Nguyễn Nhơn (bạn đọc danlambao) - Nhìn các nhà hàng xóm giăng đèn ăn Tết Tây, chợt nhớ tới Tết Ta. Cuối đông trên đất Mỹ, lá vàng vẫn còn rơi lả tả ngập bên đường. Chạnh nhớ lại Bính Thìn “Đại thắng”, triệu người vui, triệu người buồn! Ai đó bảo rằng, “đánh thắng giặc Mỹ, xây dựng lại đất nước hơn mười ngày nay.” Vậy mà băm sáu năm đã qua, Đất nước, Dân tộc ngày càng thêm tơi tả! Nhìn lại lòng dân, thế nước có buồn không!? Thôi thì Tết năm nay, cái bang ta kéo nhau ra “lăng” Ba Đình, không có gì ăn Tết thời ăn vạ.
Nhưng mà ai là cái bang?
Cứ như tình thế Đất nước ta ngày nay và thể theo nhận xét của Tổng thống Mỹ, ai cũng là cái bang! Không phải vậy sao? Tổng thống Obama nói: Dù cho có thịnh vượng mà không có tự do, dân chủ thời cũng chỉ là một "hình thái nghèo khó". Câu nói đó cao xa, bóng bẩy. Nói huỵch toẹt kiểu bình dân thì như vầy: Dù cho có cho ăn mập thây, mập thi mà tinh thần bị trói buộc, “có miệng ăn mà không có miệng nói”, chỉ biết “ngậm miệng ăn tiền”, như vậy có hèn không?! Điều nầy thật ra còn tệ hơn nghèo khó bởi vì những ai nghèo khó mà giữ được tư cách “làm người” thì dù cho nghèo khó nhưng vẫn không “hèn.”
Cho nên, trên đất nước xã nghĩa, độc tài toàn trị, theo nhận xét kể trên, mọi người ai cũng nghèo, mọi người dân đều là cái bang theo cách nầy, cách khác. Nhưng để cho có thứ tự, tưởng cũng nên liệt kê các thành phần cái bang để dễ bề triệu tập:
(1). Cái bang nhân sĩ, trí thức lão thành: Tại sao quí vị nhân sĩ lão thành, dù hèn cũng thể, đời sống khá giả, phong lưu, lại dám xếp vô hàng ngủ cái bang? Xin thưa, như trên đã nói, quí vị nhiều lắm là chỉ sống phần vật chất dễ dãi, phần tinh thần là con số không! Tại sao? Bởi vì quí vị dẫu cho kiến thức bề bề, tư tưởng cao siêu mà nói chẳng ai nghe, viết ra không đặng vì chẳng có sách báo nào in thì phỏng có ích gì!? Cho nên quí vị mới có sống đời một nửa, như vậy là nghèo, tuy không nghèo khó mà vẫn nghèo nàn về tinh thần.
(2). Cái bang có học thức, tuổi sồn sồn: Đây là lớp tuổi trên dưới năm mươi, có thể có cuộc sống khá giả nhưng tư tưởng bị trói buộc nên cũng kể là nghèo. Những ai cam sống cuộc đời thủ cựu (conformist) thời chỉ sống nửa lừng như lớp (1). Trừ những người can trường tranh đấu, tháo bỏ xích xiềng trói buộc, giành lại quyền sống, quyền làm người như Bích Phượng, Mẹ Nấm, Minh Hằng, Huỳnh Ngọc Tuấn ...v...v... thì cũng mới đạt được ¾ cuộc sống vì về tư tưởng chưa được tự do toàn vẹn.
(3) Cái bang trí thức, tiểu tư sản: Nói rằng tiểu tư sản sao lại xếp vào hạng cái bang? Bởi vì hiện còn đang vùng vẫy cố thoát xích xiềng trói buộc tinh thần. Giởi trẻ lớp tuổi 30 – 40 đích thật là “rường cột Quốc gia.” Thời tôi ở tuổi 30, đảm nhận Phó Quận trưởng một quận ở cạnh Thủ đô Saigon, không ai buộc phải đang đêm vác súng vào đoàn cán bộ xây dựng Ấp chiến lược xem xét, đôn đốc anh em làm nhiệm vụ nơi các điểm phòng thủ về đêm, vì đã có sĩ quan Phụ tá quân sự lo, tôi vẫn xông xáo vô làm để góp phần với các bạn cùng trang lứa đang đổ máu bảo vệ Miền Nam. Tôi muốn nói rằng, tuổi trẻ với hào khí cang vân sẳn sàng đổ máu phụng sự Đất nước và Dân tộc. Tôi tin rằng, các bạn nhỏ hiện nay, ở vào lứa tuổi tôi ngày trước, cũng làm được như vậy. Huống hố ở đây, không phải chỉ cứu dân, cứu nước mà chiến đấu tự cứu mình trước. Nếu khước từ tự cứu thời không một ai cứu dùm mình được mà cũng không xứng đáng để được người cứu!
(4). Cái bang sinh viên/học sinh: Ở lứa tuổi đôi mươi, còn cắp sách đến trường, tiền của thời không có đã đành, đầu óc lại bị nhồi sọ bởi chủ thuyết duy vật, vô thần, không ai dạy dỗ gì về truyền thống chống xâm lăng Tàu, hai Bà Trưng, Diên Hồng, Bình Ngô Đại cáo! Đích thật là nghèo đủ hai phương diện. Nhưng theo dõi các lời bình của các cậu trên trang mạng, ngạc nhiên thấy các chàng trích dẫn “Nam quốc sơn hà, Nam đế cư” dài dài, thật lòng mừng vui khôn xiết! Té ra tuổi trẻ ngày nay biết lợi dụng lợi thế truyền thông điện tử, tự mình tra cứu học hỏi, tìm đường về cội nguồn dân tộc. Thật là may mắn!
(5). Giới ít học, cùng đinh: Đây là giới cái bang đích danh, dù ở lứa tuổi nào cũng là trưởng lão cái bang nhiều túi bởi từng lăn lóc phong trần qua nhiều năm dài khốn khó. Chỉ hy vọng thoát kiếp cùng khổ khi có “cuộc đổi đời”, cuộc cách mạng toàn triệt đem lại công bằng, nhân ái.
Trên đây là thành phần tham dự, còn địa điểm hội ngộ ở đâu?
LÀ Ở QUẢNG TRƯỜNG BA ĐÌNH ĐÓ!
Tới đó tụ hội làm cái gì vậy?
ĐÒI NỢ “đảng”!
Nợ gì?
Nợ độc tài phản nước, hại dân
Nợ bần cùng hóa nhân dân để dễ bề cai trị
Nợ tù đày những ngưới tranh đấu vì Tự do, Dân chủ
Nợ bắt bớ, đánh đập, hạ nhục người yêu nước chống xâm lăng Tàu
Nợ tham nhũng, áp bức, bất công
Nợ gian tham làm kinh tế suy thoái, dân tình khốn khó
Nợ lớn hơn hết là làm băng hoại Truyền thống Nhân nghĩa Dân tộc, du xã hội Việt vào chỗ dối trá, cướp đoạt nhau cầu sống...
Còn nhiều lắm không sao nhớ hết!
ĐÒI LẠI CÁI GÌ?
ĐÒI LẠI QUYỀN TỰ DO, DÂN CHỦ
Đòi lại QUYỀN SỐNG, QUYỀN LÀM NGƯỜI
Đòi TÁI LẬP TRUYỀN THỐNG: DÂN TỘC – NHÂN BẢN – TÂM LINH
THỜI ĐIỂM là lúc nào?
LÚC GIAO THỪA, TOÀN DÂN MỞ HỘI HOA ĐĂNG
HẾT LÒNG MONG MỎI
ĂN MÀY TOÀN QUỐC THAM DỰ
(Ước mơ MỘT MÙA XUÂN MỚI)