Nhạc sỹ Tô Hải - ...Ước mong cháy bỏng của mình cho đến hôm nay không phải là mong các ông ấy (trong đó có rất nhiều người là đồng học, đồng khóa, đồng ngũ, đồng hương, đồng nghiệp của mình) sẽ: Một ngày nào đó hàng ngàn, hàng vạn người sẽ noi theo Phạm Quế Dương, Vũ Cao Quận, Phạm Đình Trọng... mà ra tuyên bố: Giã từ cái chủ nghĩa cộng sản cả mới lẫn cũ này! Không cần các ông xuống đường hay lên đường làm gì!
Chỉ cần như thế thôi, mình tin rằng sức mạnh của nó sẽ đủ giúp cho lớp trẻ noi theo đứng lên giật sập cả cái cơ chế cai trị kinh khủng nhất lịch sử loài người này!...
*
Nhật ký mở lại (mở lần thứ 19)
Ngày 10/12/2012
TỚ LÀM CỐ VẤN BIỂU TÌNH BẤT ĐẮC DĨ
Kẻ từ cái ngày tớ đi “tụ tập đông người không được phép” năm 2007 ấy, tớ xuýt mất mạng vì ức quá nên tụt huyết áp đột ngột tại trận, phải khiêng vào nhà văn hóa thanh niên Sè Gòn và ra về với kết quả chỉ là mấy cái entries, nặng về than thân trách phận cho một cái dân tộc đã đến lúc “mục mả” do bị cai trị bởi những kẻ yếu hèn không biết xấu hổ vì kẻ thù truyền kiếp đang ngồi trên đầu trên cổ mà vẫn ca “tình hữu nghị 4 tốt, 16 chữ vàng” như thể chẳng có chuyện gì xảy ra ở Trường Sa, hoặc từng xảy ra trên biên giới 6 tỉnh phía Bắc.
Không những thế, hễ ai có ý định đi theo tiếng gọi ngàn xưa của Bà Trưng, Bà Triệu, của vua Quang Trung, Lê Lợi là đều bị coi là “lực lượng thù địch”, thậm chí bắt bớ bỏ tù, đi “cải tạo” để trở thành (người... thân Tầu?)...
Nhưng cũng nhờ trải qua những gì đã xảy ra tại Hà Nội và Sè-Gòn năm ấy tớ bắt đầu có những biến chuyển khá quyết liệt trong tâm hồn là:
- Tình hình cái... dân trí này,
- Tình hình cái thiếu thống nhất về mục tiêu, thiếu bàn tay, khối óc của một tổ chức hay cá nhân có uy tín với mọi thành phần trong xã hội như hiện nay,...
- Tình hình cái quyết tâm bảo vệ bằng được quyền và lợi cho cả ba đời con cháu của một nhóm lợi ích bằng bất cứ giá nào, kể cả nếu cần phải có Thiên An Môn thứ 2, họ cũng không ngại...
- Tình hình lực lượng “cóc nhái nhảy lên làm người”, nay được đứng trong tổ chức gọi là vô sản chuyên chính, còn đảng còn mình, với những hưởng thụ gấp nhiều lần một giáo sư, bác sĩ (dù chúng có nói ngọng nói nghịu, nẫn nộn, nung tung), dù chúng chẳng biết hai ông tổ Mắc-xờ Lê-nin là ai!), nếu có ra lệnh bắn vào cha chú của chúng, chúng cũng sẵn sàng.
Mà chúng thì đông vô kể, quân cũng như tướng, chưa kể bọn công-an-mật vụ không chuyên... chống dân biểu tình trận nào ăn tiền trận nấy.
-Và nguy hiểm nhất là bọn “ngậm miệng ăn tiền” sẵn sàng ra tay (làm gì không biết) nếu xảy ra ở giữa Sài thành này có một triệu người đổ ra đường!? (là ví phỏng xảy ra những năm 2007- 2008 thôi!)
Vậy nên, thời ấy, mình mới đã có hai bài viết:
Bày tỏ sự chưa tán thành xuống đường lúc ấy bằng bất cứ giá nào, không cần ai, tổ chức nào lãnh đạo gì sất!
Kết quả là mình đã bị “ném đá” không thương tiếc! Thậm chí còn bị những tên lưu manh chính trị cho là mình đã tự đánh rơi mặt nạ là... "Đại Úy Công An văn hóa trá hình”! (Đại Úy với mình thì hơi... thấp quá nhỉ!?)
Năm năm trời đã trôi qua, ông “đại úy công an văn hóa việt cộng” vẫn sống lây lất với đồng lương hưu còm cõi và cái xe bánh mỳ của bà xã đầu đường... và vẫn viết về những gì con tim, bộ óc tưởng đã mấy lần muốn lịm tắt... Nhưng vẫn còn đưa ra công luận những gì có thể ghét, yêu, căm thù...
Và cuối cùng sau mấy trận sống đi, chết lại trong năm qua làm mình đã có thêm cả ngàn người yêu mến và tin tưởng...
Và sáng nay, 3 bạn trẻ, ở tuổi con, tuổi cháu mình đã đến tận nhà báo cáo về những gì họ đã trải nghiệm qua lời khuyên của “cố vấn” biểu tình là tớ!
Số là hôm 8/12/2012, hai trong ba bạn này đã đến tận nhà tớ để xin vài lời khuyên trước khi, lần đầu thấy cần phải vứt đi nỗi “sợ” để xuống đường, biểu tình chống bọn Trung Cộng xâm lược, vì như lời kêu gọi của blogger HNC “Tình hình đã nguy cập quá rồi! Không thể để một mình chính phủ lo nữa!”
Lần này, rút kinh nghiệm cách đây 5 năm mình đưa ra một số ý kiến đặc biệt khác, và: HOAN NGHÊNH SỰ DŨNG CẢM CỦA CÁC BẠN, rồi chúc các bạn lên đường ngày mai “đi thông về suốt”. Nghĩa là hoàn toàn tán thành việc hy sinh và có thể mất công ăn việc làm, hoặc bị đuổi học... có thể xảy ra cho họ!
Mình còn đưa ra những dự đoán như sau:
1- Sẽ chẳng có ông nào có tí tên tuổi đứng lên “lãnh đạo” có mặt đâu, vì hầu hết sẽ hoặc bị mời lên “trên” làm việc hoặc bị ngay dưới cơ sở cớm chìm, cớm nổi sẽ bao vây, thậm chí gây sự, dùng võ lực mời về đồn... cho đến hết giờ biểu tình,...
2- Do địa điểm, giờ giấc tập trung đều công khai trên mạng trước cả mấy ngày thì lẽ nào họ để các đồng chí... “hảo hảo hảo hảo với họ” bực mình! Họ sẽ tìm đủ mọi cách để phá tan biểu tình ngay từ khi chưa bắt đầu!
3- Tớ không thể tin được những vị đã ký tên kêu gọi biểu tình đủ cái “uy” để tập hợp được như mong muốn lấy khoảng... 1000 người vì: Ngay chưa biểu tình đã có những người viết trên mạng, lên án ngay các vị ấy là “tội đồ góp phần cho việc mất nước của VNCH” là tay sai cho Cộng Sản Bắc Việt và Mặt Trận GPMN ngày nào“! Mà bằng những lời lẽ còn sặc mùi căm hờn khôn nguôi! Không một vị nào “có cỡ” để “đồng bào miền Nam cũ” tin là “phản tỉnh” thứ thiệt cả! Số người tham gia theo tớ, được 200 là... tốt lắm rồi!
4- Lần này chắc chắn sẽ không có đàn áp dữ dội, không có khiêng người vứt lên xe, không có đạp vào mặt, nện dùi cui... Vì ông anh đã “chơi cha” đàn em bốn cú liên tục, đã làm cho mấy chú giun lờ đờ cũng phải hơi biết... quằn tí chút!
Nhưng dứt khoát đố ai đi thoát khỏi những ngả đường đã có rào chắn với cả ngàn hùm, sói gầm ghè đứng chặn, trừ... bạo động xảy ra... (khả năng này chắc rất ít)…
Cuối cùng tớ lại đưa cái kết luận (giùm) kiên trì của tớ ra là:
A- Chống Trung Quốc tức là chống đảng - chống Nhà Nước Việt Nam hay cụ thể hơn là chống 14 người trong Bộ Chính Trị! Cho nên... bằng bất cứ giá nào cũng không thể nhân nhượng! Phải ngăn chặn! ngăn chặn! Nhớ lấy! Nhớ lấy!
B- Không bao giờ có thể lật đổ được họ bằng biểu tình trừ chính nội bộ họ dùng biểu tình để thịt nhau!
C- Đi thì cứ đi như tớ năm 2007, nhưng đừng có... buồn (!) hoặc huyết áp trồi sụt bất tử vì tuổi trẻ các cậu luôn cần nạp năng lượng yêu nước và lòng căm thù quân bán nước để chờ một ngày nào đó, thời cơ có thể đến bất thình lình lình... Ví dụ chính bên đất Tầu, chính người cộng sản mô-đéc theo kiểu Tầu với phương châm “mèo trắng mèo đen” bỗng nổi hứng lên cho nhau dựa cột cả lũ... Lúc ấy, không tỉnh táo, nhanh tay, nhạy bén chính trị... Việt Nam khéo lại rơi vào tay lãnh đạo của mấy tay cơ hội đủ loại thì... khốn!
Đó là tóm tắt những gì tớ đã cố vấn cho họ... Tuy nhiên tớ thú thiệt vẫn hy vọng... biết đâu đấy sẽ thành “đám cháy lớn” khi những “ngọn lửa nhỏ” này đã gạt hết mọi sợ hãi để quyết xuống đường...
Thế nhưng...
Giờ đây, ngồi trước mặt tớ là hai bạn, (trừ một bạn nữ phải lên lớp), ngày hôm qua mới coi tớ như “cố vấn”... Bạn nào cũng nói đi nói lại câu: “Buồn quá chú ơi!” Và họ giốc mọi thất vọng ra cho tớ nghe:
- Chẳng làm được cái gì hết!
- Nó tổ chức phá từ rất sớm! Các đường phố đều có ba-ri-e, Thềm nhà hát lớn chúng cho một dàn kèn bu-dích quân đội thổi lăng nhăng cùng với loa của bọn công an mời giải tán cho... đúng pháp luật!
Mấy anh xưa lẫm liệt xuống đường chống Mỹ, chống VNCH nay gan dạ được như cụ bà Lê Hiền Đức chưa?
Âm binh quái thú áo sọc xanh trắng trà trộn vào đoàn biểu tình hát nhăng cuội mấy bài trẻ con như Cháu lên ba, Một con vịt... để gây nhiễu- Ảnh: CLS, từ DLB
... rồi la hét, lu loa lao vào cướp giật băng rôn
- Ngoài ông Huỳnh Tấn Mẫm và nhà báo Lê Phú Khải, nhà thơ Lưu Trọng Văn có mặt, nhưng không ai nói nổi một câu nào vì cái quân “phá biểu tình” nó đồng ca từ “Bắc kim thang cà lang bí dợ...” đến “Bé lên ba bé đi mẫu giáo”, “một con vịt xòe ra hai cái cánh”... rồi hò nhau “Thôi về thôi!”
Mình cứ để hai bạn kể và... chửi thoải mái rồi mới hỏi (có chủ định).
- Thế “phe ta” không có cái loa pin nào à!
- Không! Tuyệt đối không! Mà có thì ai là người giữ loa cầm trịch? Ai phát biểu và phát biểu cái gì? với ai? - Không biết!?
- Có ông giáo sư Tương Lai có ý định phát biểu trước đồng bào nhưng «nó» mời lên đồn «ngồi chơi xơi nát» mất rồi nên... tất cả... chẳng có mấy người hô khẩu hiệu gì cho mọi người hô theo cả!
- Duy nhất có một bạn trẻ có cái khẩu hiệu con con thì «bọn nó» xúm vào giật rách bươm thế là... Hết! cứ như một đám người tò mò đứng xem một tai nạn xe cộ vậy!
- Và rồi tất cả chẳng ai bảo ai, cứ lặng lẽ rút lui... Buồn cho cái «văn hóa biểu tình» ở xứ Sài thành ngày xưa từng lừng danh trong các cuộc biểu tình «chống Mỹ»!
- Mà so ngay với Hà-Nội, qua các video clip thì Hà Nội ít nhất cũng có tổ chức hơn Xè gòn! Họ còn chuẩn bị băng rôn, cờ quạt, micro, loa, còn có bà Lê Hiền Đức «quyết đổ máu phen này» với bọn cố tình ngăn cản bà, mà bà vẫn đã cố thoát ra được Nhà Hát Lớn để lên tiếng «Đả đảo!» cho mọi người hô theo!
- Mình vội lên tiếng: «Cũng chẳng đi đến đâu! Cuối cùng thì vẫn là mấy gương mặt thanh niên nam nữ nhiệt tình cũ, Không tìm thấy thêm những gương mặt «sáng giá» nào mới, ngoài nhà báo trẻ... Đoan Trang và cô Bùi (thị Minh) Hằng!”
Chẳng lẽ tất cả đều không có cái «tài trốn đi biểu tình» của ông Huỳnh Tấn Mẫm trong Xè-Gòn?
Chẳng lẽ ngoài ông t/s Nguyễn Quang A ra, tất cả các nhân sỹ Bắc Hà đều bị giam lỏng ở nhà hết?
Đâu rồi các nhà nọ nhà kia, văn thơ nhạc... tướng này tá nọ, giáo nọ sư kia nghiên này, cứu nọ, nhân nọ sỹ kia?
Đâu rồi các blogger và chủ các trang web rất giỏi viết, lý luận cực kỳ? Chẳng lẽ viết và nói là một đằng còn trực diện đấu tranh với quân cướp nước và bán nước là việc chỉ của những Lã Việt Dũng, Nguyễn Tường Thụy...???
Chẳng lẽ họ cũng bị «đóng đanh» tại giường như tớ ở cái tuổi sắp 86?!
Và mình nhắc lại cái ý mà mình từng bị ném đá:
CHỪNG NÀO ĐI ĐẦU ĐOÀN BIỂU TÌNH KHÔNG PHẢI LÀ NHỮNG CÁI TÊN «KHÔNG THỂ BẮN, KHÔNG THỂ BẮT» thì mọi thứ, từ «xin phép» hay «tự động biểu tình» không bao giờ có được ép-phê như mong muốn.
Lý do muôn thuở «CHỐNG TRUNG QUỐC LÀ CHỐNG CHÍNH HỌ»
Họ biết thế và tự cảm nhận được dù ai đó có «kính gửi», «kính thưa» «kính xin», «ký tên tuyên bố» này nọ, dù có bảo đảm là «chúng tôi đang chống xâm lược để ủng hộ các anh, để các anh làm tốt hơn công tác ngoại giao!!!». Nhưng... chúng tao chả chơi dại! Biết đâu đấy lại... mất hết ngai vàng, tài khoản tỉ tỉ đô-la mà các «nhóm lợi ích tốt» đã nắm giữ!!!
Thú thật mình rất buồn khi phải viết ra những điều này và ước mong cháy bỏng của mình cho đến hôm nay là mong các ông ấy (trong đó có rất nhiều người là đồng học, đồng khóa, đồng ngũ, đồng hương, đồng nghiệp của mình) sẽ:
MỘT NGÀY NÀO ĐÓ HÀNG NGÀN, HÀNG VẠN NGƯỜI SẼ NOI THEO PHẠM QUẾ DƯƠNG, VŨ CAO QUẬN, PHẠM ĐÌNH TRỌNG... MÀ RA TUYÊN BỐ: GIÃ TỪ CÁI CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN CẢ MỚI LẪN CŨ NÀY!
KHÔNG CẦN CÁC ÔNG XUỐNG ĐƯỜNG HAY LÊN ĐƯỜNG LÀM GÌ!
Chỉ cần như thế thôi, mình tin rằng sức mạnh của nó sẽ đủ giúp cho lớp trẻ noi theo đứng lên giật sập cả cái cơ chế cai trị kinh khủng nhất lịch sử loài người này!
Bây giờ thì... «Buồn ơi chào mi!» đi!
Họ đã ra đến ngoài hành lang rồi mà mình vẫn nghe một câu nói vẳng tới: «Ông già gân phán đoán chẳng sai chỗ nào!»
Chẳng biết mũi có nở to hay không, nhưng xem xong trận Manu-Man city dù đã 12 giờ đêm, tớ gắng ngồi ngay vào ky bót để gõ xong cái entry này đây!
*
Ngày 11/12/2012
TỚ, "KHÁN GIẢ" CỦA 12 NGÀY ĐÊM ĐÁNH NHAU VỚI B52 XIN... CÓ Ý KIẾN!
Mấy hôm nay, các phương tiện truyền thông lề đảng liên tục đăng bài, đưa hình ảnh, tổ chức cho các nhân chứng lịch sử phát biểu về cái «chiến dịch Điện Biên Phủ Trên Không» cách đây 40 năm!
Thôi thì đủ thứ tài tình của Đảng ta về chiến lược, chiến thuật, nào là về nghệ thuật quân sự, nào là 4 mũi giáp công để đánh thắng trận Điện Biên Phủ Trên không, nào là buộc Đế Quốc Mỹ và tay sai phải ngồi vào bàn hội nghị ký kết «Hiệp định Lập Lại Hòa Bình và Chấm dứt chiến Tranh ở Việt Nam», buộc quân Mỹ phải «rút lui nhục nhã», tạo điều kiện cho cuộc chiến tranh giải phóng miền Nam đi đến thắng lợi hoàn toàn...
Chao ôi! Toàn những lời lẽ đã được viết trên sách vở báo chí của họ cả 40 năm qua! Một chứ mười thằng Mỹ mà gặp phải cái sự tài tình vô biên của «Bộ Chính Trị Đảng ta» thì cũng đi tiêu luôn!
Cho nên, hôm nay Đảng được quyền làm vua, muốn gì được nấy, bất khả xâm phạm là cái lẽ thường tinh! Thằng nào phủ nhận cứ là chộp đi tù hết!
NHƯNG KHÔNG! Không phải như thế!
Tớ, nhân danh một người có cái đầu biết nghĩ, có cái tim biết rung động, và có cái «gan» dám nói ra những điều mà khối người nghĩ như tớ mà chẳng dám hé môi, xin tuyên bố:
Theo tớ:
CHIẾN DỊCH 12 NGÀY B52 DỘI BOM MIỀN BẮC VIỆT NAM KHÔNG HỀ CÓ MỘT MỤC ĐÍCH QUÂN SỰ NÀO!
Mỹ cũng chẳng muốn tiếp tục tham chiến, mà ta cũng chẳng mong tiêu hao bớt không lực Hoa Kỳ để đọ tài nghệ thuật quân sự làm gì!
Tất cả chỉ nhằm mục đích là kéo phái đoàn Lê Đức Thọ trở lại Paris để ký kết cho xong cái Hiệp Nghị đã hoàn chỉnh và ký tắt, trừ một điều khoản chưa thống nhất mà quan trọng bậc nhất là «phía Mỹ phải bồi thường chiến tranh với số tiền là...tỷ??? đô-la...».
Chính cái sự bế tắc tạm thời này mà hai bên đều tạm nghỉ, để chuẩn bị một «ván cờ chính trị bằng... bom đạn» cuối cùng, mà người Mỹ đang nóng lòng chấm dứt ngay cái cuộc dính líu "tốn kém tiền bạc và mạng người nhất trong lịch sử của nước Mỹ"
Trong cái tháng 12/1972 đó, chẳng phải chỉ có những cán bộ tuyên huấn như tớ, không ai là cán bộ nhà nước ở miền Bắc mà không phải học qua chiến lược, chiến thuật «Bốn mũi giáp công» của Đảng ta!
Nghĩa là: Trên chiến trường càng đánh mạnh thì trên bàn hội nghị càng dễ cho "ta"... mặc cả. Cú 4 mũi giáp công lần này không ngờ lại được chính người Mỹ mang áp dụng ngay vào những ngày cuối tháng 12 năm 1972!
Chiến trường miền Nam chưa dọa được nổi ai thì ở miền Bắc, Nixon đã ký lệnh tiến hành ngay chiến dịch «Linebacker 2» đe dọa «đưa miền Bắc VN trở lại thời kỳ đồ đá» như H. Kissinger đã công khai báo trước! (« push the Viet Nam to the Stone age»)! bằng cuộc tấn công từ trên trời suốt 12 ngày đêm bằng đủ loại máy bay gồm cả B52 rải thảm ở trên 140 địa điểm của 5 thành phố! Chỉ riêng Hà Nội, 67 xã ngoại thành (nặng nhất là Yên Viên), 19 trận địa tên lửa, 14 trận địa phòng không, 8 sân bay đã bị dội 36.000 tấn bom.
Làm chết (theo "ta") là 4025 người và (theo Mỹ) là 2200 trên 5 tỉnh bị bom B52, mà chỉ riêng Hà Nọi là...1.318 người!
Thiệt thòi về vật chất, cầu đường, kho tàng quả là to lớn nhưng so với khối lượng hơn 36.000 ngàn tấn bom đổ xuống (bằng tất cả số bom Mỹ đã đổ xuống hai miền VN từ 1961 đến 72) thì sao cái số người chết lại quá ít thế nhảy? «Thằng Mỹ có mắt như mù», «B 52 là bê quăng sai» (*) thật sao? Trường quân sự Mỹ đào tạo ra toàn thứ vô tích sự thua cả một anh nông dân chính cống Thái Bình lái máy bay sao?
"Hiện đại" thế này mà chỉ rải thảm ở... ngoại thành bởi vì... Sợ dân nội thành quá hay sao?
Là người chứng kiến từ đầu đến cuối không sót một trận nào trên một sân thượng đường Quan Thánh của nhà đạo diễn điện ảnh Đỗ Ngọc: tớ xin nói thẳng một điều mà người ta sợ chạm đến nhất, ĐÓ LÀ:
TRƯỚC SAU NHƯ MỘT KHÔNG QUÂN MỸ KHÔNG ĐƯỢC PHÉP ĐÁNH VÀO KHU DÂN SỰ!
Điều này giải thích tại sao dân Hà Nội trong đó có tớ thì..., «dù ai đi đâu thì đi, Quyết tâm ở lại một ly không rời!».
Trong những ngày mà người ta hô hoán lên, tưởng như Hà Nội sắp bị san thành bình địa ấy, tớ và bạn bè, đặc biệt những anh em trong dàn nhạc của xưởng phim truyện (ngày ấy còn trẻ hơn tớ nhiều nên nay chắc khối người còn sống) chắc không thể nào quên!
Tất cả chúng ta đều ra ngồi ngắm cái «trò chơi nắn gân chết người» bên bờ hồ Tây ngay cạnh studio của xưởng, đúng vào những ngày thu thanh âm nhạc cho phim "Bài ca ra trận” của tớ (Đạo diễn Trần Đắc)
Chẳng anh nào có lấy một cái hầm cá nhân! Anh nào cũng yên chí «Mỹ nó đánh có mục tiêu cả đấy!» hoặc "Nếu bị tên bay đạn lạc thì có đi sơ tán hay xuống hầm cũng chết vì... có số cả thôi"!
Như ông Đại sứ Santini và cô nhân tình nào đó đã bị Thần chết điểm danh nên mắc phải «tên bay đạn lạc»! Chứ Sức mấy mà Mỹ nó dám làm cỏ cả gần trăm cái sứ quán! Có mà chính trị... Rồ!
Cho nên: Cách tránh máy bay Mỹ tốt nhất chính là... ở lại Hà Nội! Thậm chí có nhiều gia đình cơm nắm, muối vừng lên cạnh hai sứ quán Liên Xô và Trung Quốc trải chiếu nằm la liệt suốt đêm ngày!
Nói trắng ra rằng, Không lực Mỹ đã có lệnh nên cố tránh hết sức các mục tiêu phi quân sự.
Một vài nơi như mặt sau phố Khâm Thiên, bệnh viện Bạch Mai đều do cảnh tên bay, đạn lạc, né tránh tên lửa, pháo cao xạ mà xảy ra. Chưa kể có đêm, khán giả đã chứng kiến cảnh lạnh người tên lửa ta vừa phóng lên bỗng vì sao chẳng biết không bay lên tới đích mà lại bay vòng cầu, rớt trúng một khu dân cư nào đó ở ngoại thành! Trừ bọn tớ, ai nghe nổ đùng trên đầu chẳng cho là... bom địch!
Còn chuyện sơ tán ư? Có những bài phơi-ơ-tông viết cứ như thật của mấy anh ký giả «nghe kể lại rồi tán láo»... thì... đúng là không mấy ai biết được rằng:
a-/Hà Nội đã bắt buộc phải đi sơ tán từ lâu! Ngay gia đình tớ cũng có 3 nơi sơ tán vì 3 con phải đi theo 3 trường!
Dân số Hà Nội lúc ấy chẳng còn được nửa triệu người. Đặc biệt qua bao năm sống dưới chế độ bao cấp sau "cải tạo XHCN", mất tất tần tật rồi, có ai còn gì đâu để mà thương tiếc! Có cái xe đạp là quý nhất với một cuốn sổ gạo và một nắm tem dầu, mỡ, đậu phụ, là... hấp lên đường!
Chính cái không khí «hòa bình đến nơi rồi» đã làm nhiều người «hồi cư» sớm tí chút nên mới có chuyện một đêm 18/12/1971 di tản được 50 vạn người! Nhưng Trở lại nơi sơ tán mới đúng là tính chất của cái đêm đáng nhớ ấy!
Chẳng cần lệnh liếc, chẳng cần phải tổ chức đội đoàn..., chẳng cần ai "lãnh đạo", mạnh ai thì cứ «vô tư» trở về nơi sơ tán! Ai có xe dùng xe! Ai chạy bộ thì chạy bộ!...
Cho nên, các con đường dẫn ra khỏi thủ đô, tối hôm đó đều... «vui như trẩy hội»!
Con nít vừa đi vừa chạy trên đường sáng trăng, đuổi nhau la hét om sòm. Tớ cũng cảm thấy rất vui khi trực tiếp chứng kiến cái cảnh này do cũng phải đưa đứa con út về nơi sơ tán vì nó cũng như nhiều học sinh khác cứ tưởng hòa bình đến nơi, nên nhân ngày nghỉ lễ, mò về Hà Nội thăm nhà! Nào ngờ! Nói phỉ phui, nếu Đế Quốc Mỹ chủ trương giết người thì chỉ đêm đầu tiên, nó có thể tiêu diệt cả ngàn người trên những con đường dẫn ra khỏi Hà Nội như chơi!
Nhưng may thay, cho đến gần sáng, khi xuất hiện những chiếc ô-tô đủ loại đuổi theo đoàn người đi sơ tán tự động, mới các cháu "ưu tiên lên xe", tất cả không hề xảy ra một chuyện đáng tiếc nào!
Vậy mà người ta cứ nói «phóng» lên sự thần kỳ của cuộc di tản trong một đêm của nhân dân Hà Nội dưới dự lãnh đạo và tổ chức tài tình của Đảng đã đập tan âm mưu của «Đế Quốc Mỹ»! Ôi! tuyên truyền nhồi sọ láo toét cho ba cái anh nông dân i-tờ-rít cách đây 40 năm nay mang ra diễn lại với dân Việt thời @ này! Đúng là họ... liều thật!
Tóm lại VỤ 12 NGÀY ĐÊM, chính phía Mỹ đã dùng chiến thuật ĐÁNH ĐỂ ĐÀM của Việt Cộng một cách hiệu quả hơn «ta» chứ chẳng nhằm mục đích quân sự nào cụ thể! Và họ đã ép «Ta» phải trở lại Hội Nghị Paris bằng cái giá tiền, của, và sinh mạng của cả 2 bên không rẻ chút nào!
Bản hiệp ước Paris vẫn được ký mà vẫn không có được sự đòi hỏi của phía Việt Nam là Bồi Thường Chiến Tranh! Chẳng thêm cũng như bớt được điều gì so với bản ký tắt do ông Sáu Thọ mang từ Paris về mà bọn mình đã phải học để mà..."quán triệt" để mà viết bài ca ngợi sự tài tình của Đảng-Bác (dù bác đã chết cả 3 năm rồi)!
Không những thế, nó đã đánh dấu một thời kỳ lịch sử đau thương mới của dân tộc Việt: Đó là sự rút lui khỏi một cuộc chiến bị khoác cho là «xâm lược» của người Mỹ, để lại cho mảnh đất hình chứ S một cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn thêm hơn ba năm nữa mang tên «Chiến tranh giải phóng» nhưng thực chất là cuộc chiến để cộng sản hóa khắp vùng Đông Nam Á này!!!
Chính cái thắng lợi 1975 của những người cộng sản miền Bắc đã đưa cả dân tộc Việt này vào chỗ «không thể hòa hợp» cho đến hôm nay và... cho đến... «bao giờ... cho đến bao giờ!» bắt đầu từ cuộc «nắn gân nhau» bằng xương máu của hàng vạn con người... là như vậy đấy!
Là nhân chứng lịch sử còn sót lại («eyes and ears witness»), mình càng thấy «đau» hơn khi người ta đã liều lĩnh bóp méo sự thật, để lừa gạt những thế hệ hôm nay và mai sau!
Và mình quyết phải nói lên, dù mới chỉ nói ra được mới có 1/10 sự thật!
Ai còn sống sót đến ngày hôm nay hãy bổ sung cho lớp trẻ hôm nay được rõ thêm kẻo cứ phải nghe mấy ông già, dù ít tuổi hơn mình, nhưng hầu hết đã lẩm cẩm hết hơi, đang lên Tivi nói ra những điều mà tớ bỗng dưng thấy cần phải viết ngay entry này.
(*) Tất cả những con số tớ đều tra cứu nghiêm túc từ Google (cả ta lẫn Mỹ)! Sức mấy mà tớ nhớ được! Tuy nhiên không tin thì các bạn cứ tra cứu mà xem. Còn nhiều chuyện hay vô cùng!