Nguyễn Văn Thiện - Thật thế đấy, bởi vì làm thơ hơi bị sướng! Mà khỏi phải nói rồi, làm chó thì hơi bị… nhục, nhưng chó có cái hay của chó! Vì thế, tốt nhất là kiếp nào cũng xin làm thơ, nếu không được làm thơ thì mới xuống làm chó.
Làm thơ, tức là làm nhà thơ í. Mặc cho bọn rỗi hơi nào đó hò hét rằng biển Đông sắp về tay thằng bạn, mặc cho bọn hết việc nào đó đội mưa đội gió đi biểu tình, mặc cho bọn ngu si nào đó ca cẩm về kinh tế xuống dốc hay xuống vực… mặc xác, mặc xác, mặc xác… Nhà thơ tui ngồi nhà rung đùi mần thơ. A ha, máy tính của nhà thơ sẽ chạy vèo vèo, thơ đăng lên phấp phới, chả bị bố con thằng nào chặn tường lửa cả! Tường lửa chỉ dành cho bọn phản động truyền bá tư tưởng tầm phào, rỗi hơi mà chặn nhà thơ?!
Tui sẽ viết rằng, quê hương tui đẹp lắm, đẹp gấp vạn lần quê thằng khác…
Tui sẽ viết rằng, đất nước tui bình yên hạnh phúc lắm, gấp vạn gấp tỉ lần đất nước khác…
Tui viết tiếp rằng, nhân dân tui lam lũ một nắng hai sương mà hiền lành chất phác vô cùng, hơn hẳn nhân dân chỗ khác …
Tui cũng sẽ viết rằng, tui sống đây là nhờ ông nọ bà kia bú mớm nuôi dạy nên người chứ không phải như những đứa nhà thơ khác…
Rồi tui nói luôn, đất nước này trưa hè gió quạt, mùa đông ấm áp, ra đường gặp ai cũng muốn ôm hôn, thấy mặt ai cũng nhân từ, không có bọn ma cô kẻ cướp, nghiện ngập đĩ điếm tuyệt đối không…
Nhân thể tui “trường ca” luôn, ơ hờ về biển đảo quê tui, rằng đảo nọ đảo kia liền một dải là khúc ruột thân thương, là không bao giờ mất… ơ hờ luôn về biên giới phía bắc phía nam nơi nào cũng vững vàng chắc chắn, và thế là nhân tiện tui bùi ngùi sa nước mắt…
Khi đã đủ một “độ dày sáng tạo” rồi tui sẽ tổ chức hội thảo rầm rộ, thuê và nhờ người viết bài nâng tui lên thành hàng thi tiên thi thánh, rồi Lí Bạch rồi Đỗ Phủ rồi Nguyễn Du, Nguyễn Khuyến gặp tui sẽ phải cúi đầu sa lệ vì tài thấp phận cao…
Dĩ nhiên đứa nào dám mở miệng chê thơ tui thì tui sẽ chửi và thuê thêm vài thằng thợ chửi nó chửi lại, biết đứa nào chửi to hơn mà nói?
Bạn đọc thấy mần thơ như tui sướng không? Sang trọng không? Hoành tráng không?
Tất nhiên, tui sẽ an nhàn sung sướng tận hưởng hết kiếp này, số kiếp của một nhà thơ. Còn nếu kiếp sau không được làm thơ nữa thì dứt khoát tui sẽ làm chó, một con chó tự do không bị rõ mõm, và tui sẽ sủa, đúng như tui làm thơ kiếp này…
Nhiệt liệt…
Nhiệt liệt…
Nguyễn Văn Thiện