Người viết không nêu tên (danlambao) - "...tôi không nói chuyện nữa mà là túm lấy cổ áo ông chánh tòa. Tôi hô thật to : quan tòa bảo kê cho quân lừa đảo..."
Tôi sống ở Gia Lai hay đi về quê Bình Định trên con đường quốc lộ 19. Một hôm nọ cũng chuyến đi bình thường nhưng lúc xuống khỏi đèo An Khê tôi nhìn ra xa thấy một ngọn đồi có màu trắng. Thấy lạ tôi đi xe đến tận nơi và trèo lên núi xem thì ra đó là những tảng đá granite màu trắng to cỡ mái nhà. Xưa kia nó bị phủ kín bỡi những táng cây nhưng giờ đây dân đốt rẫy làm nương nên nó đã lộ ra ngoài . Lúc đó lòng tôi mừng rỡ vì đã có một phát hiện dẫn đến làm giàu. Tôi chưa rành về đá granite lắm nên về hợp tác với người anh, rể của bác tôi, lúc đó ông đang là giám đốc công ty đá ốp lát và xây dựng Cosevco ( trực thuộc tổng công ty xây dựng miền trung, tổng công ty Nhà nước một thời tai tiếng mà dân chúng quen gọi là tổng công ty một sếp hai cô ) để khai thác .
Công ty TNHH Songkon granite do tôi và chị tôi thành lập để khai thác mỏ đá trắng mà tôi vừa phát hiện ra , chị tôi là vợ giám đốc công ty khai thác đá của nhà nước mà tôi vừa kể trên , chị làm chủ tịch hội đồng thành viên kiêm giám đốc và kiêm luôn thủ quỹ công ty. Tôi là phó giám đốc công ty trực tiếp lên núi quản lý việc khoan đá bắn mìn . Đá blog khai thác ra được chị tôi chở về Qui Nhơn bán cho các nhà máy cưa xẻ đá
Vì lợi nhuận của hoạt động khai thác đá granite cao mà chị tôi nảy lòng tham lam , chị muốn hất cẳng tôi ra khỏi thành viên góp vốn để mình chị độc quyền chiếm lợi . Chị đã ôm luôn cả tiền bán đá lẫn sổ sách kế toán của công ty mà không chịu quyết toán tài chính sau một năm hoạt động, đã thế chị còn nói là công ty bị lỗ , chị bảo tôi rút vốn ra không thì bị lỗ mất hết vốn ráng mà chịu . Tôi không đồng ý với cách hành xử của chị , tôi yêu cầu chị với tư cách là giám đốc công ty chị phải lập báo cáo tài chính công ty gởi cho tôi , vì tôi là thành viên góp vốn . Tôi yêu cầu chị phải làm đúng theo nội dung của luật doanh nghiệp và luật kế toán thống kê , nếu không thì tôi đi kiện. Và rồi tôi đi kiện thật, tôi gởi đơn lên tòa kinh tế tòa án nhân dân tỉnh Bình Định , tôi gởi kèm theo đơn giấy chứng nhận đăng ký kinh doanh của công ty để chứng minh tôi là thành viên góp vốn . Tôi kiện bà giám đốc công ty , yêu cầu tòa buộc bà phải công khai sổ sách kế toán và báo cáo tài chính hàng năm cho thành viên góp vốn là tôi . Tòa án nhân dân tỉnh Bình định nhận đơn kiện của tôi nhưng rồi quá thời hạn luật định mà không đem ra xét xử. Tôi đã tự tìm vào phòng làm việc của ông chánh tòa kinh tế tỉnh để trình bày vấn đề mấy lần , lần đầu tiên tôi thấy ông có làm việc, có ghi nhận những trình bày của tôi , nhưng những lần sau đó ông cứ bảo tôi về mà không nói năng hay hứa hẹn thêm gì cả
Nói về chị tôi , Chị chơi tiểu nhân , chị nắm tiền quỹ công ty trong tay mà không chịu trả lương cho tôi , đã thế chị còn đi đêm mua chuộc hết thảy bà con dòng họ để không ai cho tôi vay mượn tiền . Không có tiền , tôi đi kiện chay thì làm sao thắng được chị với núi tiền vừa bán đá . Khi biết tòa không xử vụ kiện của tôi thì phần thắng đã thuộc về chị và chị ra tuyên bố : tôi mà không xin lỗi chị , không lụy chị thì tôi trắng tay , phần tiền tôi góp vốn vào lúc ban đầu thành lập công ty chị cũng không trả lại cho tôi nốt chứ đừng nói chi lời lãi của công ty . Chị muốn cho tôi một bài học về sức mạnh của tiền và quyền . Sức mạnh đó nó buộc những người chân chính như tôi phải cui đầu mà quỵ lụy .
Và tôi không làm theo như những gì chị tôi muốn , hôm đó tôi đến tòa án như mọi hôm , cũng vào phòng ông chánh tòa kinh tế. Nhưng lần này thì khác , tôi không nói chuyện nữa mà là túm lấy cổ áo ông chánh tòa . Tôi hô thật to : quan tòa bảo kê cho quân lừa đảo , không công khai tài chính doanh nghiệp thì trả lại tiền góp vốn cho tôi, tòa án và doanh nghiệp cùng nhau lừa tôi , chiếm đoạt lấy tiền vốn của tôi . Hôm đó tòa án tỉnh Bình Định chuẩn bị để xét xử vụ án hình sự nào đó chắc là lớn nên dân chúng có mặt cũng đông , tôi được dịp mà la thật khá . Rồi tôi bị bảo vệ tòa án túm lấy cổ , cũng giống cái kiểu mà tôi vừa túm lấy cổ ông chánh tòa và tống tôi ra ngoài . Rồi tôi lại lẻn ông bảo vệ mà vô quậy ông chánh tòa lần hai nữa , lần này ông chánh tòa cảnh giác nên tôi không túm cổ ông được , rồi tôi lại bị ông bảo vệ túm cổ mà tống ra ngoài lần nữa . Sau hai lần quậy tôi đã bị bảo vệ toà án cảnh giác , không cho tôi vào tòa mà quậy nữa . Tôi ra về . Tôi về đến nhà thì được biết chị đã điện cho ba tôi , chấp nhận trả lại tiền vốn ban đầu tôi góp vào để thành lập công ty cho tôi mà không kèm theo điều kiện là tôi phải xin lỗi hay quỵ lụy bà nữa.
Chính cái hành xử liều lĩnh của kẻ cùng đường là túm lấy cổ áo chánh tòa mà la lớn của tôi đã làm cho vị chánh tòa quan ngại , chánh tòa đã gây sức ép lên chị tôi để trả lại tiền cho tôi
Và lời cuối cùng tôi nói : từ lâu đất nước này đã không còn công lý . Sức mạnh của tiền và quyền luôn luôn ngự trị trên những người dân chân chính . Kẻ mạnh luôn thắng thế . Luật doanh nghiệp có đó mà cũng như không , gốp vốn làm ăn không khéo chỉ là gốp công làm giàu cho những người có quyền có thế hơn mình . Từ đó mà suy ra , tôi chẳng bao giờ mua lấy một cổ phiếu nào cả .
Người viết không nêu tên