Phong Phạm (Danlambao) - Một đêm tối tháng 7, 1987 trong một căn hộ nghèo nàn tại chung cư 727 Trần Hưng Đạo, tôi nằm dài trên nền cement lạnh giá ngủ, chờ đến khuya để xuống chân cầu chữ Y gần đó, lên tàu để vượt biên. Đang ngủ thì có cảm giác như có ai đang nhìn mình, mở mắt ra thì thấy Ba của tôi, đang ngồi nhìn. Thấy tôi thức dậy, ông quay đi, lấy tay áo lau nước mắt rồi nói "đến giờ rồi, thức dậy đi con". Đêm đó là đêm Cha con tôi chia tay. Năm đó tôi mới hơn 20, vẫn còn rất ngây ngô.
Những năm tháng đó không thể nào quên, khi gia đình phải sống lang thang nơi này nơi khác vì nhà cửa đã bị lấy hết, không có tiền, không nhà. Em tôi đói quá phải lượm mót bánh mì dưới đất để mà ăn. Ba tôi phải rất vất vả để nuôi sống gia đình bằng nghề kéo xe ba bánh. Ông nhờ một người bạn tìm cách cho tôi vượt biên, với điều kiện là sau này nếu tôi thành công sẽ kiếm tiền trả nợ sau cho chú ấy.
Ba tôi giờ này đã già rồi, Ông không còn canh cánh chuyện quốc gia, Dân tộc nữa nhưng vẫn luôn nhắc nhở tôi không được quên rằng: Chúng tôi là những người Việt Quốc Gia, phải luôn hãnh diện về quân lực VNCH. Phải luôn hãnh diện về những người lính VNCH luôn coi Danh Dự - Tổ Quốc -Trách nhiệm là châm ngôn để sống. Ba tôi không biết rằng, tôi luôn luôn tự hào là con của một quân nhân luôn cố để hoàn thành trách nhiệm với Dân Tộc, Quốc gia. Và luôn tự hào về nguồn gốc cũng như quá khứ anh hùng của quân lực VNCH mà Ba tôi là một thành phần trong đó.
Tôi biết có rất nhiều người có quá khứ cũng giống như tôi, thậm chí hoàn cảnh của họ còn bi đát hơn tôi rất nhiều. Tôi cũng không có cách nào giúp các bạn có hoàn cảnh sống khá hơn. Tôi chỉ hy vọng rằng các bạn sau khi đọc bài này, dành một phút, nhớ về người Cha thân thương của mình, một người mà tôi tin chắc rằng, nếu Ông là một người lính VNCH, tôi dám chắc tận trong đáy lòng của Ông luôn cố gắng hoàn thành Trách nhiệm của một người Cha, luôn cố gắng giũ gìn Danh Dự, và vì là một người lính VNCH ông luôn xem Tổ Quốc là hệ trọng.
Xin đừng bao giờ tin vào lời lẽ bôi nhọ của cộng sản với Cha Ông của chúng ta. Các bạn cũng đừng bắt chước xã hội CS và những người bàng quang, bịt tai, che mắt lại để sống qua ngày. Hãy sống mạnh, sống hào hùng như Cha Ông chúng ta đã từng sống, chết trong những ngày tháng oanh liệt và vinh quang đó. Các bạn đừng chỉ "tồn tại" mà hãy tập đứng thẳng trên đôi chân của mình. Cha Ông chúng ta là những anh hùng thật sự, họ không phải là "ngụy" như cộng sản vẫn rêu rao. Chính họ phải là những người phải cúi đầu trước chúng ta. Hãy học cách đấu tranh bất bạo động. Hãy phản kháng, khắp nơi, khắp các lĩnh vực. Hãy từ chối hợp tác, không đóng thuế v.v... Thế kỷ này, cộng sản không còn có thể muốn làm gì thì làm như trước kia nữa. Hãy chứng minh cho CSVN họ sẽ không bao giờ tiêu diệt được hết những người yêu chuộng tự do, dân chủ. Rồi sẽ đến ngày, cộng sản sẽ vĩnh viễn biến mất trong bóng tối của địa ngục, vĩnh bất siêu sinh. Và những người Cha Ông, những người lính kiêu hùng của quân lực VNCH sẽ mãi mãi trở thành bất tử trong lòng của Dân Tộc Việt Nam.
Bài này tôi viết đã mấy hôm nhân ngày Father's Day và ngày quân lực VNCH 19/06 dự định chỉ viết cho bạn bè đọc chơi, nhưng hôm nay sau khi đọc được câu chuyện này, đau đớn quá nên gửi đến Danlambao, xem như một nén hương lòng tưởng niệm đến chú Minh, một người lính oai hùng của quân lực VNCH, sau hơn 40 năm rồi vẩn thà tuẫn tiết chứ không chịu nhục với lũ đầu trâu mặt chó, tay sai của CS:
Tội ác cộng sản (*)
Hôm nay, tại tỉnh Tây Ninh bọn côn đồ đã giết chú Minh, một cựu quân nhân VNCH, chú và cậu con trai ra đi bỏ lại người vợ người mẹ bại liệt đáng thương trong túp lều vách đất rách nát.
Sáng sớm, chú Minh vừa tiễn cậu con trai về cõi hư vô, vừa về đến nhà thì bị côn an đến giải về phường nơi chú ở và sau đó chúng chở chú về ngang qua dòng sông chú đòi dừng lại, và hô to ĐÃ ĐẢO CS và chú nhảy xuống và dòng nước cuốn đi bà con đi đường hô toán lên, nhưng không cứu chú kịp cho đến 15h thì mọi người vớt xác chú cách nơi nhảy xuống không xa.
* Nguồn tin Facebook Linh Kiều Hoàng