và đổ vỡ sau 70 năm tưởng rằng đã thành công).
- Như vậy nó không thể là con đường duy nhất để phát triển đất nước.
- Cách mạng và xây dựng, và tiến hoá
+ Ông Trần Anh Kim: Nghĩ đến lịch sử đau buồn này thì tôi vẫn nói với bạn bè rằng gia đình tôi 3 đời bị cộng sản đè nén, áp bức rồi, bị cướp trắng tay rồi, đời ông nội tôi, đời bố tôi, rồi đến đời tôi, cướp trắng tay như vậy rồi. Cho nên tôi vẫn nói với anh em, bạn bè rằng tao không căm thù chế độ này thì thôi chớ chế độ này lấy quyền gì để căm thù tao.
Ông Lê Hồng Hà, nguyên đại tá và nguyên chánh văn phòng Bộ Công an, đưa ra những đề nghị liên quan đến việc sửa đổi hiến pháp trong đó ông đề nghị bỏ điều 4 hiến pháp và cho rằng quân đội phải trung thành với tổ quốc chứ không phải với đảng!
- Do mấy chục năm qua, cả nước ta đi theo con đường xây dựng chủ nghĩa sai lầm nói trên, nên đất nước ta lâm vào tình trạng suy yếu, xuống cấp về hầu hết các mặt của đời sống xã hội (không chỉ kinh tế mà cả chính trị, xã hội, văn hóa, đạo đức v.v…) và tụt hậu so với nhiều nước xung quanh, chủ quyền quốc gia bị xâm phạm. Chưa bao giờ lòng tin của dân đối với sự lãnh đạo của ĐCSVN và Nhà nước ta thấp như ngày nay và tình hình nghiêm trọng tới mức trở thành nguy cơ lớn đối với sự sống còn của chế độ, của ĐCSVN. (1)
Nguyên nhân gốc rễ của tình hình ấy, chính là do chế độ toàn trị của một đảng trên thực tế đang chi phối toàn bộ quyền lực Nhà nước và hệ thống chính trị đứng trên nhà nước và pháp luật, đứng trên nhân dân, vô hiệu hóa nhiều quyền tự do, dân chủ đã được quy định trong Hiến pháp.
– Để cứu đất nước ra khỏi tình hình nghiêm trọng nói trên thì phải đổi mới căn bản thể chế chính trị, chuyển từ độc tài đảng trị sang dân chủ là cơ hội tốt, là bước đi đầu tiên mở đường cho đất nước đổi mới toàn diện, phát triển bền vững và bảo vệ chủ quyền quốc gia.
- Luật sư Nguyễn Văn Đài: “Một đảng mà chỉ coi trọng quyền lực của mình hơn chủ quyền quốc gia và sinh mạng của nhân dân, thì đó là đảng gì? Đó là đảng khốn nạn!”
Nếu cho rằng những nhân vật tiêu biểu nêu trên, họ là Nhà văn, Nhà thơ, Tướng tá trong quân đội, Cán bộ cao cấp của chế độ cộng sản, Luật sư, Trí thức…thì lẽ nào họ lại không có cái quyền nhận định về cái cơ chế mà họ là những công dân hạng 1? Họ đã sinh ra và được chế độ dạy bảo cũng như đã từng đổ xương máu, mạng sống cho chế độ mà cho rằng những vị này không có quyền nêu quan điểm thì ai mới là người có quyền?
Nếu những tên đầu sỏ cộng sản tự cho rằng mình có quyền ngụy biện cho những hành động ngu xuẩn trong những sách lược cũng như liên tục có thái độ nhu nhược, đầu hàng, thần phục ngoại bang Tàu cộng mà cho rằng những người can trực, dám nói lên sự suy nghĩ của của những trái tim yêu nước là “phản động” thì động thái của ĐCSVN trong quá khứ và của hôm nay, thì ai mới thật sự là phản động và phản quốc?.
B- Quân lực Việt Nam Cộng Hòa:
Quân đội của miền Nam dưới 2 nền Đệ Nhất và Đệ Nhị VNCH không chủ trương vượt vĩ tuyến 17 để tấn công ào ạt hay xâm lược miền Bắc XHCN nhưng CSBV (Cộng Sản Bắc Việt) đã thực hiện điếu ấy với miền Nam rất thô bạo và hung hãn. Những chiến tích hào hùng, một lòng vì dân vì nước, vì nền độc lập dưới chính thể Tự Do được đa số thanh niên nam nữ miền Nam thể hiện một cách tự nguyện, không bị cưỡng ép dưới nòng súng hoặc bị đấu tố và cắt lương thực… như miền Bắc XHCN. Lịch sử chiến đấu một cách oai hùng nhằm bảo vệ cho một xã hội Tự do và Nhân bản, cũng như tự vệ trước sự xâm lăng như vũ bão của CSBV, quân sử của VNCH đã ghi lại khá đầy đủ, người viết chỉ trưng bày một vài chứng tích cụ thể:
1- Đối với giặc cướp Tàu cộng: Trận hải chiến Hoàng Sa là một trong những chứng minh hùng hồn rằng QL-VNCH đã thật sự chiến đấu để bảo vệ Tổ Quốc trước sự hung hãn của giặc ngoại bang Trung cộng, mà Thiếu tá Ngụy Văn Thà cùng 74 chiến sĩ HQ/VNCH đã anh dũng hy sinh. Hãy nghe ông Phạm Ngọc Roa kể lại:
Ông Roa kể tiếp, sáng 19.1.1974, lực lượng biệt hải của VNCH đổ bộ lên một đảo chính thuộc quần đảo Hoàng Sa để chiếm lại đảo, nhưng quân Trung Quốc ở đó đông gấp 10 lần quân VNCH, họ dàn hàng ngang tràn xuống, cuộc đổ bộ thất bại. Sau khi rút quân đổ bộ, đại tá Hà Văn Ngạc, chỉ huy trưởng cuộc chiến, ra lệnh các tàu nổ súng. Lúc này Hải quân VNCH chia làm 2 cánh, HQ-4, HQ-5 ở mạn nam còn HQ-10, HQ-16 ở mạn bắc. HQ-10 là chiếc khai hỏa đầu tiên (thông lệ bắn một phát lên trời như để “chào hỏi”), sau đó tất cả 4 chiếc đồng loạt nổ súng - trận chiến kéo dài chừng 30 phút(5)
Và rồi thì người chiến sĩ Hải quân VNCH Phạm Ngọc Roa một người trực tiếp chiến đấu trong Hải chiến Hoàng Sa cách đây hơn 40 năm tâm sự:
“Sau 3 ngày căng thẳng, khi nhận được lệnh chiến đấu thì ai cũng quyết tâm chứ không sợ sệt gì cả, sống chết gạt bỏ sang một bên. Đây là cuộc chiến chống xâm lược, bảo vệ Tổ quốc, bảo vệ biển đảo của chúng ta. Đất của mình, đảo của mình mà họ vô cớ đến dùng sức mạnh lấn ép, chiếm, thì chúng ta dù có yếu đi nữa cũng sẽ chiến đấu để bảo vệ… Khi rút lui khỏi trận chiến, chúng tôi biết muốn trở lại Hoàng Sa sẽ khó khăn hơn. Chúng tôi cảm thấy bất lực, không nhận được sự giúp đỡ khi chiến đấu với đối thủ mạnh hơn rất nhiều. Tất cả anh em đều buồn vì người lính đã không hoàn thành nhiệm vụ… Tôi mong ước một ngày nào đó, quần đảo Hoàng Sa phải trở lại với đất nước Việt Nam chúng ta…”.
2- Nguyễn Văn Đương: Mãi đến tận ngày hôm nay, đã sau 45 năm kể từ ngày người anh hùng ngã gục, nhiều người Việt Nam vẫn rơi lệ khi nghe và hát bài hát bất tử của người lính Cộng Hòa cựu Đại úy Nguyễn Văn Đương:
“…Đồi 31 ở mặt trận Hạ Lào, tháng Hai, 1971.. Đại quân Miền Nam gồm: Sư Đoàn Nhảy Dù, Sư Đoàn Thủy Quân Lục Chiến, Sư Đoàn I Bộ Binh, Lữ Đoàn I Thiết Kỵ, và Liên Đoàn I Biệt Động Quân cùng vượt biên giới Lào-Việt tiến đánh vùng hậu cần Tchépone của cộng sản Bắc Việt trên đất Lào. Lữ Đoàn 3 Dù gồm các Tiểu Đoàn 2, 3, và 8 giữ mặt Bắc của trục tiến quân. Vị trí Đồi 31 của Tiểu Đoàn 3 Dù được Pháo Đội B3 Pháo Binh Dù do Đại Úy Nguyễn Văn Đương chỉ huy yểm trợ. Vòng đai cực Bắc của Biệt Động Quân bị tấn công trước; tiếp vị trí Đồi 30 của Tiểu Đoàn 2 Dù bị công phá.. Cuối cùng, chỉ còn lại Căn Cứ Đồi 31 giữa vòng vây của một sư đoàn Bắc Việt (tỷ lệ 1 chống 15). Ngày 25/2, Đồi 31 bị tràn ngập, Đại Tá Nguyễn Văn Thọ và toàn ban tham mưu lữ đoàn đồng bị bắt, căn cứ chỉ còn khẩu pháo cuối cùng, Đại Úy Đương hạ ngang nòng bắn thẳng vào toán quân cộng sản theo xe tăng T54 ào lên đồi chiếm mục tiêu, và ông gục ngã với khẩu pháo cuối cùng bị phá hủy…(6)
“Anh không chết đâu anh, người anh hùng mủ đỏ tên Đương
Tôi vẫn thấy đêm đêm một bóng dù sáng trên đồi máu
Nghe trong đêm kêu gào từng tiếng súng pháo đếm mau
Và tiếng súng tiếng súng hay nhạc chiêu hồn đưa anh đi anh đi
Anh, anh không chết đâu em, anh chỉ về với mẹ mong con
Anh vẫn sống thênh thang trong lòng muôn người biết thương đời lính
Trong tim cô sinh viên hay buồn thường nhắc nhở những chiến công
Chuyện nước mắt ướt sân trường đại học chuyện anh riêng anh riêng anh
Ôi đất mát trên đồi xanh tình yêu khóc ngất bên cỏ tranh
Đâu cánh dù ôm gió, đây cánh dù ôm kín đời anh
Trong những tiếng reo hò kia lẻ loi tiếng súng anh nhiệm mầu
Ôi tiếng súng sau cùng đó, anh còn nghe tầm đạn đi không anh
Không, anh không, anh không chết đâu em, anh chỉ vừa bỏ cuộc đêm qua
Tôi thấy mắt anh bên ngọn nến vàng hắt hiu niềm nhớ
Trên khăn tang cô phụ còn lóng lánh dấu ái ân
Giọt nước mắt nóng bây giờ và còn hằng đêm cho anh cho anh...” Trần Thiện Thanh
Như vậy ai đã trở thành bất tử? Đại Úy Nguyễn Văn Đương? Hay nhạc sĩ Trần Thiện Thanh? Hay bài hát “Anh Không Chết Đâu Anh”? Câu trả lời là cả ba, cùng với kho tàng văn hóa nghệ thuật của Miền Nam trước 1975.
3-Trận An Lộc: Đây là một trận chiến mà phía Việt Nam Cộng hòa xem là đợt 2 trong Chiến dịch Hè 1972 hay "Mùa Hè Đỏ Lửa" trong Chiến tranh Việt Nam. Về phía quân CSBV, thì đây là một trận đánh hiệp đồng binh chủng trong đợt 1 của Chiến dịch Nguyễn Huệ (1 tháng 4 năm 1972 - 19 tháng 1 năm 1973).
An Lộc là địa bàn quân sự chiến lược tối quan trọng đối với Quân lực Việt Nam Cộng hòa vì đây là cửa ngõ Tây Bắc ngăn cộng quân tiến về Thủ đô Sài Gòn sau khi quận lỵ Lộc Ninh rơi vào tay họ ngày 7 tháng 4 năm 1972. (5). Hai câu thơ đã ghi đậm vào quân sử VNCH:
An Lộc địa sử ghi chiến tích
Biệt Cách Dù vị quốc vong thân.
Trong suốt cuộc chiến tranh Việt Nam (1955–1975), giả dụ nếu CSBV thu trận thì liệu rằng Võ Nguyên Giáp, Văn Tiến Dũng, Lê Đức Anh... cùng nhiều tướng tá của VC có dám tuẫn tiết như các bậc anh hùng Thiếu tướng Nguyễn Khoa Nam, Chuẩn tướng Lê Văn Hưng, Chuẩn Tướng Trần Văn Hai, Chuẩn Tướng Lê Nguyên Vỹ, Thiếu tướng Phạm Văn Phú, Đại tá Hồ Ngọc Cẩn cùng nhiều vị anh hùng vị quốc vong chứ không hàng giặc hay không?.
So sánh cuộc đấu tranh anh dũng vì chính nghĩa của quân dân VNCH với thực trạng của cái gọi là: “Quân hại nhân đôi, Quân đội nhân hai, Quân hại nhăn răng” cúi đầu trước sự xâm lấn của giặc ngoại bang Tàu cộng thì ai mới thật sự là yêu nước trong niềm kiêu hãnh bảo vệ Tổ Quốc, ai là thứ quân đội phản nước buôn dân? Thiết nghĩ giờ đây là thời gian để khẳng định lại lịch sử một cách công bằng xác đáng rằng quân đội nào hèn mạt, quân đội nào anh hùng.
Nếu cho rằng lập luận của CSBV (Cộng Sản Bắc Việt) là đúng cho cuộc chiến xâm lăng miền Nam thì hãy trả lời cho 3 câu hỏi ngắn gọn sau đây:
1- Đánh đuổi đế quốc Mỹ xâm lược, vậy Mỹ có chiếm Cam Ranh hay bất cứ tấc đất nào của miền Nam hay không?
2- Trung cộng là đồng chí và không phải là quân xâm lược bành trướng thì tại sao chúng lại cướp 7 đảo của VN và tuyên bố chủ quyền (thứ mà họ không được Tòa Án Quốc Tế công nhận) hầu hết Biển Đông?
3- Trung cộng không là giặc cướp thì tại sao chúng cho quân đội tiến vào lãnh thổ của VN và dạy cho bài học 79, cũng như chiếm các điểm cao chiến lược trong nội địa VN, chiếm đất đai của nước ta qua những việc di dời cột mốc biên giới cùng nhiều hình thức xâm nhập trá hình khác?
Tôi tin chắc rằng Đảng Cướp Sạch sẽ không thể trả lời một cách thật thà và hợp lý dưới bất cứ hình thức ngụy biện nào vì những điều đã nêu trên là những sự thật không thể nào chối cãi.
Một quân đội cúi đầu thần phục, sợ hãi giặc cướp ngoại bang là một thứ quân đội mạt hạng. Nếu còn một chút nào tự hào là những người quân nhân vì đất nước và Dân tộc thì các anh, những đứa con của Tổ Quốc phải xét lại thật nghiêm túc rằng ta có xứng đáng là những người lính vì Quê Hương hay chỉ là những tên tôi tớ cho ngoại bang một cách nhục nhã ê chề.
3/9/2017
_______________________________________
Ghi chú: