Lê Thắng (Danlambao) - Trong kho tàng ca dao, tục ngữ Việt Nam, một câu tục ngữ thường được ông bà, cha mẹ dùng để la rầy con cháu là “khôn nhà, dại chợ”, ám chỉ những kẻ chỉ biết ăn thua đủ với người trong nhà nhưng lại “câm như hến” đối với người ngoài.
Điều này làm chúng ta liên tưởng đến Đảng Cộng Sản Việt Nam, những gì họ làm từ trước đến nay đối với dân tộc, đối với Trung Cộng và bài toán nan giải hiện nay cho vận mệnh tổ quốc.
Đảng Cộng Sản Việt Nam đối với dân tộc
Mị dân, lừa đảo:
- Cướp công toàn dân:
Sau khi Nhật bị hai quả bom nguyên tử và đầu hàng vô điều kiện, ngày 17/8/1945 Quốc Trưởng Bảo Đại kêu gọi các quốc gia đồng minh công nhận Việt Nam độc lập. Một cuộc biểu tình do Tổng Hội Công Chức tổ chức để ủng hộ chính phủ Trần Trọng Kim thu hồi độc lập với bài hát Tiếng Gọi Thanh Niên của Lưu Hữu Phước và ngọn cờ vàng quẻ ly đại diện quốc gia Việt Nam. Tuy nhiên, có những kẻ trà trộn giương cờ đỏ sao vàng và đưa Hồ Chí Minh lên tuyên bố độc lập. Sự áp đảo giống như cuộc biểu tình ngày 11/5/2014 vừa qua, vừa biểu tình cài răng lược, vừa gây rối để đàn áp.
- Dành độc quyền yêu nước:
Đảng Cộng sản Đông Dương không có sức hấp dẫn để tái lập chính quyền, năm 1946, họ giải tán đảng Cộng Sản và kêu gọi thành lập liên minh chống Pháp. Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội, gọi tắt là Việt Minh với đủ mọi thành phần cộng sản và không cộng sản. Sau này, họ tìm cách giết hại và loại dần những người không cộng sản, cầu viện Tàu Cộng để đánh Pháp tại trận Điện Biên Phủ, chia cắt đất nước.
- Cô lập miền Bắc bên trong bức màn sắt với thông tin một chiều. Trong khi miền Nam đang được hưởng cuộc sống ấm no, tự do, dân chủ với nền giáo dục dân tộc và nhân bản thì nhà cầm quyền Cộng Sản miền Bắc tuyên truyền là miền Nam bị Mỹ xâm lăng và đang kềm kẹp để khích động thanh niên miền Bắc hy sinh vào Nam qua chiêu bài giải phóng.
Cướp giựt:
- Tuần lễ vàng: Tuần lễ vàng được vận động để toàn dân quyên góp vàng cho chính phủ vừa mới cướp giựt được để tăng cường sức mạnh đảng. Kết quả thu được là 20 triệu đồng và 370 kí lô vàng.
- Đánh tư sản sau 1975: Sau 30/4/1975, Cộng Sản cướp giựt tài sản người miền Nam qua hai lần đổi tiền và lần đánh tư sản.
Độc ác:
- Cải cách ruộng đất 1954-1956: Dựa theo mô hình cải cách của Trung Quốc, cuộc cải cách ruộng đất trở thành cuộc đấu tố và giết hại nhiều người dân vô tội. Có những người bị giết vì bị chụp mũ và hơn 80% số người bị giết là do giết lầm. Theo các nhân chứng sống, những cảnh giết người rùng rợn được thực hiện: chôn người và cho lưỡi cày cắt đầu hay bắt người ta đào hố rồi chặt đầu và xô xuống hố…
- Thảm sát Tết Mậu Thân 1968: Tết Mậu Thân 1968, Việt Nam Cộng Hòa đề nghị ngưng bắn một ngày thì Việt Cộng đề nghị ngưng bắn ba ngày. Trong lúc mọi người miền Nam vui Xuân, đón Tết thì họ vi phạm đề nghị ngưng bắn của chính họ để tấn công tất cả các tỉnh thành miền Nam. Chỉ một tháng chiếm Huế, họ đã tàn sát tập thể, cả những người phục vụ cho VNCH, những người dân lương thiện và ngay cả một số người ngoại quốc sang du lịch hoặc tình nguyện các công tác từ thiện. Họ tàn sát và chôn tập thể những người dân lúc họ đang chiếm đóng và nhất là lúc họ tháo chạy khi quân đội VNCH tái chiếm.
- Tử hình sĩ quan VNCH: Sau khi cưỡng chiếm miền Nam ngày 30/4/75, họ công khai tử hình một số sĩ quan VNCH, ngay cả một số xã trưởng hoặc nghĩa quân. Đày ải những người khác vào các trại tập trung và đưa gia đình họ đi kinh tế mới, vào khai khẩn nơi rừng thiêng, nước độc.
Khủng bố:
- Trong thời kỳ chiến tranh, họ pháo kích vào nhà dân, vào trường học như trường Cai Lậy. Họ đặt bom trong các nhà hàng, rạp hát. Họ đặt mìn trên các tuyến đường bộ mà người dân sử dụng để đi làm, đặt mìn, đắp mô cầu đường.
- Khủng bố tinh thần dân miền Bắc: Đối với miền Nam, VNCH chỉ truy tố hay chế tài cá nhân những ai đào ngũ hay trốn quân dịch nhưng gia đình họ không hề bị ảnh hưởng. Trong khi đó, một bộ đội miền Bắc đào ngũ thì cả gia đình họ không được bán nhu yếu phẩm và bị cô lập. Những người thân quen cũng bắt buộc trở mặt với họ.
Ngay cả chiến dịch “nộp phân bắc”, nhà nào nộp không đủ cũng bị lâm vào tình trạng khó khăn.
Bán nước:
Lê Duẫn thừa nhận là đánh Mỹ, đánh miền Nam cho Liên Sô, cho Trung Quốc, đẩy hàng triệu thanh niên miền Bắc vào tình trạng “sinh Bắc, tử Nam”.
Trong khi đó, Hoàng Tùng trong Bộ Chính Trị tuyên bố rằng thà để Trung Quốc chiếm Hoàng Sa còn hơn để VNCH giữ lấy nó.
Để thỏa mãn tham vọng cưỡng chiếm miền Nam, đảng Cộng Sản đã đã nhượng dần từng tấc đất, từng vùng biển để trả nợ chiến tranh và nợ “giữ đảng”.
Đảng Cộng Sản Việt Nam đối với Trung Quốc như thế nào?
Cách xưng hô:
Đối với miền Nam, ngay khi lính Mỹ còn, người dân nói chung và ngay sĩ quan VNCH cũng có thể gọi lính Mỹ là thằng Mỹ, không ai cấm cản. Nhưng đối với miền Bắc, dân miền Bắc không được quyền kêu bằng thằng mà phải là ông Trung Quốc. Nhà văn lão thành Phan Khôi đã bị bắt buộc thay chữ “tàu” bằng chữ “trung quốc” trong bài văn của ông.
Ngày nay, khi ngư dân Việt Nam bị Trung Quốc tấn công, đâm tàu, bị đánh đập mà chính quyền chỉ dám gọi là “tàu lạ”.
Gần nhất, khi tàu Hải Dương 981 vào vùng biển nước nhà mà nhân viên cao cấp cũng vẫn gọi là “tàu lạ”, “người lạ”.
Để Tàu Cộng chi phối:
Trong các cuộc họp bộ chính trị, lúc nào cũng có một nhân vật từ Bộ Chính Trị Trung Quốc sang chỉ đạo thành phần Bộ Chính Trị Việt Nam hay thành phần đảng và chính phủ.
Tới hôm nay những sự điều hành an ninh quốc gia vẫn còn bị chi phối bởi Trung Cộng nên các cuộc biểu tình chống Trung Quốc đều bị ngăn cấm, đàn áp và bị bắt bớ.
Làm nhục quốc thể:
Trong khi lịch sử và dân Việt đều tôn trọng Hai Bài Trưng và ca tụng công lao của hai bà thì hàng năm, đoàn văn nghệ của chính quyền có người đóng vai Hai bà Trưng sang Trung quốc xin lỗi tượng Mã Viện.
Năm nay, trong ngày lễ vua Lý thì cộng sản cho nhảy múa làm mất đi sự kính trọng tiền nhân.
Khi đón tiếp Tập Cận Bình tại Việt Nam, cờ Trung Quốc được gắn thêm một sao. Đây không phải là sự nhầm lẫn.
Ngày di quan tướng Giáp, lệnh cho một ngày để tang. Tuy nhiên, mới nửa ngày, cờ xí bị buộc phải dẹp đi để đón một nhân vật Trung Quốc. Thế thì khách quan trọng hay chuyện nhà quan trọng. Lẽ ra, nhân vật Trung Quốc ấy phải đến để ngã mũ chào linh cữu tướng Giáp.
Bộ Giáo Dục Cộng Sản có ý gì khi sách học đánh vần của trẻ em lại có cờ Trung Quốc thay vì cờ Việt Nam.
Phản bội người lính Quân Đội Nhân Dân:
Khi Trung Cộng xua quân đánh Việt Nam 1979 và xua quân chiếm đảo Gạc Ma 1988, nhiều bộ đội và hải quân cộng sản VN hy sinh. Thế mà những người hy sinh không được tưởng niệm, bia mộ họ bị bỏ quên. Chính quyền còn ngăn cấm, chận đứng mọi sự tưởng niệm. Chính quyền thì không có một lời gì, trong khi tại Trung Quốc, họ làm ầm ỉ về chiến thắng 1979.
Điều đáng nói là chính quyền đã không tôn trọng sự hy sinh của bộ đội họ mà còn làm bia tưởng niệm kẻ xâm lăng với hàng chữ “Nhân dân Việt Nam đời đời biết ơn liệt sĩ Trung Quốc”, đặt nơi biên giới.
Kịch bản “Giàn khoan Hải Dương 981” và lối rẽ lịch sử
Kịch bản
Theo chương trình tiếng Việt của đài Bắc Kinh và tiết lộ về mật nghị Hội Nghị Thành Đô 1990, Cộng sản Việt Nam đã bán đứng từng phần đất nước cho Tàu Cộng. Theo tiết lộ của Wikileaks thì năm 2020, Việt Nam sẽ trở thành “Tỉnh tự trị” của Trung Quốc, năm 2040 sẽ trở thành “Tỉnh thuộc trị” và năm 2060 sẽ trở thành một quận của Trung Quốc.
Như vậy, rõ ràng chuyện giàn khoan không thể là chuyện nhà cầm quyền Việt Nam không hay biết khi Trung Quốc kéo nhiều ngày tháng trên đường đi tới chỗ đặt.
Đây chỉ là vở kịch để Trung Quốc hợp thức hóa trước năm 2020. Vì thế, qua sự kiện giàn khoan Hải Dương 981, giới lãnh đạo miền Bắc từ “không lên tiếng” tới “lên tiếng yếu ớt”. Trong khi đó, chính quyền lại đạo diễn để cuộc biểu tình yêu nước và bất bạo động ngày 11/5/2014 bị mang tiếng là cuộc biểu tình bạo động đưa tới sự đàn áp biểu tình ngày 18/5/2014 vừa qua.
Vở kịch này được diễn ra vừa để Cộng Sản Việt Nam lừa dân, vừa chiếm từ từ vùng biển, rồi vùng đất, vừa đe dọa chiến lược Thái Bình Dương của Hoa Kỳ.
Lối rẽ lịch sử:
Để thoát khỏi tình trạng đau thương hiện tại, lịch sử cần phải di vào lối rẽ mới.
Nếu đảng cộng sản Việt Nam thực tâm gìn giữ đất nước thì nhà cầm quyền cần phải:
- Thả ngay tức khắc những tù nhân lương tâm, những người đã bị bắt vì tội chống Trung Quốc.
- Ngưng bắt bớ những người yêu nước và để tự do biểu tình chống Trung Quốc trong ôn hòa.
- Đồng hành với toàn dân, dùng mọi khả năng lên án Trung Cộng xâm lăng và truy tố Trung Cộng ra tòa án quốc tế.
- Tuyên bố từ bỏ đường lối toàn trị để thu hút sự giúp đỡ của thế giới.
Nếu đảng Cộng Sản và nhà cầm quyền không làm được như vậy thì đảng Cộng Sản Việt Nam tự chấp nhận rằng chính đảng Cộng Sản Việt Nam là kẻ bán nước.
Trong tình trạng này, người dân cần thể hiện sức mạnh của mình để bất tín nhiệm đảng Cộng Sản Việt Nam và những người lãnh đạo nhà nước hiện tại.
Trong quá khứ, sức dân đã làm được tại Phi khi lật đổ Tổng Thống Marcos, sức dân làm được khi Bulgaria lật đổ nhà độc tài cộng sản toàn trị Nicolae Ceausescu, tại Ai Cập, tại Lybia …
Vấn đề nan giải là:
- Ai lãnh đạo cuộc cách mạng?
- Phái đối phó thế nào khi Trung Cộng xua quân tràn vào để chiếm nước ta qua chiêu bài cứu dân họ còn kẹt lại Việt Nam và cứu đám lãnh đạo Bắc Bộ Phủ?
- Quân đội sẽ nghe lệnh ai?
- Sức dân giải quyết được gì?
Về vấn đề người lãnh đạo, dù ai có tài, họ cũng chưa thể xuất hiện lúc này. Vì sao? Vì khi họ chường mặt ra, họ sẽ bị dập ngay. Khi có biến rồi, chắc chắn sẽ có người đứng ra lãnh đạo.
Khi có biến, chắc chắn Trung Quốc sẽ lấy bất cứ lý do nào để xua quân sang. Trong hàng ngũ cộng sản, chắc chắn còn có nhiều người cũng yêu nước. Họ cũng biết rằng một khi mất nước thì nhà không còn, gia đình không còn, cả tính mạng họ cũng không còn. Những gì miền Bắc áp đặt cho miền Nam sau ngày 30/4/75 thì Trung Cộng sẽ áp đặt y như vậy đối với người dân và người trong chính quyền Việt Nam hiện tại.
Một cách sống vinh là bảo vệ tổ quốc, là nghiêng theo dân, không thừa hành những chỉ thị của đám lãnh đạo cộng sản hiện tại, vẫn giữ chặt tay súng để ngăn chận quân xâm lăng và tuân theo chỉ thị bất cứ ai đứng về phía dân mà làm cách mạng tự do, dân chủ.
Một khi dân thể hiện sức mạnh của mình, thế giới sẽ vì sự nhân đạo mà nhúng tay vào giúp đỡ: giúp khi hữu sự, giúp tái thiết quốc gia. Khi đó, chúng ta có cơ sở để lấy lại cả Hoàng Sa và Trường Sa, cả những vùng đất đã mất.
Lúc đó, chúng ta không cầu Mỹ, Mỹ vẫn giúp, chúng ta không cầu Pháp, Pháp sẽ giúp, chúng ta không cầu châu Âu, châu Âu vẫn giúp.
“Không ai ban bố cho mình tự do. Tự do là kết quả của sự tranh đấu”.
Sức mạnh của dân sẽ tạo thành thông số cho cục diện chính trị hiện tại và lịch sử sẽ đi vào lối rẽ mới cho dân tộc, độc lập, tự do, dân chủ và nhân bản.
Một mong cầu nho nhỏ là người Việt yêu nước sẽ không trả thù những người lầm đường, lạc lối như cộng sản từng trả thù dân miền Nam mà ngược lại, tất cả cùng bắt tay để xây dựng đất nước. Với một chính thể mới do dân và vì dân đúng nghĩa, tài chánh đóng góp của người Việt hải ngoại sẽ rất đáng kể trong việc tái thiết và xây dựng quê hương.