Luật Đại Biểu Quốc Hội - Dân Làm Báo

Luật Đại Biểu Quốc Hội

Nguyễn Bá Chổi (danlambao) - Gì thì gì, cũng phải cám ơn hai ông một phát. Lời phát biểu của hai ông đã hóa giải cho Chổi tôi cái thắc mắc canh cánh bấy lâu nay: là trước đây có một chị làm nghề quét rác ở Hà Nội hay Sài Gòn gì đó lâu ngày tôi quên mất - làm sao lại có thể trở thành Đại biểu Quốc hội được. Tuy nhiên lại nảy ra trong đầu ý tưởng so sánh: hồi đó không nghe ai chưởi bà quét rác làm Đại biểu Quốc hội ấy như người ta đang chửi thậm tệ hai ông Đại biểu Tiến sĩ Bác sĩ Thạc sĩ Cử nhân Nhà văn (gọi tắt là sờ sờ sờ cho nó khỏe!) như bây giờ...


Theo dõi hai vị Đại biểu Quốc Hội mới đây phát biểu trước diễn đàn của cái được mệnh danh là “Cơ quan quyền lực cao nhất nước”, ông Nguyễn Minh Hồng về Luật Nhà Văn, và ông Hoàng Hữu Phước về Luật Biểu Tình, tiện Chổi “bức xúc” thấy đã đến lúc... muộn còn hơn không “kiến nghị” lên Quốc Hội cần soạn ngay và ưu tiên số một Luật Đại Biểu Quốc Hội. 

Ông Đại biểu Quốc hội Nguyễn Minh Hồng như ghi trong danh thiếp là Tiến sĩ, Bác sĩ, Nhà văn. Thời buổi này cái danh Tiến sĩ, bác sĩ, Nhà văn... trên một đất nước mà đạo lý đã bị lật úp, khi nghe đến mấy ai không thấp thoáng cái dấu hỏi "giả/ thực" trong đầu. Nhưng trong nền văn hóa mới “xấu hổ cả nước” này, cứ “vô tư” coi đó là quyền... riêng tư. Cứ cho tạm được đi. Ông có thể là tiến sĩ giấy, là bác sĩ chuyên trị “hách- nờ-ôi”; là nhà văn “câu thơ thi xã, con thuyền Nghệ An”. Tuy nhiên, khi ông làm đại biểu cho nhân dân của cả một tỉnh mà ông trả lời ngon ơ chẳng chút sượng sùng, rằng “tôi cũng không biết vì sao cần Luật Nhà Văn”, khi báo chí hỏi vì sao ông đề xuất xây dựng Luật Nhà văn ra Quốc hội, thì quả thật là phi ni lô đia (fini l’eau dire, hết nước nói), và chỉ còn duy nhất một đường “binh” cho ông là biến đi ngay cho dân Nghệ An ông nhờ. Nếu cứ dựa vào vị đại diện có bằng cấp cao chót vót, hành nghề cứu... mùi lại còn là nhà văn mà không biết tại sao mình lại trình Dự Luật Nhà Văn ra trước Quốc Hội, thì người đời sẽ đánh gia thế nào cho phải với đồng hương của bác Hồ? 

Ông Đại biểu Quốc hội họ Hoàng, tên Hữu Phước nhưng đem vô phước cho nhân dân thành phố mang tên bác mà ông “tự ứng cử” làm đại diện. Cứ như ông khai báo trên... Gu Gồ thì ông Hữu Phước có bằngThạc sĩ Kinh doanh Quốc tế, và Cử nhân Anh văn. Nhưng có lẽ ông là thần đồng; ông lấy được hai bằng “đỉnh cao” ấy mà không cần học qua cấp Trung học Phổ Thông nên ông phát biểu theo sự “hiểu biết “của riêng ông chứ không cần dựa vào lịch sử. Chẳng hạn như ông phán rằng cuộc biểu tình đầu tiên của loài người là ở Ấn Độ, năm 1913 trong khi cách đây trên 2600 năm ở La Mã giới bình dân dân đã biểu tình chống lại giới qúy tộc; chẳng hạn ông cho rằng cuộc biểu tình đầu tiên ở Mỹ là những năm 60 của thế kỷ trước khi nhân dân Mỹ “chống lại chính phủ Kennedy đã đẩy mạnh cuộc chiến tranh Việt Nam” trong khi thực tế, thời điểm đó làm gì có chuyện dân Mỹ biểu tình chống chính phủ Kennedy đã đẩy mạnh cuộc chiến tranh Việt Nam” mà trái lại, TT Kennedy bị giết vì ông ấy chủ trương ngược lại (*) 

Ông Phước còn nói lung tung; chẳng những không đâu vào đâu, sai bét, thậm chí ông còn miệt thị đồng bào yêu nước biểu tình bảo vệ tổ quốc mà người ta vạch ra và nguyền rủa ông đại biểu nhan nhãn trên internet. Mặc dù hoàn toàn bất đồng ý với lời lẽ của ông Hữu Phước, Chổi không phản đối chủ trương cấm biểu,vì thông cảm cho ông “ăn cây nào rào cây ấy”, chỉ tiếc là ông đi ăn cắp đồ hổ lốn lung tung về rào lấy được lấy để cho cây ông ăn. 

Nhưng, gì thì gì, cũng phải cám ơn hai ông một phát. Lời phát biểu của hai ông đã hóa giải cho Chổi tôi cái thắc mắc canh cánh bấy lâu nay: là trước đây có một chị làm nghề quét rác ở Hà Nội hay Sài Gòn gì đó lâu ngày tôi quên mất - làm sao lại có thể trở thành Đại biểu Quốc hội được. Tuy nhiên lại nảy ra trong đầu ý tưởng so sánh: hồi đó không nghe ai chưởi bà quét rác làm Đại biểu Quốc hội ấy như người ta đang chửi thậm tệ hai ông Đại biểu Tiến sĩ Bác sĩ Thạc sĩ Cử nhân Nhà văn (gọi tắt là sờ sờ sờ cho nó khỏe!) như bây giờ. 

Quốc Hội, “Cơ quan quyền lực cao nhất nước”, nhưng chắc chắn không phải cao nhất nước Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, vì Điều 4 Hiến Pháp còn cao hơn, như cái sao Quả tạ luôn luôn lơ lửng trên đầu. Quốc Hội trong thể chế hiện tại thực chất chỉ là thứ Quốc Hội Ả Đào, Nhưng Ả Đào thì phải phấn son cho ra hồn;, chứ ai lại đi tự quẹt lọ nồi lung tung xoè lên mặt lên mày như thế. 

Từ khi thò ra cái Luật Nhà Văn đến nay, thiên hạ lại “nhạy cảm”đòi ăn theo, thò ra không biết bao thứ luật. Chẳng hạn Luật Nhà Thơ, Luật nhà Thổ, Luật Nhà Thầu, Luật Thổ Mộ, Luật Hí/Biếm Họa, Luật Ăn Mày, Luật Hĩ Mũi, Luật Súc Miệng vân vân và vân vân, nhân dân chưa biết cái nào cần ưu tiên cứu xét trước thì đùng một cáị, hai ông đại biểu Nguyễn Minh Hồng và Hoàng Hữu Phước xuất hiện trước diễn đàn Quốc Hội, thò ra nguyên con sự bất xứng tư cách của một người dân thường chứ đừng nói là đại diện nhân dân để lập ra phép nước, khiến ai cũng nghĩ đến ưu tiên trên hết, cực kỳ khẩn cấp, là Luật Đại Biểu Quốc Hội - Để người được gọi là đại diện người dân, chí ít cũng phải "sao ra cái giống người". 






Bình Luận

Thời Sự

Chuyên đề

 
http://danlambaovn.blogspot.com/search?max-results=50
Copyright © 2014 Dân Làm Báo