NNguong (danlambao) - khi đường phố không còn gì để bắt bớ. sự rình rập, săn tin, theo dõi, hù dọa, khủng bố. tràn vào trường học, mái hiên, ngõ khuất, đường cùng. tràn vào trong những ánh mắt đang dõi kiếm một sự an bình cuối cùng cho bản thân, và tổ quốc...
*
khi đường phố không còn biểu tình
những con chó bắt đầu chạy rong
hỉnh mũi ngửi cái tung tóe trên mặt bàn ngả nghiêng những chân dung đổ quạu thời cuộc
và nghiêng mặt né những miếng riềng bỏ xót
khi chủ nhật khuất bước chân biến động
công viên quanh giáo đường được trả lại nỗi yên tịnh
đủ đánh thức chức phận thằng gù
còng lưng kéo
hồi chuông yên bình cho con lộ mang danh thống nhất 2 miền
chẳng ai còn quanh đó, tò mò con mắt vô cảm trên lề đường chống đối
khi con phố lặng yên
chỉ còn lũ sắc phục vô duyên màu cứt ngựa
lừ đừ rình rập đám hành khất cụt, hẫng niềm tin
mang cái bức xúc
xuống đường ăn xin
khi công viên chẳng còn băng rôn bích chương biểu ngữ
hàng cây lặng lờ mang bóng mát an ủi
phủ lên những bóng người ngồi không cần ghế đá
lẩm bẩm rù rì câu kinh lý tưởng
khi đường phố không còn gì để bắt bớ
sự rình rập, săn tin, theo dõi, hù dọa, khủng bố
tràn vào trường học, mái hiên, ngõ khuất, đường cùng
tràn vào trong những ánh mắt đang dõi kiếm một sự an bình cuối cùng cho
bản thân, và tổ quốc
khi những bảng tên nguyễn thị minh khai phạm ngọc thạch
hoàng diệu tràng thi hoàn kiếm hàng bông
đang đi dần vào sự quên lãng
thì người dân chỉ còn biết nuốt chửng giọt lệ nhẫn nhục
và kiên cường chỉ là chiếc áo rách mướp đang chờ khâu, vá
khi hà nội khóc saigon câm lặng
là đường phố đeo vành khăn tang mới
cho một nghĩa trang khác
cho một ý thức dân tộc
đang bị vùi, lấp
bởi những cuốc, xẻng vô thần
xới nát những nấm mồ uất ức
khi thành phố yên tịnh (?!)
mọi cửa nẻo thờ ơ đóng kín
thì sở thú lại tiếp tục mở cửa
cho những con cù lần ùa ra đường phố
để canh, gác cho một chủ nghĩa hào nhoáng vô tích sự.
NNguong (danlambao)
danlambaovn.blogspot.com
*
khi đường phố không còn biểu tình
những con chó bắt đầu chạy rong
hỉnh mũi ngửi cái tung tóe trên mặt bàn ngả nghiêng những chân dung đổ quạu thời cuộc
và nghiêng mặt né những miếng riềng bỏ xót
khi chủ nhật khuất bước chân biến động
công viên quanh giáo đường được trả lại nỗi yên tịnh
đủ đánh thức chức phận thằng gù
còng lưng kéo
hồi chuông yên bình cho con lộ mang danh thống nhất 2 miền
chẳng ai còn quanh đó, tò mò con mắt vô cảm trên lề đường chống đối
khi con phố lặng yên
chỉ còn lũ sắc phục vô duyên màu cứt ngựa
lừ đừ rình rập đám hành khất cụt, hẫng niềm tin
mang cái bức xúc
xuống đường ăn xin
khi công viên chẳng còn băng rôn bích chương biểu ngữ
hàng cây lặng lờ mang bóng mát an ủi
phủ lên những bóng người ngồi không cần ghế đá
lẩm bẩm rù rì câu kinh lý tưởng
khi đường phố không còn gì để bắt bớ
sự rình rập, săn tin, theo dõi, hù dọa, khủng bố
tràn vào trường học, mái hiên, ngõ khuất, đường cùng
tràn vào trong những ánh mắt đang dõi kiếm một sự an bình cuối cùng cho
bản thân, và tổ quốc
khi những bảng tên nguyễn thị minh khai phạm ngọc thạch
hoàng diệu tràng thi hoàn kiếm hàng bông
đang đi dần vào sự quên lãng
thì người dân chỉ còn biết nuốt chửng giọt lệ nhẫn nhục
và kiên cường chỉ là chiếc áo rách mướp đang chờ khâu, vá
khi hà nội khóc saigon câm lặng
là đường phố đeo vành khăn tang mới
cho một nghĩa trang khác
cho một ý thức dân tộc
đang bị vùi, lấp
bởi những cuốc, xẻng vô thần
xới nát những nấm mồ uất ức
khi thành phố yên tịnh (?!)
mọi cửa nẻo thờ ơ đóng kín
thì sở thú lại tiếp tục mở cửa
cho những con cù lần ùa ra đường phố
để canh, gác cho một chủ nghĩa hào nhoáng vô tích sự.
NNguong (danlambao)
danlambaovn.blogspot.com