Yên Tánh (Danlambao) - Đất nước càng lầm than, thê lương thì hàng năm vào đầu tháng 11, người dân Việt ở bất cứ đâu lại càng nhớ đến một cơ hội tốt lành cho dân tộc và đất nước đã bị tước đoạt. Miền Nam dân chủ và văn minh không còn là niềm hy vọng cho sự hồi sinh toàn bộ đất nước Việt Nam nữa. Và họ cũng không thể nào quên được người đã tạo ra cơ hội bị tước đoạt đó. Nhân vật ấy không ai khác hơn là Tổng Thống Ngô Đình Diệm.
Một nửa đất nước Việt Nam đang sống trong an lành, thịnh vượng và nhìn về tương lai đầy tin tưởng thì bỗng đâu giông tố giăng đầy trời, ánh sáng mặt trời phụt tắt, cuồng phong nổi lên khắp chốn, cuốn phăng mọi vật trên đường đi của nó. Không còn ánh sáng, không còn mặt trời, không cả loài người và vạn vật. Chỉ còn bóng tối của địa ngục, nơi bọn quỷ dữ nhảy muá trong tiếng hú man rợ, chết chóc.
Thế mà đã 54 năm kể từ ngày vận nước bắt đầu rơi vào tăm tối.
Trên dãi đất hình chữ S, nằm bên bờ Thái Bình Dương ngàn năm sóng vỗ, biết bao xáo động chính trị liên tiếp xảy ra hàng ngày, hàng giờ chỉ để làm cho tình hình ngày thêm rối ren, chiến tranh dần leo thang và mở rộng. Tương lai đất nước mù mịt.
Ở miền Nam, cuộc sống không còn như trước và hiểm nguy có thể xuất hiện nơi đầu hẻm, cuối phố. Đời sống dân lành giờ đây thêm nhiều khó khăn trong việc mưu sinh, đã thế họ lại phải đối mặt với cái chết vô lý bất cứ lúc nào, ở đâu. Đã đành người chiến sĩ có thể chết trong trận mạc, nay người dân thường cũng có thể chết trên bờ đê, dưới ruộng, ở ven xóm làng hay cả khi xem phim ở rạp chiếu bóng, cùng gia đình thưởng thức món ăn trong nhà hàng một ngày cuối tuần, đang ngồi trên một chuyến xe đò liên tỉnh mong gặp người thân hay đang say sưa theo dõi bài giảng của thầy.
Ở miền Bắc, tình hình càng tồi tệ hơn bởi chủ nghĩa xã hội đã bị phá sản ngay từ đầu bởi một lũ lãnh đạo cuồng tín, ngu dốt, theo lệnh ngoại bang áp đặt một chủ nghĩa ngoại lai, không hợp thời, không hợp hoàn cảnh và bất khả thi. Hậu quả về mặt kinh tế là nền sản xuất bị đình trệ và phá sản, phải lệ thuộc toàn diện vào Nga, Tàu và lẽ tất nhiên về mặt chính trị là phải chịu làm lính đánh thuê để biến vùng Đông Nam Á thành vùng chịu ảnh hưởng bởi những ông chủ cuả chúng. Thanh niên nam nữ chưa xong bậc phổ thông đã phải bị tống vào Nam làm bia đỡ đạn để rồi chịu cảnh sinh Bắc tử Nam.
Đất nước Việt Nam rơi vào cảnh nồi da xáo thịt chỉ có lợi cho ngoại bang mà nguyên nhân chính là Đảng Cộng Sản Việt Nam đã rước voi về dầy mả tổ, bôi mặt đánh chiếm miền Nam hiền hoà, thịnh vượng và văn minh để dâng lên cho quan thầy của chúng. Tội lỗi tày trời này cho đến ngàn năm trời không thể dung mà đất cũng chẳng thể tha!
Trước đó,Tổng Thống Ngô Đình Diệm và bào đệ Ngô Đình Nhu đã thấy được mâu thuẫn giữa các cường quốc trên thế giới thuộc hai khối Tự Do và Cộng Sản. Các ông thấy rằng dù thuộc khối nào, các cường quốc luôn đặt quyền lợi của họ lên trên hết, nên sẵn sàng mua bán, thoả hiệp với nhau trên số phận các nước nhược tiểu.
Nga đã bao đời bị nền văn minh Tây Phương đánh bại nên dùng chủ nghĩa Cộng Sản như một công cụ để tập họp các kẻ thù trong lòng các nước Tây Phương và các nước thuộc điạ để đánh bại khối Tây Phương tự do, cùng lúc phát triển khoa học, kỹ thuật rồi bước lên ngôi vị bá chủ thế giới.
Hoa Kỳ có mặt ở vùng Đông Nam Á nhằm ngăn chận sự bành trướng của Cộng Sản quốc tế tại đây sẽ gây nguy hại cho khối Tây Phương tự do, không cộng sản, đứng đầu là Mỹ.
Đối với Trung Cộng, đất nước Trung Hoa từng chịu nỗi nhục bị các nước Tây Phương biến thành bán thuộc địa nên họ có quyết tâm phục hưng đất nước bằng cách liên kết với khối Cộng Sản to lớn dẫn đầu bởi Nga Sô. Với sức mạnh to lớn cuả khối Cộng Sản quốc tế, nay họ dễ dàng tránh những khó khăn gây ra bởi thế giới Tây Phương, thực hiện những việc cải cách đất nước cuả mình toàn tâm, toàn ý. Song song với công việc lâu dài là thôn tính toàn thề vùng Đông Nam Á, giờ đây họ có cơ hội may mắn ngàn năm một thuở là nắm đầu được tên Cộng Sản Việt Nam đàn em cắc ké, xúi dục và hậu thuẫn chúng đánh Pháp, rồi tiến hành cuộc chiến tranh xâm lược miền Nam cuả hy vọng và tương lai cuả đất nước Việt Nam, dưới danh hiệu trâng tráo và bỉ ổi là cuộc chiến tranh giải phóng miền Nam! Họ tính toán cẩn thận rằng khi chiến tranh làm toàn thể Việt Nam suy tàn về hai mặt vật chất lẫn tinh thần: đất nước bị tàn phá tang thương, lòng chia rẽ và hận thù giữa người Việt với người Việt sâu hơn biển Thái Bình, thì nhanh hay chậm tùy theo tình hình thế giới, việc Việt Nam bị Trung Quốc thôn tính là một điều đương nhiên và chắc chắn.
Tổng Thống Ngô Đình Diệm và bào đệ Ngô Đình Nhu đã có viễn kiến về những điều kể trên nên có sách lược rất rõ ràng trong công cuộc xây dựng và phát triển dân tộc và đất nước cũng như cách thức ngăn chặn sự xâm nhập của cộng sản vào miền Nam.
Hai ông biết rõ ràng rằng Nga, Tàu dùng chủ nghĩa Cộng Sản để đánh các nước Tây phương và thôn tính các nước nhược tiểu trên toàn thế giới chứ không phải là làm nghĩa vụ cao cả giải phóng loài người như từng rêu rao. Hai ông cũng rõ tận tường mục đích tối hậu cuả sự có mặt cuả Mỹ ở vùng Đông Nam Á mà điểm nóng là Việt Nam là ngăn chận sự xích hoá toàn thế giới sẽ gây phương hại cho Mỹ nói riêng và khối tự do nói chung.
Sau những phân tích về tình hình thế giới và Việt Nam, các ông thấy ra rằng lối thoát cho các nước nhược tiểu chịu cùng một lúc ảnh hưởng của nhiều nước lớn là lợi dụng các mâu thuẫn giữa các nước này để bảo vệ sự độc lập của nước nhà. Tranh thủ thời gian và nguồn vốn nước ngoài để đầu tư vào việc học hỏi khoa học, thâu thập kỹ thuật, hình thành và phát triển cách tổ chức minh bạch, ngăn nắp và lối suy nghĩ chính xác của nền văn minh Tây Phương trên mọi lãnh vực hoạt động của quốc gia, để từ đó bắt kịp trình độ khoa học, kỹ thuật của Tây Phương, rồi tiến đến một trình độ cao hơn nữa là tạo ra khả năng sáng tạo khoa học, kỹ thuật để có đóng góp xứng đáng vào nền văn minh thế giới đồng thời tạo lập cho đất nước Việt Nam một vị thế vững chãi trên trường quốc tế tương tự cách thức mà Nhật Bản đã thực hiện được.
Đối với vấn đề ngăn chận sự xâm nhập của cộng sản Bắc Việt vào miền Nam, hai ông thấy rằng muốn thắng cộng sản, thắng lợi quân sự là chưa đủ. Miền Nam phải thắng cả trên các mặt kinh tế, văn hoá, xã hội và chính trị. Và sự chiến đấu đó muốn đạt được thắng lợi bắt buộc phải được tiến hành bằng chính sự đóng góp và tham gia của người dân, đặc biệt là chính những người dân sống trong vùng bị bọn cộng sản quấy nhiễu.
So sánh cách thức tổ chức làng xã ở miền Bắc và miền Bắc Trung phần với các tỉnh miền Nam hình thành từ cuộc Nam tiến của Chúa Nguyễn cho thấy miền Nam mặc dầu có đất đai rộng lớn và trù phú hơn nhiều, nhưng dân chúng sống rải rác và không tập hợp thành các đơn vi dân cư, hành chánh với sự gắn bó về mặt truyền thống, tập tục, tình cảm và ý thức cộng đồng.Thế mà vùng đất mới này lại có tiềm năng rất to lớn cho công cuộc xây dựng và phát triển dân tộc và đất nước sau này và phải là nơi khởi thủy cho việc đánh bại chiến lược cuả cộng sản là dùng nông thôn để bao vây thành thị.
Dựa trên các tính chất đặc thù về tự nhiên và xã hội của các vùng điạ lý khác nhau của miền Nam, Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã khởi xướng quốc sách Ấp Chiến Lược, Khu Trù Mật nhằm thiết kế miền Nam thành những đơn vị hành chánh mạnh cả về năng lực sản xuất lẫn khả năng chiền đấu tự vệ hữu hiệu khi có sự xâm nhập của cộng sản vào các đơn vị hành chánh đặc biệt này. Chính sách khôn ngoan và hợp lý đó có khả năng ngăn chận sự xâm nhập cuả cộng sản một cách hữu hiệu và đáp trả các vụ xung đột quân sự một cách nhanh chóng, kịp thời mà không phải trông đợi nhiều vào sự tiếp ứng cuả các cơ quan hữu trách trung ương.
Kế hoạch minh bạch, rõ ràng, hợp lý cho việc xây dựng và phát triền miền Nam của đất nước đã được thực hiện và mang lại những kết quả khởi đầu thật tốt đẹp và đầy hứa hẹn thì thù trong giặc ngoài của chính quyền Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã cấu kết với nhau bằng cách này hoặc cách khác nhằm âm mưu lật đỗ một chính quyền dân cử hợp pháp, hơp hiến được đa số dân chúng miền Nam tin tưởng, ủng hộ và yêu mến.
Sau những thất bại thuyết phục lẫn tạo áp lực với chính quyền Ngô Đình Diệm cho phép Mỹ đem quân đội vào chiến trưởng miền Nam, dùng hoả lực mạnh để đánh nhanh rút gọn, nhằm sớm chấm dứt chiến tranh, chính quyền Kennedy đã âm thầm mua chuộc các tướng lãnh phản trắc làm cuộc đảo chánh. Trước đó, Mỹ đã cố gắng tạo cớ cho rằng chính quyền cuả Ngô Đình Diệm không được lòng dân, đàn áp Phật giáo bằng cách dùng truyền thông đặt điều bôi xấu chế độ cuả ông, cấu kết với bọn cộng sản nằm vùng ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản và bọn đội lốt thầy tu mưu đồ chính trị để dàn những cảnh thầy tu xuống đường tự thiêu để phản đối cái gọi là “đàn áp Phật giáo”. Kịch bản hay, đạo diễn tài ba, diễn viên xuất sắc đã cho Việt Nam thưởng thức một vở bi hài kịch mà cái giá phải trả là sự mất đi độc lập cuả đất nước, tự do và hạnh phúc cuả toàn dân sau này!
Trong những ngày cuối cùng còn lại cuả nền đệ nhất Cộng Hoà, tình hình Sài Gòn rối ren, Đại sứ Nolting gợi ý đưa anh em Tổng Thống Ngô Đình Diệm rời khỏi Việt Nam, Tổng Thống Diệm đã tức giận từ chối thẳng thừng và cho ông ta biết là mình đang làm mọi cách để thiết lập lại trật tự ở thủ đô. Trước khi từ giã cõi đời, di vật mang theo bên mình ông chỉ là một gói thuốc lá sử dụng dang dở và một xâu chuỗi đọc kinh hằng ngày. Thế mà ông đã và sẽ mang theo mình mãi mãi sự luyến thương và tiếc nuối cuả muôn đời con dân nước Việt!
Nếu so sánh với các nguyên thủ quốc gia khác ở vùng Đông Nam Á bao gồm các nước Việt Nam, Lào, Campuchia, Thái Lan, Miến Điện, Phi Luật Tân, Mã Lai, Nam Dương và Singapore từ thập kỷ 50 đến tận ngày nay, chưa thấy ai qua được ông về tấm lòng yêu nước, đức liêm khiết và tài lãnh đạo đất nước vượt nguy biến. Nhìn xa hơn một chút là Đài Loan, Nhật Bản, Nam Hàn, cũng chưa thấy ai hơn ông được.
Bây giờ hãy nhìn đến Mỹ. Từ đời Tổng Thống Kennedy đến đời Tổng Thống Obama, có biết bao chuyện nhơ nhớp về đời sống riêng tư, các trò mị dân, khai gian, luồn lách pháp luật, sử dụng thủ đoạn chính trị tồi bại, phản bội đồng minh và ngay cả bán nước! Kennedy ra lệnh giết đồng minh thì quá dễ dàng cho Nixon dâng miền Nam cho cộng sản Bắc Việt, để rồi sau này các tổng thống của Đảng Dân Chủ tay bắt mặt mừng, làm ăn với Trung Cộng, kẻ thù tiềm tàng của Mỹ và cả thế giới, thêm nữa, họ không có chính sách cứng rắn, rạch ròi ở Trung Đông, tự trói tay mình mà nhìn kẻ thù khủng bố Hồi giáo tác yêu tác quái. Qua trung gian Hilary Clinton, chính quyền Mỹ bán uranium cho Nga để được dùng vào mục đích chế tạo vũ khí hạt nhân thì có xứng đáng cấu thành tội phản quốc không? Và còn gì nhục nhã hơn việc đường đường là một tổng thống cuả một đại cường quốc, Obama phải đến thăm Việt Nam vào ban đêm như một kẻ trộm mà không được đón tiếp theo nghi thức quốc khách! Có phải một loại tội tổ tông đã được truyền lại từ đời Tổng Thống Kennedy đến các thế hệ tổng thống Mỹ sau này để hình ảnh cuả nước Mỹ luôn là phản bội, lừa lọc, xảo trá và nay lại thêm hèn hạ, xấu xa? Và phải chăng với đồng tiền, bất cứ ai cũng có thể mua đứt lương tâm và đạo đức Mỹ?
Phàm khi trong cuộc sống, con người không thề tránh được việc phạm lỗi lầm dù có hay không cố ý, và cho dù hậu quả lớn nhỏ thế nào, người làm lỗi phải biết nhận ra lỗi lầm cuả mình, ra sức chuộc lại lỗi lầm trước tiên bằng một lời xin lỗi chân thành và sau đó là khắc phục hậu quả cả về mặt vật chất lẫn tinh thần cho nạn nhân. Đó là qui luật cuả sự sống! Cuộc sống sẽ không còn bình thưởng và trôi chảy như nó phải như thế nưã cho cả hai phiá nếu như những vướng mắc do lỗi lầm gây ra không được không được giải quyết một cách thấu đáo và nhanh chóng. Trong một lỗi lầm không được giải quyết hợp lý, bao giờ cũng có đau khổ kéo dài vô lý cho nạn nhân và nghiệp chướng theo mãi kẻ phạm tội.
Hoa Kỳ là kẻ bội phản đồng minh đến mức độ có thể giết người. Họ đã cướp đi cứu tinh duy nhất cuả dân tộc Việt Nam, vì thế họ đã phạm một tội ác to lớn đối với gia đình Tổng Thống Ngô Đình Diệm và cả dân tộc và đất nước Việt Nam. Mặc dầu sau sự sụp đổ cuả miền Nam vào năm 1975, chính quyền Mỹ đã có những cố gắng giúp đỡ cho người Việt tị nạn cộng sản được tái định cư và sinh sống ở vùng đất mới nhưng đã quá nửa thế kỷ đã qua, Hoa Kỳ chưa bao giờ chính thức xin lỗi dân tộc và đất nước Việt Nam và có hành động cổ súy cho những hoạt động tiến đến xây dựng một nước Việt Nam độc lập, phát triển và văn minh. Trái lại, để lấp liếm và che đậy lỗi lầm và tội ác cuả mình, họ đã viết sách, làm phim để đặt điều, bôi bẩn, vu khống Việt Nam Cộng Hoà. Hoa Kỳ nên có những hành động thiết thực và chân thành cho cân xứng với vị thế cuả mình trên thế giới.
Với những kẻ phản trắc, tham gia trực tiếp vào cuộc đảo chánh tháng 11 năm 1963 và những cá nhân đã tạo nên con ngựa thành Troie ở miền Nam, góp phần tạo khủng hoảng chính trị vào giai đoạn này, họ cần phải sám hối về tội lội đã làm mất miền Nam, là một tiền đề cho sự mất nước vào tay Tàu cộng ngày hôm nay. Hãy trả món nợ bằng cách nói lên những sự thật lịch sử bị dấu diếm từ bao lâu nay vì chỉ có sự thật mới cứu rỗi con người.
Đối với những kẻ cam tâm làm tôi mọi cho Cộng Sản quốc tế để phá tan hoang đất nước Việt Nam như ngày hôm nay, các người có còn chút lương tâm còn sót lại cuả con người? Có bao giờ các người cảm thấy mình nợ dân tộc và đất nước Việt Nam một lời xin lỗi? Nếu câu trả lời là có, thì các người đã biết mình phải làm gì vì dầu sau, các người là những người duy nhất có phương tiện cải biến tình hình cuả đất nước.
Không ai có thể sống thanh thản mãi trong tội ác. Và nợ nần nếu không trả bằng cách này thì sẽ phải trả bằng cách khác mà thôi!