Mỹ trở lại châu Á

Nguyễn Hưng Quốc - Tuần lễ vừa qua, dư luận tại Úc lại sôi động vì chuyến viếng thăm hai ngày của Tổng thống Mỹ Barack Obama. Đây là chuyến viếng thăm Úc đầu tiên của Obama kể từ ngày nhậm chức. Trước, ông đã dự định sang Úc hai lần nhưng cả hai, cuối cùng, bị hủy bỏ vì những công việc khác, quan trọng hơn, tại Mỹ. Trước ông, cũng đã có một số Tổng thống Mỹ đến thăm Úc. Tuy nhiên, chuyến viếng thăm này vẫn được xem là có một ý nghĩa đặc biệt.

Bình thường, trong mọi cuộc viếng thăm, các Tổng thống Mỹ đều nhấn mạnh đến quan hệ đồng minh lâu dài và vững chắc giữa Mỹ và Úc, một quan hệ không những dựa trên các quyền lợi chung về chính trị hay kinh tế mà còn dựa trên các tương đồng về văn hóa, bao gồm, trước hết, một ngôn ngữ chung và cùng với nó, những bảng giá trị chung về dân chủ và nhân quyền. Lần này, ông Obama cũng nhấn mạnh lại điều đó. Ông cho không có đồng minh nào gần gũi với Mỹ hơn là Úc. Câu nói ấy không phải lúc nào cũng đúng về phía Mỹ nhưng chắc chắn là luôn luôn đúng về phía Úc, ít nhất là từ giữa thế kỷ 20 đến nay: Lúc nào Úc cũng theo và hết lòng ủng hộ Mỹ. Chiến tranh Triều Tiên năm 1950-53: Úc tham gia. Chiến tranh Việt Nam: Úc cũng tham gia. Gần đây hơn, trong cả hai cuộc chiến tranh tại Iraq lần thứ nhất (1990-91) và lần thứ hai (bắt đầu từ 2003) và cuộc chiến tranh tranh ở Afghanistan (từ 2001 đến nay). 

Lần này, ngoài việc khẳng định lại mối quan hệ lâu đời ấy, Tổng thống Mỹ còn dùng chuyến viếng thăm Úc để gửi một thông điệp quan trọng đến toàn bộ các quốc gia ở châu Á: Mỹ đang quay lại với châu Á và sẽ ở lại đây. Nói “quay lại” vì, kể từ sau chiến tranh Việt Nam (1975), rõ ràng là Mỹ không còn quan tâm đến châu Á nhiều. Nhất là khi chiến tranh ở Iraq và Afghanistan bùng nổ, bao nhiêu tài lực và vật lực của Mỹ đều đổ dồn hết về phía Trung Đông. Các căn cứ quân sự lớn của Mỹ tại Philippines bị đóng cửa. Quân đội Mỹ chỉ còn hiện diện ở hai nơi: Nhật và Hàn Quốc. Bây giờ, để đánh dấu quyết tâm quay trở lại châu Á, Mỹ sẽ gửi lính thủy quân lục chiến qua một căn cứ quân sự tại Darwin, Úc. Số quân, thật ra, không nhiều: Năm tới, khoảng 250 người; năm 2014, 1000 người; và năm 2016-17, khoảng 2500 người. Ngoài lính, một số khí cụ chiến tranh như tàu chiến và phi cơ chiến đấu của Mỹ cũng được phép hoạt động tại Úc. 

Quân số như vậy không nhiều. Chúng chỉ có ý nghĩa tượng trưng. Chúng nhằm gửi đến các nước một số thông điệp: Một, Mỹ xem vùng châu Á – Thái Bình Dương là một địa điểm chiến lược, gắn liền với quyền lợi của Mỹ; hai, do đó, sẽ sẵn sàng hợp tác với các đồng minh để bảo vệ quyền lợi của họ cũng như của Mỹ; và ba, do sự hiện diện của Mỹ, các tranh chấp trong vùng, dù muốn hay không cũng được/bị quốc tế hóa. Đọc được các thông điệp ấy, Trung Quốc đã lên tiếng yêu cầu các “thế lực bên ngoài” không nên can thiệp vào các quan hệ nội bộ giữa các nước trong vùng. Theo Trung Quốc, mọi tranh chấp sẽ được giải quyết trên cơ sở song phương. Tuy nhiên, trước áp lực của Mỹ và sự ủng hộ nhiệt tình của nhiều quốc gia khác trong vùng, càng lúc Trung Quốc càng dịu giọng, ít nhất trong tại cuộc họp thượng đỉnh của các nước Đông Á tại Indonesia vào ngày Thứ Bảy 19/11/2011 vừa qua. 

Điều đáng chú ý là quyết định liên kết quân sự giữa Mỹ và Úc lần này hầu như không gặp bất cứ sự chống đối nào từ giới làm chính trị tại Úc. Chính phủ đồng ý. Đã đành. Phe đối lập cũng đồng ý. Có vẻ như dân chúng cũng đồng ý. Không có cuộc biểu tình nào nổ ra để chống Mỹ. Trên các diễn đàn, những tiếng nói phê phán cũng rất hiếm hoi và hầu như không để lại một dư âm nào cả. 

Quyết định quay trở lại châu Á – Thái Bình Dương của Mỹ cũng không gặp sự chống đối nào trên thế giới. Trừ Trung Quốc. 

Lý do có lẽ cũng dễ hiểu. Dù, trong mọi cuộc họp báo, giới lãnh đạo Mỹ và Úc luôn luôn nhấn mạnh là không phải vì họ lo ngại Trung Quốc, nhưng hầu như ai cũng biết sự thật đằng sau các động thái quân sự ấy: bóng ma Trung Quốc. Mỹ trở lại châu Á cũng vì lo ngại Trung Quốc. Úc từ lâu vận động để Mỹ quay lại với châu Á - Thái Bình Dương cũng vì lo ngại Trung Quốc. Và dĩ nhiên, hầu hết các nước Á châu khác cũng mong muốn Mỹ trở lại. Cũng chỉ vì lo ngại Trung Quốc. 

Cũng cần lưu ý là, trong mấy thập niên vừa qua, ở châu Á, ngoài Trung Quốc, Ấn Độ cũng đang nổi lên như một cường quốc không những về kinh tế mà còn cả về chính trị và quân sự. Tuy nhiên, dường như không ai lo ngại Ấn Độ. Ngược lại, người ta còn thấy Ấn Độ là một đồng minh đáng tin cậy trong vai trò đối trọng của Trung Quốc. 

Quốc gia lo ngại Trung Quốc nhất, trên nguyên tắc, là Việt Nam. Trong tham vọng bành trướng của Trung Quốc ở Biển Đông, có hai quốc gia chịu ảnh hưởng trực tiếp và nghiêm trọng nhất: Việt Nam và Philippines. Nhưng sức nặng oằn hẳn về phía Việt Nam. Một phần vì Việt Nam ở gần, sát biên giới Trung Quốc. Phần khác, Việt Nam cũng cô thế, và do đó, được hiểu là yếu đuối hơn. Đó là chưa kể ngoài quan hệ quân sự, Việt Nam còn chịu sức ép ghê gớm của Trung Quốc trong nhiều lãnh vực khác, từ kinh tế đến chính trị, văn hóa và ý thức hệ. 

Theo mạch lý luận ấy, quốc gia mừng rỡ nhất trước quyết định quay lại châu Á của Mỹ hẳn phải là Việt Nam. Bởi, ngoài Mỹ, không có nước nào khác có khả năng giúp Việt Nam trong cuộc đối đầu với Trung Quốc, kể cả Ấn Độ (vốn có rất ít tham vọng trên trường quốc tế và có nhiều chuyện trong nước phải lo trước khi có thể sẵn sàng chấp nhận các rủi ro ở nước ngoài) và các nước trong khối Đông Nam Á (vốn còn khá yếu, chịu ảnh hưởng nặng nề của Trung Quốc và một phần vì những ảnh hưởng ấy, còn rất chia rẽ). Tuy nhiên, chúng ta cũng thừa hiểu là Việt Nam sẽ không bao giờ dám công khai bộc lộ sự mừng rỡ - cho dù họ có thực sự mừng rỡ. Với Trung Quốc, một sự mừng rỡ, dù kín đáo nhất, cũng trở thành một sự khiêu khích. Mà Việt Nam thì né tránh tối đa mọi sự khiêu khích. 

Ở đây có hai điều đáng bàn: một, Việt Nam có thực sự xem đó là điều đáng mừng hay không; và hai, có thể tận dụng được sự chuyển hướng chiến lược ấy của Mỹ để tự bảo vệ mình hay không. Điều thứ nhất, chúng ta không có đủ dữ liệu để phán đoán. Nhưng điều thứ hai thì lại rất đáng hoài nghi. Cho đến nay, ai cũng thấy, quan hệ giữa Mỹ và Việt Nam còn lắm vấn đề. Thứ nhất là không ai thực sự tin cậy ai cả. Không thể có đồng minh khi thiếu sự tin cậy. Thứ hai là còn quá nhiều khác biệt giữa hai nước, trong đó, quan trọng nhất là khác biệt trong văn hóa chính trị: một bên đề cao dân chủ và xem dân chủ như một nguyên tắc tối thượng còn một bên thì dị ứng với dân chủ, tìm mọi cách để bóp nghẹt dân chủ. 

Trong lịch sử, Mỹ cũng đã từng bắt tay với rất nhiều chế độ độc tài. Như phần lớn các chế độ độc tài ở Trung Đông, chẳng hạn. Có điều, các chế độ độc tài ấy có nhiều thứ để thế chấp: các mỏ dầu lửa. Dân Mỹ sẵn sàng làm ngơ trước các chính sách ngoại giao của Mỹ để tránh những biến động trong giá xăng dầu.

Còn Việt Nam thì lại không có gì để thế chấp cả.

15 Nhận xét

  1. Nếu Trung cộng và VN có chuyện xung đột trong vùng lảnh hải mà hai nước đang tranh chấp, thì liệu Mỹ có can thiệp hay không. Dỉ nhiên là không. Mỹ trở lại vùng Á châu-Thái bình dương là để bảo vệ quyền đi lại của Mỹ trên những vùng biển quốc tế mà Trung cộng ngang ngược dành chủ quyền. Còn việc riêng giữa VN và Trung Cộng, thì Mỹ không dại gì bỏ tiền bạc và xương máu vào. Cũng nên thấy rằng, sự giao thương giữa Mỹ và Trung cộng rất lớn. Mặc dù cán cân mậu dịch nghiêng về phía có lợi cho Trung cộng, Mỹ cũng không muốn đối đầu trực tiếp với Trung cộng.

    Trả lờiXóa
  2. SAO LẠI KHÔNG.
    Trước năm 75,nếu biết nghe lời Mỹ thi sẽ có chuyện giải phóng ngược lại từ Nam ra Bắc chứ không phải như bây giờ.
    Lấy VN làm bàn đạp tiến lên phương Bắc đánh đổ CNCS Liên xô và TQ. Vươn ra biển Đông làm bá chủ một vùng.
    Đặt căn cứ quân sự ở VN,nhứt là ở vinh CAM RANH,một vị trí lý tưởng,thiên thời địa lợi mà những nước quanh VN rất thèm khát,một vị trí rất thuận lợi có thể tiến ra Bắc,lui xuống Nam một cách thuận lợi,đến mùa mưa bão thì lại là chổ trú ần rất an toàn.
    Nhung bù lại nơi nào có MỸ nơi đó có chiến tranh.

    Trả lờiXóa
  3. MỸ SỢ GÌ...
    AI biết vì sao 12 ngày đêm thả bom hà nội,Mỹ lại ngưng không tiến hành đánh phá nữa.Nếu tiếp tục phần thắng sẽ nghiêng về ai.

    Trả lờiXóa
  4. quý vị cứ yên tâm đi,lảnh đạo đảng ta rất tài tình và trí tuệ.không có chuyện xung đột đâu....mà có xung đột đi nửa thì ''THÀ ĐẦU HÀNG QUYẾT KHÔNG CHỊU CHẾT''

    Trả lờiXóa
  5. Hoàng vô phước bảo: Trung quốc ko sợ ai, Mỹ còn phải sợ TQ. TQ chỉ sợ đảng cộng sản VN thôi. hahahahahaha. Câu này ai cũng biết rồi, nhắc lại chỉ để cười cho đã vì thằng phước khùng.

    Trả lờiXóa
  6. Mỹ sẽ phải chuộc lại lỗi lầm vì đã bỏ rơi Miền Nam Việt Nam ? Ông TT Obama có thể làm được đều đó ?

    Trả lờiXóa
  7. sao chuyện gì cũng lôi tôi vào đây ?

    Trả lờiXóa
  8. Nặc danh says:
    15:48 Ngày 23 tháng 11 năm 2011
    Bác này viết mà không cần suy nghĩ, tài thật. Việt Nam và Trung quốc đánh lộn thì dính dáng gì đến Mỹ. mà Việt Nam là gì mà Mỹ phải giúp. Thực tế, ai giúp ai cũng phải có quyền lợi, ngay cả người trong một nhà. Khi người ta chửi Mỹ thực dụng, hãy xem lại, Mỹ thực dụng nhưng chẳng thèm lấy đấy của nước nào, chẳng đẩy dân tộc nào đi vào diệt vong. Còn các chủ nghĩa cao đẹp khác, phải xét lại. Thực tế, TQ có giúp Việt Nam ta hay không, thực tế đả trả lời rồi đó.

    Trả lờiXóa
  9. Tái hồi cái Cuốc đây rối
    Tán sĩ bốc phét chuyện thời thế đây!
    Biết hay giả ngọng,giả ngây?
    Việt Nam dầu mỏ có đầy...Cuốc ơi!
    Cầm bút đừng viết láo chơi
    Bài thiếu trung thực kẻ cười,người chê

    Trả lờiXóa
  10. Việt Nam giàu có về tài nguyên thiên nhiên, nhưng vì đất nước đang bị cai trị bởi chế độ độc tài cộng sản thối nát, làm tay sai cho giặc Tàu phương Bắc, cõng rắn cắn gà nhà, rước giặc về dày mã tổ, bán đất cho Tàu khai thác bauxite trên vùng cao nguyên mà là một căn cứ quan trọng về quốc phòng và quân sự của Việt Nam, dâng biển cho giặc Tàu để mong cộng sản Tàu bảo vệ quyền lực lưu manh của cộng sản Việt Nam, gây chia rẻ lương giáo làm cho lương giáo chém giết nhau để cho quan tham cộng sản ngồi mát ăn bát vàng, tha hồ cướp tài sản của người dân.

    Khi người dân Việt Nam biết đoàn kết không phân biệt tôn giáo, giới tính, nghề nghiệp, nơi cư trú, Thượng hay Kinh, v.v., đồng lòng đứng lên lật đổ chế độ độc tài phi nhân, tàn ác, tham lam và tham nhũng vô độ, phản luân lý, phản dân tộc thì dân tộc Việt Nam mới có cơ hội phát triển và sánh vai với các nước tự do, dân chủ và văn minh khác trên thế giới. Đoàn kết là sức mạnh! Khi người dân Việt Nam biết đoàn kết, yêu thương nhau, hòa hợp và hòa giải dân tộc thì sẽ tạo ra một sức mạnh phi thường có thể bảo vệ đất nước và tương lai con cháu. Việc ủng hộ của các nước bạn sẽ là thứ yếu để yểm trợ lực lượng chính là toàn dân Việt Nam bao gồm những người trước đây là cộng sản nhưng biết quay về với chính nghĩa, với dân tộc.

    Khi con người được tự do, xiềng xích của họ được cởi trói, thì họ mới có khả năng lên tiếng cho sự thật, công lý, công bằng xã hội và tiêu diệt cái ác, cái gian tà, cái phi nhân, cái đạo đức xã hội chủ nghĩa phản dân tộc và nô lệ ngoại bang để xây dựng một nước Việt Nam tự do, dân chủ, công bình, nhân ái, giàu mạnh và phát huy triệt để các chất xám của con người, các tài nguyên còn tiềm ẩn trong thiên nhiên để phục vụ lợi ích người dân nghèo một cách hữu hiệu, chứ không phải làm giàu cho giai cấp cộng sản Tư Bản Đỏ đang lộng hành trên quê hương Việt Nam.

    Trả lờiXóa
  11. vậy chắc phải dùng mạng người dân để thế chấp quá. giống Lybia.

    Trả lờiXóa
  12. Trong chuyến công du vùng Đông Nam Á, Tổng Thống Obama có nói:": “Ý tưởng cho rằng chúng tôi sợ Trung Quốc là sai lầm". Câu nói có vẻ như nước Mỹ đang hay sẽ bị Trung cộng "theo kịp" về hai mặt kinh tế và quân sự. Ông ấy nói như vậy, một mặt để dằn mặt Trung cộng. Mặt khác để trấn an các nước đồng minh trong vùng, mà trong đó VN không là đồng minh của Mỹ. Mỹ có những hiệp ước về an ninh quốc phòng với các nước như Philippines, Nhật, Nam Hàn. Có nghĩa là Mỹ sẽ nhúng tay vào khi các nước nầy bị nước khác gây hấn. Còn chuyện đánh nhau giữa Trung cộng và VN thì để hai nước ấy giải quyết với nhau. VN là thành viên của LHQ, thì có quyền và có bổn bảo vệ mình trước cơ quan quốc tế nầy.

    Rồi sau đó ông Obama cũng có nói:"Ý tưởng cho là chúng tôi kiếm cách gạt Trung Quốc ra ngoài cũng là sai lầm.” Như vậy là, mới vừa "đánh" đó rồi lại "xoa" đó. Sự giao thương giữa hai nước Mỹ-Trung có tầm quan trọng (Both sides have much at stake and their economies - the world's largest and second largest - are deeply intertwined, doing $456 billion in trade, overwhelmingly in China's favor. [Theo yahoo news]) mà hai quốc gia nầy không muốn có trở ngại ảnh hưởng đến việc buôn bán với nhau. Nếu có chuyện gì xảy ra, thì "nai dạt móng, chó cũng le lưởi". Cho nên, ý tưởng cho rằng Mỹ không muốn đối đầu trực tiếp với Trung cộng là ở điểm đó. (Quyền lợi nước Mỹ trước tiên).

    Sau cuộc chiến VN trước 1975, nước Mỹ đã hao tổn tiền của và xương máu quá nhiều, nên Quốc Hội Mỹ có thông qua một đạo luật, trong đó, Tổng Thống Mỹ không có quyền tham chiến trong bất cứ cuộc chiến nào nếu QH Mỹ không chuẩn thuận. Đem quân đánh Afganistan, Iraq hay cuộc chiến trong nước Nam Tư cũ, dưới thời Tổng Thống Bill Clinton, cũng đều được QH Mỹ thông qua.

    Mỹ can thiệp để bảo vệ VN trong tình huống hiện nay, khác xa với bối cảnh Mỹ đã giúp để bảo vệ tự do cho miền Nam VN trước 1975. Trong bối cảnh hiện nay, nói để bảo vệ VN hay để bảo vệ chế độ độc tài csVN đang cai trị độc đoán với dân VN? Từ trước đến giờ, Mỹ vẫn cổ súy trên lảnh vực Nhân Quyền, Tự Do, Dân Chủ. Mỹ cũng đã nhiều lần kêu gọi các nước độc tài cải tổ Nhân Quyền, nhưng dường như những lời kêu gọi đó không được đáp ứng tích cực. Cho nên, nếu (chữ nếu hơi lớn) VN và Trung cộng có đập nhau, thì Mỹ chỉ đúng ngoài mà nhìn. Chiến tranh giữa hai nước càng khốc liệt, thì cơ hội tốt để nhân dân hai nước Việt-Trung có thể thừa cơ lật đổ cs độc tài. Nếu Trung cộng mà bị xé ra từng nước nhỏ độc lập, tự do, thì nguy cơ bất ổn cho thế giới nói chung và VN nói riêng sẽ không còn nữa. Vã lại, trong bối cảnh ấy, chưa chắc QH Mỹ chịu chuẩn thuận cho ông Obama tham gia vào cuộc chiến.

    Trong cuộc công du vùng Đông Nam Á-Thái Bình Dương của ông Obama, ông ấy có vẻ quyết liệt dằn mặt Trung cộng vì lăm le muốn chiếm hết "sân chơi" của Mỹ. Tuy nhiên, nhiệm kỳ Tổng Thống Mỹ có hạn. Mỗi thời kỳ của một Tổng Thống, nước Mỹ có chính sách đối ngoại khác nhau. Ông Obama chỉ còn tại ghế cho tới tháng Mười Một năm 2012. Ông ta phải trải qua một cuộc bầu cử nữa để xem dân còn tính nhiệm ông nữa hay không. Mặc dù tỷ lệ đánh giá việc làm trong 3 năm qua của ông không khả quan lắm. Tuy nhiên, bên phe Cộng Hòa vẫn chưa có "con gà" nào sáng giá để có thể hạ bệ ông Obama trong cuộc tuyển cử vào tháng 11-2012. Nếu nền kinh tế nước Mỹ có chiều hướng khả quan, tỷ lệ thất nghiệp càng ngày càng có chiều hướng xuống thấp, thì ông Obama mới có triển vọng ngồi lại Tòa Bạch Ốc thêm 4 năm nữa. Nếu vậy, thì con đường cứng rắn đối với Trung cộng như ông đã nói trong chuyến công du vừa rồi mới có hy vọng được duy trì trong 4 năm nữa. Sau 4 năm đó, người khác lên làm Tổng Thống lại là chuyện khác!

    Đừng kỳ vọng nhiều quá vào người Mỹ. Chính sách của chính quyền Mỹ lúc nào cũng đi song hành với quyền lợi nước Mỹ.

    (Xin lỗi quí vị, viết hơi dài. Có gì sai xin được bỏ qua)

    Trả lờiXóa
  13. Ông cha ta đã dạy "Tự Lực Cánh Sinh!" Chúng ta chán ghét chế độ độc tài cộng sản nhưng chúng ta quá sợ sệt, không dám đứng lên, chỉ chờ ai đó làm dùm chúng ta cái công việc khó khăn này, chẳng hạn như chờ đợi Mỹ đưa quân và thả bom Việt Nam để tiêu diệt nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam như quân đội NATO và thế giới đã tiêu diệt chế độ độc tài của Gaddafi và đồng bọn ở Lybia. Hay là chúng ta đang đợi một vị lãnh đạo nào đó đứng lên để lãnh đạo cuộc chiến chống độc tài cộng sản.

    Chúng ta đang ở trong thế kỷ 21, thế giới đang có nhiều biến động và thay đổi. Kỹ thuật Internet phát triển mạnh mẽ cho nên thông tin liên lạc càng ngày càng dễ dàng hơn. Đây là một điểm làm cho các thể chế độc tài rất sợ hãi vì họ đã gây ra quá nhiều tội ác, họ đã cướp tài sản và giết chết không biết bao nhiêu người dân vô tội, cho nên lúc nào họ cũng muốn che dấu sự thật, bưng bít thông tin, để họ có thể thi hành các chính sách mị dân vì dân không biết, dân sẽ ngu dốt, dân làm theo và dân không phản đối gì cả!

    Các hình thức đấu tranh hiện nay chủ yếu là đấu tranh ôn hòa, bất bạo động qua các cuộc xuống đường biểu tình của người dân. Nếu nhà cầm quyền độc tài nào dám bắn vào dân hoặc muốn tiêu diệt số đông quần chúng thì chế độ đó đang trên đường tự sát vì cộng đồng quốc tế sẽ nhảy vào can ngăn, cho dù kinh tế toàn cầu có khó khăn cách mấy. Mạng sống con người rất linh thiêng, rất quý giá, không ai có thể tiêu diệt những người dân vô tội một cách bất công, trái với luật pháp quốc tế được.

    Trong cuộc chiến chống độc tài tại Tunisia, cuộc cách mạng hoa lài đã lật đổ ông Ben Ali chỉ qua các cuộc biểu tình đông đảo của người dân trên đường phố, không có lãnh đạo, nhưng họ biết đoàn kết và liên kết với nhau qua mạng facebook và các kênh Internet khác. Chính vì có cùng cảnh khổ, bị nhà nước đàn áp, bị đói nghèo, bị thất nghiệp, bị tù đày, bị đủ thứ tang thương, nên người dân Tunisia đã cảm thông và đồng lòng, nhất trí với nhau xuống đường đòi công lý, đòi tự do, dân chủ, nhân quyền và cơm áo.

    Không ai hiểu Việt Nam bằng người Việt Nam. Không ai hiểu Nhà Nước Việt Nam bằng người dân đang sống trong nước. "Trăm hay không bằng tay quen!" Muốn cho công cuộc đấu tranh cho tự do, dân chủ và nhân quyền tại Việt Nam được tiến triển tốt đẹp thì chúng ta, trong và ngoài nước, cùng đoàn kết, hợp tác và trao đổi thông tin với nhau. Bạn biểu tôi vào nhà bạn cứu bạn mà bạn không cho tôi biết cái lối ra vào nhà bạn ở chỗ nào thì làm sao tôi có thể vào cứu bạn được!

    Trả lờiXóa
  14. Nếu chánh quyền Cộng sản Việt nam,im hơi lặng tiếng,thì người Dân Việt nam sẽ loại bỏ họ từ nhỏ cho tới lớn,và tổ chức đánh Tàu !(Dân tộc )

    Trả lờiXóa
  15. Mặt hốc hác nói khoác lên gân
    Bài học năm xưa vẫn rất gần
    Xin có lời khuyên:đừng dại dột
    Bóc lich trong tù chỉ thiệt thân!!!

    Trả lờiXóa
Mới hơn Cũ hơn