Còn cộng sản Việt Nam - Còn thất vọng! - Dân Làm Báo

Còn cộng sản Việt Nam - Còn thất vọng!

Nguyên Thạch (Danlambao) - Đây là một câu nói mà người viết xin khẳng định một cách chắc chắn là không sai. Có lẽ nhiều người cũng đồng ý rằng ngày nào cộng sản còn ngự trị trên đất nước Việt Nam thì ngày ấy quê hương vẫn còn nhiều thất vọng não nề.

Hãy lấy giai đoạn 1975 làm mốc thời gian để luận. Ở thời điểm này, Sài Gòn được xem là "Hòn ngọc viễn Đông" và miền Nam là vùng đất trù phú cũng như phát triển ngang hàng, hoặc hơn tất cả các nước trong khu vực Đông Nam Á, mặc dầu quanh năm phải trực diện với sự đánh phá của cộng sản miền Bắc, cũng như phải đối phó với với sự phá hoại của bè lũ ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản "MTGPMN".

Nền đệ nhất và đệ nhị cộng hòa với Tự do và Nhân bản, tuy hãy còn non trẻ và vẫn có một số nhược điểm yếu kém, nhưng người dân miền Nam lúc bấy giờ rất tự hào về thể chế ấy và luôn lấy đó làm nền tảng cho mọi sinh hoạt trong cuộc sống, bằng chứng là khi cộng sản Việt Nam đến đâu là dân miền Nam bỏ chạy đến đó.

Biến cố 1975, VNCH không thua, nhưng với cục diện thế giới, để đánh đổi cuộc chiến tranh lạnh mang tính toàn cầu, miền Nam đã phải bị hy sinh trên ván cờ quốc tế, Mỹ đành phải phản bội VNCH hầu đổi lại chiến thắng cộng sản tại Nga Sô và Đông Âu. CSBV không thắng bởi lẽ sau khi đất nước dưới cái gọi là "thống nhất" thì cả dân tộc được xem là bị hy sinh, bị thất bại hoàn toàn!.

Dòng thời gian gần 40 năm trôi qua là chứng minh hùng hồn cho sự thất bại ấy mà thập kỷ 1975-1985 được coi là giai đoạn thê thảm nhất về mặt kinh tế và xã hội. Cả nước đã lâm vào cảnh tê liệt gần như là toàn diện. Hàng triệu người phải liều chết bỏ xứ ra đi bằng mọi cách, vượt biện, vượt biển hoặc theo diện di dân với mục đích bỏi chạy khỏi đất nước. Kinh tế kiệt quệ bởi chính sách triệt hạ tư sản, kinh tế mới, hợp tác xã, cải tạo công thương nghiệp... đưa đến những hệ quả là cả nước phải ăn chung một món canh "toàn quốc" (toàn nước) và cả nước muốn thắt cổ tự tử. Mức độ tàn phá của giai đoạn này, được xem là rất khủng khiếp và nó đã tạo ra một sự ám ảnh ghê rợn, đồng thời cũng là nguyên nhân đẩy lùi Việt Nam so với các nước lân bang xa hàng chục năm.

Sau 1985, bắt đầu 1986, người ta mới giật mình hoảng sợ, "đổi mới hay là chết", sau đó nhằm giữ thể diện cho cái gọi là thành đồng, tiến nhanh, tiến mạnh lên XHCN, sự thay đổi nửa vời kèm theo cái đuôi "Kinh tế thị trường theo định hướng XHCN". Nền kinh tế nửa vời này vẫn giữ kinh tế tập trung, nền tảng của kinh tế XHCN làm chủ đạo mà hậu quả tất yếu của nó là hằng ngàn ngàn tỉ đồng đã bị thâm thủng một cách vô tội vạ. Độc đảng toàn trị là một hệ thống vô cùng thuận lợi cho việc bao che bè cánh, tha hồ đục phá tài sản quốc gia, nạn tham nhũng đã trở thành bất trị bởi không có tam quyền phân lập và đệ tứ quyền tự do ngôn luận mà dư luận quần chúng luôn là lực lượng tố giác mạnh mẽ nhất.

Hãy tạm gác qua những diễn biến của miền Bắc trước 1975 mà chúng ta cùng nhau điểm lại những vấn đề chính của sau cái ngày đất nước qui về một mối mà theo ngục sĩ Nguyễn Chí Thiện là "một mối hận thù, một mối thương đau".

- Xã hội: Theo sách lược của Lê-Nin, muốn có một xã hội vững chắc thì mỗi thành viên của xã hội ấy phải là một công an. Người dân phải sẵn sàng theo dõi và tố giác lẫn nhau để "đảm bảo" cho an ninh xã hội. Quả vậy, danh xưng "Công an nhân dân" đã tự nó nói lên điều đó. Cuộc đấu tố CCRĐ, NVGP, xét lại chống đảng, cộng với sự gian dối lừa mị của tên lãnh tụ đầu đảng Hồ Chí Minh, trong cái cảnh khổ nhục tận cùng, người dân tự tố giác lẫn nhau để tranh giành lấy sự sống theo bản năng sinh tồn!. Bắt nguồn từ những thảm cảnh này, nó là những nguyên nhân tác hại mãi cho đến ngày hôm nay mà hệ quả một xã hội hoàn toàn băng hoại, lừa đảo, gian tham, cuớp đoạt, giựt dọc... cả nước thi đua nói láo một cách tự nhiên "như người Hà Nội" mà không biết ngượng mồm. Chủ nghĩa tam vô đã cố tình triệt tiêu niềm tin vào tôn giáo, khuyến khích con người có thái độ hung hăng, ích kỷ, tham lam... phá hủy gần như toàn diện nền đạo đức truyền thống của dân tộc vốn có lâu đời.

- Kinh tế: Tụt hậu thảm thương, nợ công chồng chất, nền sản xuất không có gì là đáng kể ngoài sự gia công của những người coi như là ở đợ cho thiên hạ!. Nếu ai đó rêu rao rằng "Việt Nam đã đổi mới, đã phát triển, đã tiến bộ..." thì xin hỏi rằng: Phát triển cái gì?. Tiến bộ chỗ nào? nếu so với dòng thời gian năm cùng, với số lượng hàng trăm tỉ USD trợ giúp từ hơn 4.000.000. (bốn triệu) người Việt ở nước ngoài gởi về?. Nếu không có lượng kiều hối này thì Việt Nam đã ra sao? Có còn tồn tại hay không?. Vậy sự phát triển nếu có đó, có tương xứng với chuỗi thời gian dài đằng đẵng đó không?.

1975, từ chỗ ngang hàng hoặc hơn các quốc gia ở Đông Nam Á, nhưng với sự lãnh đạo tài tình dưới cơ chế độc đảng, nhà nước cộng sản đã đẩy lùi Việt Nam so với các quốc gia nêu trên mà BBC đã đưa thống kê từ Ngân hàng Thế giới tức World Bank:

- Indonesia: 51 năm
- Thái Lan: 95 năm
- Singapore: 158 năm
- Sau đuôi Đài Loan, Hồng Kông, Malaysia: 100 năm
- Sau đuôi Nhật bản, Hàn Quốc: gần 200 năm.

Và thậm chí, Việt Nam đang tụt hậu hơn với ngay cả Lào và Campuchia mới là chết một cửa tứ!.

May mắn thay cho những quốc gia này bởi lẽ họ không có một đảng cộng sản tài tình siêu việt lãnh đạo.

- Chính trị: Với quan điểm triệt để tôn thờ chủ nghĩa Mác-Lê hoang đường bắt nguồn ngay từ thời Hồ Chí Minh cho đến nay, đám hậu duệ vẫn oang oang tiến nhanh, tiến mạnh lên XHCN, vẫn yêu nước là yêu CNXH, vẫn kiên trì định hướng tư tưởng cộng sản tiến bộ mà tiêu biểu nhất là tên đầu đặc đất sét Nguyễn Phú Trọng, một tay giành hết lú mà nhất định không để cho ai lú hơn.

Với thái độ vô cùng ngu ngơ khờ khạo, luôn tôn vinh 16 chữ vàng "khè" cộng 4 tốt "đỏ lè", bọn hèn hạ Ba đình đã ma mãnh ngấm ngầm bán đất dâng biển cho bành trướng Trung Cộng, quì mọp sẵn sàng làm thân Thái thú, đã manh tâm đẩy dân tộc vào vòng nô lệ qua hành động thỏa hiệp ký kết các hiệp định về đất liền và vịnh biển, cúi đầu câm nín trước những vụ việc ngoại bang Tàu cộng xây phố, lập sân bay kiên cố ở những vùng đảo đã thuộc chủ quyền không thể chối cải của đất nước, mà gần đây nhất là vụ xây dựng thành phố Tam Sa, chuẩn bị thiết kế sân bay quân sự kiên cố ở Gạc Ma và vụ giàn khoan HD 981, đã dậy lên sự phẩn nộ của toàn dân chúng khắp quốc nội lẫn hải ngoại.

Kết luận: Ngày nào Tổ Quốc còn tròng trên đầu cái vòng kim cô cộng sản thì ngày ấy vẫn không còn một sự mảy may hy vọng nào cả. Đất nước sẽ không bao giờ phát triển, người dân sẽ không bao giờ có được sự Tự Do và Hạnh Phúc khi CNXH vẫn còn lù lù cản bước. Với cái đầu toàn xương của tên Tổng bí thơ công thêm những cái óc mục mụ mị của lũ dã nhân Ba Đình thì Việt Nam sẽ trở thành Tây Tạng thứ II là điều không thể tránh. Còn cộng sản Việt Nam, tức không còn chỗ cho hy vọng.

Cuối bài, người viết nhân tiện nhắn với các cố vấn (Advisory board) cho người đứng đầu chính phủ, rằng Nguyễn Tấn Dũng hồi xưa còn ở trong bưng, nghèo thì cũng đã nghèo rồi. Nay là Thủ tướng, giàu thì cũng được giàu rồi, hãy minh mẫn thức thời để được lưu danh sách sử bằng thái độ biết trọng hiền đãi sĩ, bằng mọi cách phải triệt hạ cho được bọn đồ tể Bắc bộ phủ đang dồn dân tộc vào ách tròng nô lệ Tàu ô. Nếu không, e rằng Nguyễn Từ Đường sẽ muôn niên xú uế, tiền sẽ mất, tật sẽ mang, chẳng những thân sẽ bại mà danh cũng sẽ liệt.




Bình Luận

Thời Sự

Chuyên đề

 
http://danlambaovn.blogspot.com/search?max-results=50
Copyright © 2014 Dân Làm Báo