Đẹp mãi lời thề - Dân Làm Báo

Đẹp mãi lời thề



Trần Bảo Như (Danlambao) - Xin được dùng Đẹp Mãi Lời Thề để tri ơn và tưởng niệm Quân - Dân - Cán - Chính VNCH, tất cả những người đã hy sinh trong cuộc chiến bảo vệ miền Nam tự do.

Thường thì sau một bản nhạc, vì đã đặt trọn tâm tình, chữ nghĩa vào lời nhạc, tôi không còn gì để viết nữa. Như Đẹp Mãi Lời Thề này, lời được viết ra từ những hiểu biết, suy tư về các anh hùng tuẩn tiết. Những mẩu chuyện, tiểu sử, tường thuật chung quanh cuộc đời các vị cho tôi hiểu biết. Những chọn lựa và quyết định của họ khiến tôi suy tư.

Đẹp Mãi Lời Thề đã được viết từ Quốc Hận trước, chỉ có ba ngày thực hiện cho hòa âm và tiếng hát. Lần này, We Production đã có thì giờ thực hiện chu đáo hơn. Đặc biệt tôi còn có may mắn, nhân đây, có câu chuyện, tin rằng có thể bổ túc vào mảnh lịch sử lẫm liệt về các anh hùng tuẫn tiết của QLVNCH. Đó là tường thuật của một nhân chứng sống về những giây phút cuối cùng của Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn, người không chết vì tuẩn tiết, nhưng tên tuổi và hình ảnh ông luôn bên cạnh, được vinh danh, tôn kính, và tưởng niệm cùng với các tướng lãnh tuẩn tiết.

Số là một lần, trong diễn đàn văn thi hữu Cô Gái Việt mà tôi là thành viên, tôi được nghe các chị trao đổi với nhau qua một bài viết về phu nhân của Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn. Thi sĩ Kiều Mộng Hà đã phủ nhận tin ông bị bịt miệng trong buổi xử tử và thuật lại câu nói cuối cùng của ông trước phút giây bị bắn. Cô lúc đó là một cư dân tại Cần Thơ đã có mặt trong số rất đông dân chúng đi xem phiên xử. Tôi đã yêu cầu cô viết lại cho tôi những hồi ức cô còn được vào ngày đó. Và sau đây là nguyên văn email hồi đáp quý báu của thi sĩ Kiều Mộng Hà gửi cho tôi. Xin được post nguyên văn lại, với sự cho phép của thi sĩ:

Cô vẫn nhớ lời hứa với N là sẽ viết những gì " mắt thấy tai nghe" về ngày xử tử vị Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn, Tỉnh trưởng Chương Thiện. 

Hôm đó là ngày 14 tháng 8 năm 1975, đúng 105 ngày Miền Nam rơi vào tay Cộng sản.

Khoảng hơn 9 giờ sáng, tôi đang ngồi nhặt thóc trên chiếc nia đổ đầy gạo lứt chen lẫn thóc và lúa lép, bỗng có ai đó từ phía sau " khều" nhẹ vào vai tôi, nói khẽ:

- Ê ! nhỏ, bỏ đó đi, đi chợ.

Không cần nhìn tôi cũng đoán được là ai:

- Hừng sáng đã rảo một vòng chợ, bà quên rồi à?

- Đi, nhưng đâu có mua được món đậu nào, vài lít gạo lứt đủ đâu vào đâu, sắp đến đợt thăm nuôi mà như vầy các ông trong tù sẽ đói meo mà 7 chị em trong Tổ Hợp cũng... húp cháo. Thôi giao cho Bà C coi nhà, tôi chở Bà đi chợ trưa.

Ra khỏi đường NTH, thay vì quẹo trái ra chợ, NL chạy thẳng.

Không khỏi ngạc nhiên, tôi hỏi:

- Đi đâu vậy? 

- Đi xem tụi nó xử ĐT Hồ Ngọc Cẩn ở sân Banh.

- Ủa hôm nay xử ông Cẩn thật à ?

- Ai gạt bà, nhưng bà có dám đi xem không?

- Đi thì đi, nhưng nên đứng xa xa...

Chúng tôi đến nơi nhìn quanh thấy sân vận động kín người, dù có muốn chen lên trên cũng không phải chuyện dễ.

Cách cột cờ không xa, tôi thấy họ trang bị sẳn 3 cổ áo quan và dàn xạ thủ...

Ngoài Đại tá Hồ Ngọc Cẩn, nghe đâu có thêm 2 ông Trung Tá (về sau tôi biết có một người là anh ruột của chồng cô bạn tôi, hiện ở Houston).

Không bao lâu có chiếc xe 4x4 nhà binh bít bùng ngừng, họ dắt xuống một người tướng cao ráo, mặc thường phục, tương phản với 2 tên bộ đội thấp lè tè bên hông đeo súng AK.
Có tiếng lao xao:

- Đó đó " tên tử tội Nguỵ" Hồ Ngọc Cẩn.

- Sao mặt mủi nó hồng hào tươi rói, chẳng giống kẻ sắp chết!!!

Một giọng the thé:

- Ngày thường nó " ăn gan uống huyết tươi" của chiến sĩ ta nên mới hồng hào như vậy.

Tôi cố nhón chân để nhìn vị anh hùng "sinh vi tướng, tử vi thần" lần cuối khi họ đẩy anh ra cột cờ. Cùng lúc "Đại diện nhân dân " trèo lên khám đài ê a kể tội...

Khoảng thời gian này tôi thật sự xúc động, mắt bắt đầu cay, không dám nhìn về phía trước. Cô bạn thấy tôi kín đáo quẹt nước mắt bằng vạt áo, cô thì thầm:

- Hay thôi mình về MH.

Chưa kịp trả lời, thì loa phóng thanh báo "cho phép tử tội được nói lời cuối".

Lúc này chúng trói anh, những sợi dây thừng chằng chịt từ vai xuống bụng.

Và dàn súng trong tư thế... sẵn sàng.

Anh đứng thẳng - tư thế như đang chào cờ - đầu ngẩng cao, tiếng nói rõ ràng:

Anh nói : "TRONG SUỐT CUỘC ĐỜI CHIẾN ĐẤU, BAO NHIÊU VIÊN ĐẠN TÔI CHỈ DÀNH BẮN VIỆT CỘNG, NÊN HÔM NAY KHÔNG CÒN VIÊN CUỐI CÙNG ĐỂ TỰ SÁT".

Và anh hô to: "VIỆT NAM CỘNG HOÀ MUÔN NĂM!"

KMH




Bình Luận

Thời Sự

Chuyên đề

 
http://danlambaovn.blogspot.com/search?max-results=50
Copyright © 2014 Dân Làm Báo