Hà Văn Thịnh (BVN) - Trong mọi chuyện ưu ái theo cách “Yêu nhau cau sáu chẻ ba” thì, có lẽ, cái “tình” của một số người Việt đối với chủ nghĩa Đại Hán phải viết là Yêu, cau sáu sáu (năm) để nguyên/ Sợ nhau cau sáu dâng liền cả nương!. Quả thực, dù đã đọc không dưới vài ngàn cuốn sách, tôi vẫn không thể hiểu nổi cái “định hướng”, cái “mềm mỏng” cái gọi là môi hở răng lạnh có nghĩa là gì khi đất ta nó chiếm, vợ con cháu chắt ta (ngư dân) nó bắt, biển của ta nó đòi, hàng hóa - phương kế sinh nhai của ta nó chèn ép, lẽ sinh tồn của ta không biết trôi dạt về đâu mà cứ mãi hoài “hữu nghị”, run rẩy cả từng bước đi, đau đớn cả từng cái bắt tay, ê chề cả từng lời ăn, tiếng nói...?
Vì sao thiếu tướng Trung Quốc La Viện viết bài đăng trên Thời báo Hoàn cầu đòi đánh các nước lân bang trước khi nói đến chữ HÒA mà ta lại nhún nhường, thảm thê đến thế khi mở cả 3 kênh truyền hình nhằm nối cầu truyền hình (hay nối cầu cho kẻ cướp?) để bàn về cái lẽ láng giềng gần?
1. Tuyên bố trên cuả tướng đương chức, báo đương quyền nên đừng có xổ cái giọng xoa dịu là “không kiểm soát được” hay “ý kiến cá nhân”. Cái đó chỉ đem ra mà lừa phỉnh trẻ con. Chỉ có lũ ngu, cố tình ngu để mưu lợi ích riêng mới tin vào điều phỉnh phờ trên.
2. Trên đời này có nước nào theo Liên Xô, Trung Quốc mà giàu không? Cứ nhìn vào Bắc Triều Tiên ấy, cúc cung tận tụy, nghe lời răm rắp thiên triều mà cho đến nay, sau khi đã hết thời ông đến thời cháu mà mỗi năm chết đói hàng vạn người thì theo để làm gì?
3. Đừng nói đến chuyện hữu nghị mà Bờm nó cười. Theo nguyên tắc, muốn giải quyết bất đồng, anh phải xuống thang, nhân nhượng thì mới nói chuyện. Trung Quốc có xuống thang trong vấn đề Hoàng Sa, Trường Sa, Đường Lưỡi Bò hay không mà bàn đến chuyện đòi MUA láng giềng gần? Nếu nó không xuống thang, không nhân nhượng mà ta cam chịu có nghĩa là đang BÁN chứ chẳng có gì để MUA.
4. Nếu Trung Quốc không chịu trả Hoàng Sa, một phần Trường Sa, thu hồi Đường Lưỡi Bò thì mọi mưu toan nhằm “phân hóa kẻ thù” là bằng không. Nếu không muốn nói trắng ra rằng ta đang tiến gần hơn đến bờ vực mà cả người viết bài này cùng hàng triệu người khác kéo nhau ngã nhào xuống hố.
5. Tình cảm làm gì dung thứ cho chuyện bán - mua? Với lại, chẳng bao giờ người Việt (cạn nghĩ, ngắn nhìn) có thể đủ mưu chước và tàn nhẫn để mua tình cảm (Đại Hán chẳng có tình cảm đâu mà chỉ có phương pháp làm cho kẻ khác chết không chết nổi mà sống cũng không xong) Trung Quốc Đại Hán, dẫu chỉ là một cái lá bàng biển ở Hoàng Sa?
6. Nếu nghĩ đến lợi ích dân tộc dài lâu, nếu đặt lợi ích dòng họ, gia đình xuống cái đáy tận cùng của toan tính thì hãy tìm cách, bằng sự thành tâm có thể nhất, bằng sự nhân nhượng hợp lý nhất, kết bạn, tìm đồng minh thực sự. Đó là đồng minh có thể đối trọng sòng phẳng với Trung Quốc Đại Hán, đồng minh biết giữ lời hứa – đồng minh mà, một khi đã là BẠN thì có thể làm tất cả những gì có thể để giúp ta. Tất nhiên, đã thực sự là BẠN thì phải có sự hết mình từ cả hai phía. Đừng mơ giấc mơ cởi truồng nằm trong cát như đà điểu để chờ nàng công chúa đến từ phương bắc. Có một bài học nhãn tiền từ Gadhafi: Ông ta thực thi đường lối “ngoại giao cave” để làm bạn với “tất cả mọi nơi” và, thế là, cái lúc sự cố xảy ra, hàng chục nước bỏ của chạy lấy người không còn chút tăm hơi (riêng Trung Quốc vừa “ru” vừa bỏ chạy)!
7. Nên nhớ rằng chúng ta chẳng còn đường lùi trước mọi mưu toan hiểm ác: Lưỡi bò tham lam bít hết đường ra biển; tàu cá nghênh ngang làm cho ngư dân ngắc ngoải khó lường; sử ta nuôi đỉa để ta tự hút máu ta; lừa ta trồng khoai để phá thế mạnh gạo lúa; bao chiếm những vùng xung địa để khi cần có thể lật trở thế cờ; thực hiện những dự án vừa tốn kém vừa cà rịch cà tang để kiểm soát nguồn năng lượng, khiến kêu trời chẳng thấu... Không kể hết những tai ương và chẳng thể nào đếm hết, lường hết những tai họa.
8. Tại sao người ta suốt ngày đòi đánh mình mà mình thì cứ như chi chi? Truyền thống Việt, tinh thần và linh hồn Việt không chấp nhận bất kỳ một sự khuất lụy nào theo cách nói, họ cắt cable của mình là “yêu con cho đòn cho vọt” (!). Ta làm con Đại Hán từ bao giờ? Nói như thế mà vẫn nghênh ngang thì chỉ có thời nay, chứ thời xưa chưa hề thấy.
Viết và đau, và xót xa đến trào cả nước mắt. Lênin dạy rằng: Nếu có lợi cho cách mạng thì có thể đi với kẻ thù dẫu chỉ trong một phút. Nhưng, Lênin còn nhấn mạnh rằng, không được vi phạm tính NGUYÊN TẮC. Chừng nào còn Đường Lưỡi Bò, chừng nào không bàn về Hoàng Sa, Trường Sa (bàn công khai cho báo chí viết, đưa tin chứ không phải ỡm ờ, tù mù) thì chừng đó vẫn thiếu cái nguyên tắc căn bản của láng giềng gần. Có đời thuở nào, với mối quan hệ nào mà chủ nhà chuẩn bị sang thăm, lũ vệ sĩ (tướng quân đội) lại mang dao dọa giết người hay không? Đó là cái luận lý láng giềng gần của lũ kẻ cướp! Chẳng lẽ, đến mức này mà không nghĩ rằng mọi chuyện đang giống lăm lắm với hồi cuối năm 1978?
Huế, 13.12.2011
H. V. T.
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN.