(NLĐO) - Không phải hằng trăm mà là hàng nghìn, mấy chục nghìn tỉ đồng bị các “đại gia Nhà nước” hô biến không còn tăm hơi. Những khoản tiền ấy đi đâu thì không nói ai cũng biết nhưng nó được che chắn bằng một mỹ từ mà gần đây người ta hay dùng. Đó là “thua lỗ do đầu tư ngoài ngành”.
Bạn tôi mới lãnh lương được gần 3 triệu đồng. Hắn hí hửng dẫn vợ đi hội chợ hàng Thái Lan bên CLB Nguyễn Du (quận 1- TPHCM) vì nghe đâu có nhiều thứ rẻ lắm, tranh thủ vô đó kiếm một ít về xài. Hắn bảo, trong thời buổi kinh tế khó khăn, kiếm được đồng tiền đổ mồ hôi, sôi nước mắt thì tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy.
Thế nhưng, xui xẻo cho hắn, hội chợ đông đúc, kẻ gian thừa cơ rạch giỏ lấy mất cái bóp. Cả giấy tờ tùy thân lẫn mấy triệu tiền lương đã đội nón ra đi. Sự việc xảy ra đã hai hôm rồi mà tới bữa nay mặt hắn vẫn còn ngơ ngơ, nghe ai hỏi đến chuyện bị mất tiền thì mặt mày méo xẹo. Nhìn hắn, tôi càng thấm thía cái câu “đồng tiền đi liền khúc ruột”; “của đau, con xót”. Đúng là đồng tiền mồ hôi nước mắt, xài một đồng cũng cân nhắc, mất một đồng cũng đau thắt ruột gan!
Tàu Hoa Sen hơn 1.000 tỉ đồng được "đại gia Vinashin" mua về để... thử nghiệm!
Ấy thế mà, mấy ngày qua, báo chí liên tục thông tin về những con số thất thoát thật khủng khiếp: Không phải hằng trăm mà là hàng nghìn, mấy chục nghìn tỉ đồng bị các “đại gia Nhà nước” hô biến không còn tăm hơi. Những khoản tiền ấy đi đâu thì không nói ai cũng biết nhưng nó được che chắn bằng một mỹ từ mà gần đây người ta hay dùng. Đó là “thua lỗ do đầu tư ngoài ngành”.
Điều người dân quan tâm là sự thua lỗ đó được gây ra bởi những “ông lớn” được giao trọng trách giữ vai trò “chủ đạo” trong nền kinh tế quốc dân. Đó là EVN, Vinashin, Viettel, Sông Đà, PVN và còn bao nhiêu “ông lớn” chưa bị thanh tra, phát hiện.
"Đại gia Sông Đà" cũng có sai phạm lên đến 10.676 tỉ đồng
“Đọc những con số thất thoát, thua lỗ này đau ruột quá!”- anh bạn tôi làm chủ một sơ sở sản xuất nhựa tái chế ở quận 11- TPHCM buồn rầu. Tôi ngạc nhiên: “Tiền Nhà nước chứ tiền của anh đâu mà đau ruột?”. Vừa nghe vậy, anh bạn tôi đã sừng sộ: “Tiền Nhà nước từ đâu ra? Chẳng phải là tích cóp từ những giọt mồ hôi mặn chát của hàng triệu nông dân chân lấm tay bùn ư? Chẳng phải là chắt chiu từ những đồng lương còm cõi của hàng triệu công nhân nghèo khó đó sao? Chẳng phải là được lấy từ tiền đóng thuế của hàng vạn cơ sở sản xuất èo uột nhỏ lẻ như của tôi sao?... Và còn tài nguyên khoáng sản nữa. Họ cứ khai thác, cứ đào lên bán lấy tiền mà cũng lỗ là sao? Tôi không tin có chuyện thua lỗ, thất thoát ở đây”.
nguyên lãnh đạo Vinashin ra tòa vì "buông lỏng quản lý", "thua lỗ do đầu tư ngoài ngành"...
“Vậy thì tiền, của đó đi đâu?” – tôi hỏi anh bạn. “Tất nhiên là nó không mất đi mà chỉ chuyển từ túi người này sang người khác, từ túi Nhà nước sang túi riêng, hiểu chưa? Đã học Triết học Mác mà sao khờ thế?” – anh bạn tôi hậm hực.
Đúng là tôi khờ thật. Những người làm công ăn lương như tôi với tiền lương năm ba triệu đồng mỗi tháng, ngày ngày phải thắt lưng buộc bụng chi tiêu và đóng thuế thu nhập cá nhân không bao giờ hình dung ra con số hàng chục, hàng trăm nghìn tỉ đồng là bao lớn nhưng chắc chắn là lớn lắm.
Và những con người được giao quản lý, sử dụng số tài sản khổng lồ như vậy hẳn phải là những người có tài kinh bang tế thế lắm. Nếu không, chẳng ai bổ nhiệm họ làm chủ tịch hội đồng quản trị hay tổng giám đốc hay những chức vụ cao cấp khác trong các tập đoàn kinh tế Nhà nước. Ấy thế mà khi xảy ra thất thoát, tiêu cực lại chỉ được quy vào lỗi “thiếu trách nhiệm gây hậu quả…”, hoặc “buông lỏng quản lý” là sao?
Phó Tổng Thanh tra Chính phủ Ngô Văn Khánh: "Sẽ xử lý nghiêm các sai phạm của tập thể, cá nhân tại PVN"
Thế thì suy cho cùng, cái lỗi này nó gắn với cái câu của ông bà xưa: “Đồng tiền đi liền khúc ruột”, “của đau, con xót”. Nếu là tiền của mình thì không ai vung vít đến nỗi nó đi đâu, về đâu cũng không biết như vậy! Là bởi vì đó là tiền ngân sách, là tiền của bá tánh trăm họ; cũng có nghĩa, đó là… tiền chùa! Chỉ có xài chùa thì người ta mới có thể tiêu hoang và nhẫn tâm như vậy.
Lại nhớ lời anh bạn làm phế liệu ví von: Trong một gia đình, nếu cha mẹ làm ăn thất bại thì cả đàn con nheo nhóc; trong một doanh nghiệp, giám đốc mà làm ăn bết bát thì hằng trăm công nhân lao đao. Tuy nhiên, điều đó cũng không nguy hiểm bằng trong một quốc gia, những đơn vị được ưu ái giao vốn, giao tài nguyên, giao trọng trách “chủ đạo” mà lại cứ liên tục đi sai đường thì con thuyền kinh tế đất nước sẽ trôi về đâu?
Phạm Nguyễn