Khoai Lang (Danlambao) - Không cần suy xét, không cần đào sâu phân tích cũng thấy được rằng, đảng cộng sản đang nắm trong tay một vũ khí cực kì lợi hại. Tàu ngầm ư? hạm ư? hay tên lửa? Không! đó chính là bộ máy tuyên truyền. Xin được trích dẫn một câu nói của Citizen Journalism, chỉ nam trên tờ Dân Làm Báo "mỗi người chúng ta là một chiến sĩ thông tin".
Không phải vắt óc suy nghĩ ra khi dẫn chứng ra rằng bộ máy tuyên truyền của đảng là vũ khí sống còn của nó. Và chính cái đảng đó cũng biết rằng, mình đang cầm dao. Một con dao hai lưỡi... Nó thực sự lợi hại khi sử dụng thuần thục. Có thể có một số người cho rằng đảng đang sử dụng nó thuần thục như vậy. Nhưng mình chỉ nghĩ rằng, đảng đang sử dụng nó theo kiểu: quen tay.
Giống như múa côn. Một người không học võ, nhưng cầm côn và múa, lâu rồi cũng múa được. Múa được? tất nhiên. Nhưng múa được không đồng nghĩa với múa hay, múa giỏi. Bóng đá cũng thế, đã có thủ môn phát bóng... vào lưới đấy thôi!
Mặt trận thông tin là chiến trường sống còn. Điều này thực sự đúng, không chỉ với với đảng, mà còn cho chúng ta. Đơn thuần trong nội bộ đảng, thế lực nào nắm nhiều quyền hành nhất, chắc chắn rằng thế lực đó nắm nhiều thông tin về đối phương nhất. Đấu đá nội bộ, kẻ thắng luôn là kẻ có nhiều thông tin nhạy cảm về đối thủ. Thông tin để dồn, để ép, để chẹt, để buộc kẻ đó phải thua. Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng!
Hồi xưa khi chưa có báo chí, chưa có internet, các Cụ truyền thông tin theo kiểu: thằng mõ. Tin truyền tới từng làng, từng thôn, từng nhà, từng người. Đấy, chỉ là thằng mõ thôi đấy. Với cái loa tay, loa giấy, với cái mõ mà hiệu triệu được toàn đân tộc đứng lên chống ngoại xâm. Lợi hại!
Chúng ta ngày nay có internet, có báo chí mà bất lực sao? không bao giờ. Chúng ta mạnh, và chúng ta có vũ khí mạnh, thực sự mạnh!
Nước ta có hàng trăm hàng ngàn đầu báo, cả giấy lẫn mạng. Nhưng hầu hết là “ lề phải “. Buồn! Theo tổng cục thống kê, năm 2010 tính đến cuối tháng 12, cả nước đã có 3,77 triệu thuê bao, tăng 27,4% so với cuối năm 2009. Và mức tăng tỉ lệ thuận với thời gian.
Nhà mình 9 người, có tin gì hay mình đều kể cho những người còn lại. Mình là "phóng viên tìm tin tức có sẵn", cả nhà mình là đọc giả. Đảng có hàng ngàn đầu báo thôi, nhưng chúng ta có ít nhất 3,77 triệu đầu báo. Đảng có bao nhiêu phóng viên lề phải, trong khi chúng ta có hơn 80 triệu phóng viên lề trái? Đấy, sao phải buồn!
Đảng dùng vũ khí thông tin để ngu dân, bao che, bưng bít. Ta dũng nó để khai mở cái xấu xa đó.
Mình có đọc 1 câu còm trên Danlambao làm mình hơi buồn, và tiếc. Đó là 1 người ủng hộ biểu tình, nhưng vì điều kiện là ở nông thôn, không ra được Hà Nội hoặc Sài Gòn để tham gia được. Tại sao lại phải lên tận Hà Nội, Sài Gòn, trong khi bạn đó có thể làm được điều đó ngay tại chính nơi mình đang sống?
Câu hỏi này mình phân vân lâu lắm rồi. “Tại sao lại phải lên tận Hà Nội, Sài Gòn, trong khi có thể làm được điều đó ngay tại chính nơi mình đang sống? “
Mình nghĩ là việc này có thể làm được. Không những làm được, mà còn có thể làm to. Ở nông thôn, việc đàn áp bắt bớ biểu tình là chưa có tiền lệ. Hệ thống cơ động chỉ chủ yếu ở tỉnh. Cảnh sát giao thông thì ở huyện. Ở xã ư? hầu hết công an xã chỉ là nông dân mà ra. Chủ tịch UBND xã mình mới đây mới bằng bổ túc văn hóa 12, sau khi đã được giám thị "quán triệt... qua hết"!
Ở nông thôn, bộ máy cây nhà lá vườn, không phải được điều từ nơi này nơi kia tới, không phải nhận lệnh ở ông này ông kia. Khả năng ứng phó với 1 cuộc tuần hành là rất kém, không như các đồng chí ở bộ được đào tạo chuyên nghiệp. Chưa nói tới mối quan hệ dây mơ rễ má, họ hàng chằng chịt ở quê. Có ông quan nào lại bắt anh em, họ hàng, kon cháu mình lên trụ sở? ấy, ngại lắm chứ, nể lắm chứ.
Ở nông thôn, ít nhất mỗi gia đình cũng có 1 đứa lên tỉnh học. Và mỗi năm đều về quê nghỉ hè hoặc ăn tết. Đây chính là chiến sĩ thông tin, là hạt nhân cho cuộc tuần hành.
Nếu tuần hành nổ ra, chuyện đưa thông tin lên internet chỉ là chuyện nhỏ! Máy chụp hình, điện thoại di động hỗ trợ quay phim, 3.0 megapixel thôi. Nhiều lắm! Chụp hình quay phim thì thằng ku 5 tuổi chơi ngọt. Đưa lên facebook, G+ thì là vặt vãnh với các học sinh sinh viên.
Theo mình thì trước khi các quan ở xã huyện tỉnh kịp nhân được chỉ thị ở các bác ngoài bộ, thì ít nhất chúng ta cũng đã có được vài cuộc rồi. Kênh thông tin truyền miệng ở vùng quê thì đúng là vô địch, khỏi bàn và dẫn chứng!
Rồi các bác cũng nhận được chỉ thị là dẹp. Không sao! chuyện xử lí mới là khó. Ở nông thôn, chuyện quan đánh dân là chuyện thường. Nhưng chuyên dân đánh quan cũng là không hiếm! Ở đâu cũng vậy thời nào cũng vậy, "Luật vua thua lệ làng". Cái đó không sai! Khi dân đã phẫn nộ, thì đúng là tai họa cho kẻ cầm quyền!
Trở lại với vấn đề tuần hành ở nông thôn, nếu bị dẹp, chắc chắn không thể dẹp hết! Tuần hành công khai bị cấm? không sao! Mỗi lần anh em ngồi lai rai, mỗi lần họp lớp, mỗi lần hội hè, chỉ cần lôi biểu ngữ, khẩu hiệu ra, chọn chỗ đẹp, chỗ đông mà chụp. Thế thôi! xong ta lại cất vào. Ảnh thì pót lên đều đều, mọi lúc, mọi nơi. Nếu các quan có thu khẩu hiệu đi vì cho rằng ta cất giữ... khẩu hiệu chống phá xhcn. Ok thôi! Nhưng các quan thu rồi bỏ kho ở ủy ban, thì các quan cũng đang cất giữ trái phép, cũng đang chống phá xhxn đấy nhé!
Tranh thủ với các bác đi kiện quan chiếm đất, ta lại lôi khẩu hiệu ra. Một công đôi việc, đằng nào chả “ tụ tập“! lại tạo dáng, lại chụp hình, lại pót!
Việc này nếu nổ ra ở mọi nơi trên Việt Nam, thì các bác trên bộ, có nhận bao nhiêu lệnh của khựa thì cũng chẳng ăn thua. Không đủ quân, không đủ lực lương làm điều đó. Xin quân của khựa qua giúp ư? Càng hay, luôn tiện dân làm một công ba việc. Dân chủ chắc chắn sẽ là tương lai không xa!
Chúng ta đang mài con dao 2 lưỡi của đảng, hy vọng có ngày nó làm đúng công việc của mình.
Để làm được những điều đó, hãy làm tốt công tác "chiến sĩ tìm thông tin có sẵn".
Mình hy vọng điều mà mình nói ra trên đây sẽ được thực hiện.
Cần gì đi đâu xa tìm kiếm, khi hạnh phúc ở trong vườn nhà mình?