Nguyễn Minh (Danlambao) - Vâng, tôi đặt vấn đề trên là để nói ở nghĩa “Sống là cõi tạm”! Người Việt Nam quan niệm: "Sống gởi thác về... " Ðức Phật đã nói: “Ðời sống mong manh và cái chết là điều chắc chắn”.
Rõ ràng, trần gian cũng chỉ là một cuộc sống tạm bợ mà thôi. Chả thế mà cụ Nguyễn Công Trứ cảm thán: “Ôi! Nhân sinh là thế, như bóng đèn, như mây nổi, như gió thổi, như chiêm bao…” Còn nhạc sĩ Trịnh Công Sơn thì: “Ta nay ở trọ trần gian, mai kia về chốn xa xôi cuối nguồn”. Nhà thơ Bùi Giáng đã ý thức sâu xa về sự hữu hạn của kiếp người:
Nhưng em hỡi trần gian ôi ta biết,
Sẽ rời xa vĩnh viễn với người thôi.
Thế gian là cõi tạm nên khi mới sinh ra con người chẳng có tài sản gì và đến khi nhắm mắt cũng chẳng mang theo thứ gì. Dù Tổng thống hay người lính, người giàu sang hay kẻ nghèo hèn... khi qua đời đều giống như nhau, không thể ôm theo bất cứ của cải vật chất nào cả. Chính vì thế mà trong Tương Ưng Bộ kinh khẳng định: “Tất cả lúa, đậu, tài sản, vàng bạc châu báu, tiền của, mọi vật sở hữu đều để lại hết khi người chủ của các thứ ấy chết đi. Người đó không mang theo được bất cứ thứ gì dù lúc còn sống người ấy ôm giữ từng giờ từng phút”.
Như vậy, điều chắc chắn đến một thời khắc nào đó con người sẽ phải rời bỏ cõi tạm này. Đối với người Công giáo, sự chết là sự bắt đầu cho một cuộc sống mới. Sự chết lúc đó chỉ là bước sang sự sống mới vô cùng tốt đẹp hơn trước. Còn Phật giáo, cái chết chỉ là một sự chuyển tiếp, sự thay đổi từ cuộc sống này đến một cuộc sống khác.
*
Biết quy luật muôn đời là sinh tử nhưng vẫn có người khư khư giữ lấy những điều sai trái, để rồi chắc chắn đến một ngày cái đúng, cái thật thắng thế thì hỡi ôi: Những oai hùng năm nay sẽ bị người đời nguyền rủa! Càng oai hùng lắm thì sự chửi của người đời sau càng nhiều – Đó là điều chắc chắn!.
1. Dân chủ là xu thế tất yếu của loài người tiến bộ - Tại sao ông Nguyễn Phú Trọng ngăn cản?
“Thà làm quỷ nước Nam, chứ không thèm làm vương đất Bắc!” Câu nói của Trần Bình Trọng vẫn còn đó, ông Nguyễn Phú Trọng nghĩ sao?
Vâng, hiện giờ với 800 tờ báo do đảng của ông độc quyền thông tin, họ đã và đang làm cho đại đa số 90 triệu dân Việt tin rằng: “Cũng có đồng chí được Trung ương giới thiệu không trúng cử, có người không được Trung ương giới thiệu nhưng được Đại hội giới thiệu cũng trúng cử. Vừa rồi các đại biểu Quốc hội cũng tâm sự, dân chủ thế này là cùng, không thể dân chủ gì hơn” (Ông Nguyễn Phú Trọng: Việt Nam 'dân chủ thế này là cùng' - YouTube)
“AP dẫn lời ông tổng bí thư tái cử nói đảng Cộng sản Việt Nam sẽ ‘không bao giờ trở nên độc đoán như một số nền dân chủ’. Ông Nguyễn Phú Trọng nói ‘cái hay’ của đảng Cộng sản Việt Nam là nguyên tắc lãnh đạo tập thể, cá nhân phụ trách.
“Đứng đầu mà độc đoán chuyên quyền, như thế có gọi là dân chủ không? Chả tiện nói một số nước, nhưng cứ nhân danh dân chủ nhưng cá nhân quyết định tất. Thế thì ai dân chủ hơn ai?”, ông Trọng nói.”
Vâng, tôi thừa nhận: Hiện nay đa số người dân Việt Nam này vẫn tin lời ông nói! Nhưng về sau này, CHẮC CHẮN LÀ KHÔNG!
Vâng, ông nói: “Cộng sản Việt Nam sẽ ‘không bao giờ trở nên độc đoán như một số nền dân chủ’.”!
Đó là ông nói!
Đó là người dân tin!
Nhưng họ tin vì gì? Vì khoa học hay vì họ được tuyên truyền như thế?
Nhưng họ tin vì gì? Vì khoa học hay vì họ được tuyên truyền kiểu “cả vú lấp miệng em” như thế?
Kiểu tuyên truyền “Một điều bịa đặt khó tin, bằng phương pháp tuyên truyền khôn ngoan, dai dẳng, sẽ làm cho quần chúng tin rằng tin rằng thiên đường là địa ngục, địa ngục là thiên đường.” (Cảnh giác, tẩy chay thông tin bôi nhọ, ngụy tạo - VietNamNet)
Bằng Chứng: Thực tế Việt Nam hôm nay tham nhũng, hối lộ… như thế nào, chắc ông là người biết rõ nhất! (Tôi chưa khẳng định ông là người tham nhũng nhất! – Nhưng từ người thứ 2 sau ông, thì tôi khá chắc chắn!)
Định nghĩa của Montesquieu.
Cách đây 300 năm Montesquieu đã định nghĩa: “Trong một nước dân chủ, chuyện đút lót, quà cáp là điều ô nhục, vì đạo đức chính trị không cần đến động tác đó. Trong một nước quân chủ, danh diện là điều quý hơn cả quà cáp. Nhưng trong nước chuyên chế, đạo đức và danh diện đều không tồn tại, người ta hoạt động chỉ với một hy vọng là kiếm thêm được tiện nghi cho cuộc sống, cho nên việc quà cáp, hối lộ là bình thường và phổ biến.” (Bàn về tinh thần pháp luật. Montesquieu)
Ở Việt Nam của ông hôm nay, có phải “việc quà cáp, hối lộ là bình thường và phổ biến” không? (ông nên trả lời thật với lòng mình nhé – trả lời cho xong, hoặc không trả lời thì Việt Nam vẫn vậy.)
Như vậy, Việt Nam của ông nó thuộc nước nào? (Dân chủ, Quân chủ hay chuyên chế?)
Ông đã biết rõ về thực tế Việt Nam!
Nếu chưa biết, ông hãy tìm trên google 2 chữ “"Lót tay" + "vietnamnet"” thì đã có đủ bằng chứng để ông tự trả lời!
Cũng sẽ như vậy, nếu chúng ta tìm với 2 chữ ““Hối lộ” + "vietnamnet"” hay ““Tham nhũng” + "vietnamnet"” …
Cũng sẽ như vậy, nếu chúng ta thay vì tìm với 2 chữ "vietnamnet" bằng chữ của 1 tòa báo bất kỳ trong 800 tờ báo của đảng csvn!
Với một đất nước mà báo chí mất tự do như Việt Nam mà còn vậy.
Mặc cho ông không trả lời, mặc cho ông trả lời chiếu lệ cho có, thì Việt Nam hôm nay là nước nào? (Dân chủ, Quân chủ hay chuyên chế?), con em chúng ta ở đời sau nó sẽ phán xử!
Khi mà con em chúng ta nó phán xử thì “Ông Nguyễn Phú Trọng – là Người hay quỷ?” Chắc ông đã có câu trả lời!
Ông không nên viện dẫn: Dân chủ phải từ từ không thì mất nước!
Đó chỉ là ngụy biện mà thôi!
Con em chúng ta nó sẽ không bao giờ chấp nhận câu đó!
Và bằng chứng hôm nay, cho thấy: Ông không hề từ từ đi về phía dân chủ!
Bằng chứng:
Trong năm 2017, một người được tha tù để đi sống lưu vong: “Vào ngày 28 tháng 7 vừa qua, tù nhân chính trị Nguyễn Công Chính và gia đình rời Việt Nam đến Hoa Kỳ.” (Mục sư Nguyễn Công Chính và gia đình đến Mỹ sống lưu vong)
Thì cũng năm đó ông đã cho bắt thêm biết bao người? Kiểu như: “TAND tỉnh Hà Nam đã tuyên phạt bị cáo Trần Thị Nga 9 năm tù về tội “Tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam”.” (Tuyên phạt Trần Thị Nga 9 năm tù về tội tuyên truyền chống Nhà nước)
“Bà Nguyễn Ngọc Như Quỳnh vừa bị TAND tỉnh Khánh Hòa tuyên phạt 10 năm tù vì tội tuyên truyền chống nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, theo khoản 1, điều 88 Bộ Luật hình sự.” (Nguyễn Ngọc Như Quỳnh bị phạt 10 năm tù - Tuổi Trẻ Online)
“Sáng ngày 30/7/2017, công an Việt Nam ở Hà Nội, Sài Gòn và Thanh Hóa đã đồng loạt bắt giữ các ông Nguyễn Trung Tôn, Trương Minh Đức, Phạm Văn Trội và Nguyễn Bắc Truyển. Cả bốn cựu tù nhân lương tâm này đều bị nhà cầm quyền Việt Nam khởi tố theo Điều 79 “Hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân”.” (Bản Lên Tiếng Của Hội Anh Em Dân Chủ Phản đối việc bắt giữ các ông Nguyễn Trung Tôn, Trương Minh Đức, Phạm Văn Trội, Nguyễn Bắc Truyển...)
Và còn biết bao người kiểu như: “RFA đưa tin, trong một thư ngỏ do Ủy ban Bảo vệ Quyền Làm Người ở Pháp cùng với hơn 40 tổ chức xã hội dân sự và cá nhân trên thế giới, kêu gọi Thủ tướng Việt Nam hãy trả tự do cho 3 tù nhân lương tâm là hòa thượng Thích Quảng Độ, luật sư Nguyễn Văn Đài, nhà tranh đấu Đỗ Thị Hồng.” (Ủy ban Bảo vệ quyền làm người kêu gọi VN trả tự do cho HT Thích Quảng Độ.)
Dân chủ từ từ mà thế sao?
Đó là do cấp dưới ư?
Ông chỉ có thể trả lời như vậy với 90 triệu dân Việt đang bị nô lệ hôm nay!
Với hậu thế, ông không bao giờ đổ tội cho cấp dưới được!
2. Sùng bái cá nhân – mảnh đất tốt cho chế độ nô lệ - tại sao ông vẫn dung túng?
“Khi xảy ra một sự kiện gắn với tên tuổi một người nổi tiếng, ví dụ kỷ niệm một trận chiến mà người đó là chỉ huy bên thắng cuộc, người ta, đặc biệt là giới truyền thông, bắt đầu thi nhau nói thật nhiều, bằng những cách mà người ta cố gắng làm cho hay hơn, độc đáo hơn của những kẻ nói khác, về người nổi tiếng đó. Chỉ cần một ngày mà toàn bộ giới truyền thông đều thi nhau ca ngợi thần tượng, cuối ngày hôm đó cảm nhận của người nghe/xem về sự vĩ đại của thần tượng sẽ rõ nét hơn hẳn ngày hôm trước.
Cứ thế, nếu năm nào người ta cũng nói về người đó hàng tháng ròng trên phương tiện truyền thông, và kháo nhau tại gia đình, trên bàn nhậu ở quán xá, một đồn thổi thành mười, mười đồn thổi thành trăm, tiếng tăm của nhân vật đó tăng theo cấp số nhân… , thì sau ba-bốn mươi năm, người ta có thể biến một chính khách ban đầu có ít nhiều nổi trội thành một vĩ nhân hạng một của nhân loại. Người này thấy người khác ca ngợi mà mình chưa góp lời được thì cũng cố ca ngợi vài câu, nếu biết được một vài chi tiết cụ thể về con người đó thì càng hãnh diện. Ít có người nào tuy biết chút ít nhưng vì thấy mọi người ca ngợi quá nhiều rồi nên thấy mình nói thêm cũng thừa và nhiêu khê.
Đặc biệt, khi có một vài phóng viên hay chính khách nước ngoài ca ngợi thì tốc độ vĩ nhân hóa đối với nhân vật đó có thể vượt lên trên mọi sự tưởng tượng.
“Mày nói thế nào ấy chứ… Cụ được bao nhiêu người ở các nước văn minh ca ngợi cơ mà. Chính khách A ở nước X nói thế này. Phóng viên B ở nước Y nói thế kia…”
…Với tâm lý của đa số quần chúng như thế, việc xây dựng thần tượng càng dễ dàng, nếu giới cầm quyền thi hành một chính sách nhằm thần thánh hóa lãnh tụ. Hãy nhớ: một dân tộc văn minh bậc nhất như dân tộc Đức cũng đã từng phát cuồng phát dại vì Adolf Hitler.” (Sùng bái – mảnh đất tốt cho chế độ nô lệ | - DaoHieu - WordPress.com)
“Một khi người ta tôn thờ một thần tượng, hầu hết là suốt đời người ta sẽ trung thành với thần tượng đó, và không bao giờ đặt ra câu hỏi: Liệu ở góc độ này hay góc độ kia, vị thần tượng của mình có đúng hay không. Dưới chế độ phong kiến, chỉ cần hé răng hỏi liệu vua có sai không đã bị xử trảm rồi. Ở các nước cựu cộng sản, tình trạng cũng không khá hơn là mấy.” (Nt)
“Ở hầu hết các quốc gia độc tài hay độc đảng khác, việc huyền thoại hóa lãnh tụ cũng là cản trở đáng sợ, làm cho tiến trình dân chủ hóa phải chịu biết bao hy sinh mất mát đau đớn. Nhà cầm quyền nắm được cái “thóp” đó, nên họ thường xuyên tiến hành và “mồi” cho quần chúng tham gia xây dựng và “bồi đắp” cho thần tượng.” (Nt)
“Một người có công với dân tộc hay nhân loại cần phải được ghi nhận và tôn vinh. Nhưng chỉ nên làm việc đó ở mức độ vừa phải và xứng đáng. Việc ngày nào cũng ra rả ca ngợi, thường xuyên tổ chức hội thảo, tưởng niệm,… cuối cùng chỉ góp phần làm cho xã hội đi thụt lùi, kéo dài sự nô dịch.” (Nt)
Ấy vậy mà ông đã không ngừng cổ vũ cho một cái trò hủ bại đó! Điều đó rõ ràng là đi ngược lại với văn minh loài người đó!
Bằng chứng:
Ông đã biết rõ về thực tế Việt Nam chính là do ông chỉ đạo!
Nếu chưa biết, ông hãy tìm trên google 2 chữ "Học tập đạo đức" + "Hồ Chí Minh" ông sẽ thấy!
Hiện giờ ông được ca tụng nhưng hậu thế sẽ xét lại! Lúc đó, khi mà con em chúng ta nó phán xử thì “Ông Nguyễn Phú Trọng – là Người hay quỷ?” Chắc ông đã có câu trả lời!
Tôi học kém hơn ông (không có bằng Tiến sĩ như ông) - nhưng cũng vụng về có mấy chữ, mong ông nghe ra phần nào.