Trần Duy Huỳnh (danlambao) - Có lẽ trên thế giới này chưa nước nào bị chửi rủa và gán cho nhiều tội như nước Mỹ. Nước Mỹ cũng từng là kẻ thù không đội trời chung của Đảng CSVN trong nhiều năm. Nhưng thật ra, cũng chính nước Mỹ là nơi mà rất nhiều, rất nhiều người trên thế giới muốn được sống và làm việc ở đó.
Ngày 9 tháng 5 năm 2011, theo BBC, anh sinh viên du học Hồ Quang Phương, 22 tuổi, người bị cảnh sát San Jose đánh năm 2009. Sau gần hai năm theo đuổi vụ kiện, với sự giúp sức của cộng đồng người Việt hải ngoại, đã nhận bồi thường 90.000 USD từ chính quyền thành phố San Jose. Nguyên nhân Phương bị cảnh sát Mỹ đánh là do anh không hỉểu rõ sự khác biệt văn hoá giữa hai nước, gây nên ngộ nhận khiến cho cảnh sát mạnh tay.
Tại sao Mỹ không “huyện bênh huyện, phủ bênh phủ” như ở VN? Tại sao toà án Mỹ lại xử chính quyền Mỹ thua, làm mất uy tín của nước Mỹ?. Số tiền 90 ngàn đô là tiền đóng thuế của người dân cũng là một số tiền lớn ở Mỹ và là một số tiền rất, rất lớn tại VN.
Tại vì Hiến Pháp Mỹ tôn trọng và bảo vệ Nhân Quyền, bất chấp người đó có phải là công dân Mỹ hay không và từ đâu tới.
Trở lại VN, ngày 21 tháng 4 năm 2008, blogger Điếu Cày, Nguyễn Văn Hải bị bắt và kết án vì biểu tình chống Trung Quốc. Ra khỏi tù, anh lại tiếp tục bị giam giữ, không ai biết hiện nay anh đang ở đâu, sống chết ra sao. Có gì sai ở đây không khi Nguyễn Văn Hải một cựu chiến binh, được 10 lời thề danh dự của người quân nhân nung đúc vẫn đang làm nhiệm vụ lương tâm của một người lính yêu nước, mà lại bị nhà cầm quyền đánh giá là “phản động”?
Tại sao Blogger Mẹ Nấm, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh phải viết những dòng chia tay tức tưởi với mọi người trên blog của mình. Tại sao cô phải vừa nức nở vừa uất nghẹn khi trả lời phóng viên nước ngoài về hành động yêu nước của mình, khiến người xem cũng phải khóc theo cô?
Tại sao vụ Trung tá công an Nguyễn Văn Ninh đánh chết ba cô Trịnh Kim Tiến, vì ông bị buộc lỗi “không đội mũ an toàn”, một lỗi không có thật, mà hết xử kín lại xử hở? Tại sao cả một đất nước mênh mông dự án mà nhà nước VN cứ lăm le chiếm miếng đất cỏn con của các cơ sở tôn giáo?
Tại sao người nông dân VN cứ bị nhà nước VN buộc họ phải nhận tiền bồi thường cho miếng đất nuôi sống của gia đình họ, từ tay bọn “lái buôn”, chỉ để đổi lấy số tiền mà ngay cả người buộc họ nhận cũng biết đó là số tiền sống dở chết dở?
Tại sao chị Bùi Thị Minh Hằng đột nhiên mất tích rồi cũng đột nhiên, gia đình chị nhận được thông báo của UBND thành phố Hà Nội là chị đã trở thành trại viên tại cơ sở Giáo dục Thanh Hà ngày 28 tháng 11 năm 2011 mà hoàn toàn không giải thích lý do?
Tại sao 3 cha con blogger Huỳnh Thục Vy với ước mơ rất giản dị, như bất cứ người Việt nào và cũng như bất cứ người nào trên trái đất này, là được sống bình an trên đất nước mình mà không được?
Vậy ai sẽ là người được sống bình yên trên dãi đất đẹp đẽ hình chữ S này, dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản VN, một đất nước có quá nhiều câu hỏi “tại sao” về Nhân Quyền? Đảng viên Đảng Cộng sản VN ư? Chưa chắc.
Tuy nhiên, những câu hỏi “tại sao” về Nhân Quyền kia đều được các lãnh đạo VN trả lời dễ dàng và ngon lành. Và câu trả lời được công thức hóa là: “Việt Nam đã tham gia vào bất cứ hiệp ước Nhân Quyền nào do Liên Hiệp Quốc đề ra, các quyền về Quyền Dân Sự và Chính Trị v.v... luôn được tôn trọng, có ghi trong Hiến Pháp của nước CHXHCN VN; Việt Nam có hơn 700 tờ báo; vân vân và vân”. Mới đây Nguyễn Tấn Dũng còn sẵn sàng trả lời mọi câu hỏi về Nhân Quyền nữa kìa.
Ngoài ra, công thức còn luôn luôn thêm “Việt Nam phản đối sự can thiệp vào chuyện nội bộ của Việt Nam”. Có phải chính vì “tôn trọng” việc nội bộ của từng nước mà nhà nước VN, thông qua các đại sứ quán, đã không quan tâm gì đến hoàn cảnh của hàng ngàn, hàng chục ngàn người Việt đang bán sức lao động ở nước ngoài?
Trở lại câu hỏi, các lãnh đạo Đảng CSVN sẽ đi đâu sau thời hậu cộng sản. Phi Châu chăng? Còn lâu. Có người nói Trung Quốc, các lãnh đạo Đảng CSVN hiểu rõ Trung Quốc hơn bất cứ người dân Việt nào, 16 chử vàng và 4 tốt là để “đối xử” giữa nhân dân hai nước chứ không phải giữa họ với các lãnh đạo cộng sản Trung Quốc, họ chẳng dại gì mà đâm đầu vào rọ.
Ông cha ta nói “có thực mới vực được đạo”, khi nào các con chữ trong các đạo luật Nhân Quyền mà VN đã ký, thôi nhảy múa trơn trượt trên miệng lưỡi các nhà lãnh đạo VN, khi các con chữ đó được biến thành sự thật, thì ngày đó các lãnh đạo Đảng CS sẽ có thể có quyền tự chọn nơi sinh sống của mình và gia đình mình, nếu không, chính nhân dân sẽ chọn cho họ.
10/12/2011