Đinh Tấn Lực - Đảng và nhà nước này, tương tự như mọi đảng và nhà nước (vẫn nhân danh/núp bóng chủ nghĩa) cộng sản còn sót lại trên thế giới, nhất định đều cần phải có chí ít một loại Kẻ Thù.
Nhu cầu phỉnh/lòe/lừa/mị nhân dân bao giờ cũng là vừa cơ bản, vừa cụ thể, vừa cấp bách, lại vừa lâu dài.
Kẻ Thù của đảng và nhà nước này vẫn còn nhiều, nhưng nhất định chẳng phải là bọn bá quyền bành trướng hung tàn hiểm độc thời 1979-1980.
Những bia chiến thắng bị phá cho mất dấu tích, những cuộc dâng hương/dâng hoa tưởng niệm và trình diễn văn nghệ giúp vui dưới chân các đài liệt sĩ bên kia biên giới… đã chứng thực điều đó.
Những cà lăm/ấp úng “chứng cứ không tranh cãi” của bộ ngoại giao về vấn đề biển đảo, những ôm hôn thắm thiết, những cúi rạp người bắt tay bằng hai tay, cả chiếc cà vạt cũng cà lăm/cà lặp cho đồng điệu/đồng màu với “quốc khách”, và lệnh bắt giam người hỏi thăm “Việt Nam Tôi Đâu?”, hoặc lệnh cấm chiếu phim Mộ Gió… đã hồn nhiên chứng thực điều đó.
Những biện pháp đàn áp thô bạo các cuộc biểu tình chống hiểm họa Bắc thuộc, những trò bắt nguội/bắt cóc/bắt chẹt/bắt nạt/bắt nọn/bắt địa/bắt tội/bắt ép/bắt buộc/chồng án/triệu tập/khám nhà/”phục hồi nhân phẩm”… hay vất mắm tôm/chất thải vào nhà, và cả bung gót đạp mặt người biểu tình… đã tận tình chứng thực điều đó.
Chẳng những không là kẻ thù, nó, bọn bá quyền bành trướng hung tàn hiểm độc đó, còn là bạn, thậm chí là thầy, với những lời bảo ban/răn dạy (cứ như tam cang ngũ thường của Khổng Tử) rất đáng ghi tâm khắc cốt và truyền thừa cho nhau trong mỗi dịp rèn quân chỉnh cán: “Trong những lần trao đổi với chúng ta, bạn thường nhấn mạnh không để bị ‘Tây hóa’, ‘tha hóa’, ‘thoái hóa’…”. Khổng, và cả đám đệ tử lưu manh của Khổng, chỉ không dám đụng đến cái quyền lợi cốt lõi của hệ tư tưởng ‘lưu manh hóa’!
Rõ ràng, tầm đó, đã ở bậc (tam thế) Sư Biểu, thì không thể nào là Kẻ Thù.
Vậy thì, Kẻ Thù của đảng và nhà nước này là đứa nào? Mặt mũi nó tròn méo ra sao?
Câu hỏi tưởng đâu khó, chẳng dè câu trả lời nó rành rành ra đó, trên mặt báo, trên màn ảnh tivi/màn hình vi tính, và được khuếch đại rõ đậm/rõ to ngay trong các hội nghị TW.
Nghe/nhìn lướt qua, người ta có thể tạm phân loại đám Kẻ Thù này, chí ít, theo bốn hạng mục:
Loại không thấy đâu nhưng nhất định phải tuyệt diệt;
Loại ngờ ngờ ra đó mà không diệt nổi;
Loại ngờ ngờ ra đó mà chỉ có thể chém gió bằng lời cải chính;
Loại đầy đường kín ngõ và thuộc về giai cấp dễ dập nhất.
*
Bọn Phản Đế
Bọn này thuộc loại A, chẳng biết mặt mày ra sao, nhưng nhất định phải tuyệt diệt.
Bọn này thuộc hạng mục phản đế, là bởi vì chúng, chẳng những đã dám chỉ trỏ/hô hoán hoàng đế ở truồng, mà còn đưa cả video clip hoàng đế ở truồng lên mạng.
Bọn này không có (và không cần) chứng minh nhân dân, danh tính chỉ trần xì 4 từ (mà kẻ yếu bóng vía chẳng nên nghe): Thế Lực Thù Địch. Dù vậy, đảng và nhà nước này vẫn chịu khó nhắc đi nhắc lại thường xuyên, cho đảng viên cả đảng cùng thót …tim (vì biết lãnh đạo sợ thật). Mới nhất là lần nhắc lại (với cường độ nhấn mạnh tăng vọt như chỉ số lạm phát) trong hội nghị quán triệt cái nghị quyết 4 thổ tả/chết tiệt mấy hôm trước đây, qua tài năng ký họa thần sầu của đương kim tổng bí thư đảng:
Bốn là, sự chống phá điên cuồng và quyết liệt của các thế lực thù địch, phản động. Âm mưu cơ bản, lâu dài của chúng là xóa bỏ chế độ xã hội chủ nghĩa ở nước ta, xoá bỏ sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản, xóa bỏ chủ nghĩa Mác – Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh. Để thực hiện được âm mưu cơ bản đó, các thế lực thù địch đã áp dụng lần lượt hết chiến lược này đến chiến lược khác, hết chiến dịch này đến chiến dịch khác, rất kiên trì, kiên quyết, xảo quyệt. “Diễn biến hòa bình” là một chiến lược nằm trong hệ thống chiến lược phản cách mạng của chủ nghĩa đế quốc, là “thủ đoạn hòa bình để giành thắng lợi”. Nhiều chuyên gia và chính khách phương Tây còn gọi đây là phương pháp “chuyển hóa hòa bình”, “biến đổi hòa bình”, “cách mạng hòa bình” và gần đây là “cách mạng nhung”, “cách mạng màu”, “cách mạng đường phố”…
Bọn này, thực ra, chẳng mới. Chúng đã được các tay tổng bí tiền nhiệm tốc họa bằng chì than/mực tàu/ chì màu/phấn màu/sáp màu/màu nước/sơn dầu… tính ngược từ thời Trần Dân Tiên. Nghĩa là từ trước cả thời Nguyễn Sáng hoàn tất bức kiệt tác Kết Nạp Đảng.
Có một dạo trước đây bọn chiếu phim hoàng đế ở truồng này được gắn liền với mỹ từ khủng bố. Gần đây, từ khủng bố không còn ăn khách nữa, nên chúng được long trọng tuyên dương là bạn thiết với thứ kỹ thuật gấp vạn lần nguy hiểm là đấu tranh bất bạo động (cha đẻ của cách mạng hoa/màu).
Tội danh chính xác nhất của chúng là chủ trương lật đổ nhà nước XHCN.
Tức là một loại kẻ thù hung hiểm không chân dung, đang chực chờ giải trừ một thứ nhà nước chưa lọt lòng/không khai sinh, mà hiện chỉ lung linh trong đầu lãnh đạo xứ này như cái bóng trăng trên mặt ao tháng tám.
Không tuyệt diệt được bọn này thì có khác nào trứng để đầu gậy, làm sao còn đảng còn mình?
Còn nếu tuyên bố sắp tuyệt diệt chúng thì lấy đâu ra cái để lừa/dọa/mị dân và cả quần chúng đảng để làm lý cớ giữ điều 4 hiến pháp?
Khó xử thật! Nhưng, cứ hẵng cực lực lên án rồi treo đó, như một thứ khẩu hiệu trường kỳ siêu lợi nhuận và xuyên triều đại vậy!
Cứ hẵng đòi tuyệt diệt bằng mọi giá và tự nâng khống giá biểu để lấy tiền xây nhà thờ họ và lập vườn rau sạch một thể.
*
Bọn Phản Đảng
Bọn này, loại B, thì rõ là đông/vui/hao hết ý.
Bọn này được xếp vào hạng mục phản đảng, là bởi vì …đảng cần chúng như thế. Cho các lễ hội tế thần tăng thêm phần an toàn và trọng thị.
Chúng bao gồm các cậu đánh máy (ngang ngược); các cô/cậu chọn ảnh (bộ đội “bạn” dưới cờ ta); bọn đục bia chiến thắng dọc biên giới 6 tỉnh cực Bắc; bọn dâng đặt vòng hoa kính viếng liệt sĩ “bạn” một cách thiếu kín đáo; bọn sửa ngày thành lập tỉnh (cho trùng khớp với quốc khánh “bạn”); bọn du lịch tham quan Tử Cấm Thành và Trung Nam Hải nhân ngày kỷ niệm cuộc chiến Giáo Trừng; bọn quay phim “cận cảnh” bắt gái mại dâm; bọn làm luật từ đường phố tới nhà thương; bọn giải phóng mặt bằng, bằng đạn thật; bọn hiệu trưởng mua dâm rồi dâng gái tơ cho bộ sậu các quan đầu tỉnh; bọn cường hào cát cứ tùy tiện xử lý việc nước sao cho có lợi việc nhà; bọn máu lạnh đánh gãy cổ dân hay nhậu xỉn rút súng ngắn bắn dân gãy cổ; bọn ra quân quăng lưới bắt xe; bọn bịt miệng dân giữa tòa hay đạp mặt dân trước dàn máy ảnh; bọn huy động quân đội phá nhà dân để thu hồi đầm tôm…
Những người này tự cho họ là đại diện cho Đảng bởi họ chính là bí thư hay các đảng ủy viên quan trọng của đảng bộ; tự cho là đại diện cho Chính quyền nhân dân, khi họ là chủ tịch hay các phó chủ tịch, trưởng thôn; tự xem là đại diện của pháp luật khi họ là chủ tịch hay các thành viên của Hội đồng nhân dân xã. Những người này đã triệt để sử dụng các thiết chế hiện hành đang bị quan liêu hóa để hợp thức hóa những quyết định của họ…. Với cơ chế ‘Đảng lãnh đạo’ được hiểu một cách thô thiển theo kiểu đảng viên phải nắm mọi chức vụ cho nên sự kiểm tra cũng bị những người nhân danh Đảng thao túng”. Báo cáo của nhóm nghiên cứu gồm 10 tiến sĩ và phó tiến sĩ thuộc Viện Xã Hội Học về vấn đề nông dân nổi dậy ở Thái Bình (1997) đã đúc kết hàng loạt nguyên nhân gây ra (nguyên văn) “một cuộc khủng hoảng chính trị xã hội thực sự” tại Việt Nam.
Nhìn chung, đó là bọn ăn cơm dân để phục vụ đảng mà giết dân và làm bỉ mặt đảng trước mắt nhìn của thế giới thời a còng.
Tuy nhiên, hiệu năng bôi nhọ của bọn vừa kể này quyết chẳng là cái đinh gì so với lãnh đạo của chúng. Cỡ như bọn “quản lý là quản có lý”; bọn gằn giọng hỏi dân “xuống đường biểu tình Trường Sa Hoàng Sa của VN như thế là lợi hay hại??? lợi hay hại???”; bọn “xây đường cao tốc cho bà mẹ đi làm, trẻ em đi học”; bọn “rau muống xào Thượng Hải”; bọn “rất đáng viết sách”; bọn “phá nhà hay không phá nhà nó là không thành vấn đề”; bọn họp báo tuyên bố các cựu lãnh đạo “về hùa với thằng Vươn”; bọn bồi bút/nịnh thần (Nguyễn Văn Minh/Mạch Quang Thắng);…
Trên cùng, có lẽ phải trao vương miện cùng lúc cho bọn Vinasink; bọn kinh tế gia “đẽo chân cho vừa giày”; bọn cà lăm/nhai lại Quy định 55 (1999), Quy định 115 (2007), Quyết định 45 và 47 (2011); bọn TC2/vương triều Vũ Chính và cái đuôi của bọn bá quyền bành trướng… Gộp chung là bọn chủ chốt đầu xỏ của tiến trình diễn biến nội bộ.
Phản đảng là từ chính xác. Không thể gọi đó là đám phản tặc, bởi không thể xác nhận đảng = tặc (cướp đêm lẫn ngày). Cũng không thể gọi chúng là bọn phản loạn, chỉ vì không muốn tiết lộ bí mật đảng = loạn (báo động tình trạng hỗn mang).
Có người bảo rằng so sánh BCT với 14 tô đậu hủ là cường điệu, là …oan ức, và có phần húy kỵ nữa. Quả thật, BCT biết tất, nhưng không cách nào trị nổi bọn phản đảng này, vì nhiều lý do. Đứng đầu là lý do nội tại: Bọn đầu đảng không thể vung đao tự thiến.
Và chỉ có thể tế thần dăm ba đứa, gọi là Rút Củi Khỏi Lò.
Còn nhìn ngược, tình hình rõ ràng đã vượt ngưỡng Kiêu Binh, đang vuột tay quá độ qua công đoạn …Âm Binh Vật Phù Thủy.
*
Bọn Phản Đề
Bọn này, hạng mục C, bao gồm hết cả các tay chuyên nghiệp phản biện, phản ánh, phản ứng, phản đối, phản xạ… ngờ ngờ chạy đầy đường, và đã từng giật sập bức tường ngăn đôi thành phố Bá Linh rồi mở cửa biên giới Đông/Tây châu Âu.
Chúng thường có những danh xưng gọn nhẹ như RSF, IA, HRW, RFE, RFA, RFI, cùng các loại dự luật H.R.xxxx… Còn báo chí trong nước thì vẫn túm đầu bỏ rọ chúng thành bọn thông tấn nước ngoài (AFP, Antara, AP, Itar-Tass, Ria-Novosti, Kyodo, Notimex, Prensa Latina, Reuters, Yonhap, TNA, Bernama, KPL, APS, MAP, AKP, AsiaNet… và cả NANAP lẫn OANA); bọn sắp hạng tự do ngôn luận; bọn đo lường minh bạch và các tổ chức thống kê thế giới (WB, WEF, ADB, BF, EIU, GI, BF, EIU, Effective Measure…); bọn sắp hạng rủi ro đầu tư tài chính (PERC…); bọn liệt kê loài PFP (ác thú của tự do báo chí); bọn Tổ chức Chống Xử án Tùy tiện (của Liên Hiệp Quốc)… và cả bọn Mi-ăng-ma trở cờ.
Chúng nói gì à?
Bạn sẽ không thể đi xa trong việc giải quyết các vấn đề phát triển kinh tế, nếu bạn không bắt đầu cùng một lúc giải quyết những nền tảng mang tính thể chế có tác động tới tăng trưởng… Phát triển sẽ đến khi các giới hạn chính trị được gỡ bỏ”. Daron Acemoglu – Giáo sư viện đại học hàng đầu ở Mỹ, Massachusetts Institute of Technology, trả lời phỏng vấn báo The Region tháng 7, 2011
Đại khái vẫn những lời lịch thiệp và lịch lãm (vẫn thường làm nên lịch sử).
Nhưng rõ ràng đây là bọn lắm tiền nhiều của, đã chuyên nghiệp cả quản trị tài chính cấp quốc gia lẫn ngành truyền thông đại chúng, lại còn là những quán quân về phương tiện thông tin hiện đại. Đã có thời chúng từng giúp cho Liên Xô cũ toàn bộ Kế hoạch Cải tổ Kinh Tế 500 ngày, rồi chạy truyền đơn trên màn ảnh truyền hình trong phòng khách từng gia đình, kêu gọi nhân dân Đông Âu hãy tự làm chủ lấy tương lai của chính mình, ngay giữa hồi sôi động một trận bóng giải túc cầu Âu Châu vào khoảng gần cuối thập kỷ 80s của thế kỷ trước.
Cũng không phải là ngẫu nhiên mà bọn chúng đã từ bỏ tờ rơi và làn sóng ngắn, để trở thành đội quân tiền phong của mũi nhọn internet.
Cho nên, cũng không phải ngẫu nhiên mà tổ chức Phóng Viên Không Biên Giới xếp VN vào danh sách 10 chế độ “kẻ thù của internet”.
Rõ ràng, loại kẻ thù phản đề này danh chính ngôn thuận xuất hiện ngờ ngờ mọi nơi khắp chốn. Nhìn mà căm gan, nghe mà tím ruột. Thế nhưng đảng và nhà nước này chỉ có thể triệt để …lu loa cải chính.
*
Bọn Phản Động
Đám kẻ thù hạng D này phải nói là đông nhất, gần gạnh nhất, và …lãnh án cùng lãnh đạn nhiều nhất.
Về mặt tội danh, đó là bọn phản bác, phản biện, phản lực, phản kích, phản kháng, phản công…
Về mặt phân loại, cho dù bọn này có cùng chung giai cấp nhân dân, song thực sự gồm lắm thành phần: dân oan, dân cày, dân đầm, dân công, dân thường, dân luật, cả dân luận và dân làm báo…, thậm chí, cả “công dân danh dự” và “công dân đặc biệt” nữa.
Về danh tính, người ta có thể tạm liệt kê bề nổi của tảng băng bao gồm Lê Công Định, Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Tiến Trung, Lê Thăng Long, Điếu Cày, Cù Huy Hà Vũ, Vi Đức Hồi, Trần Quốc Hiền, Bùi Minh Hằng, Phạm Minh Hoàng, Đỗ Thị Minh Hạnh, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đoàn Huy Chương, Nguyễn Văn Đài, Lê Thị Công Nhân, Lê Quốc Quân, Lê Trần Luật, Huỳnh Văn Đông, Phan Thanh Hải, Paulus Lê Sơn, Đặng Xuân Diệu, Hồ Đức Hòa, Hồ Văn Oanh, Nguyễn Văn Duyệt, Nguyễn Văn Oai, Nguyễn Xuân Anh, Nông Hùng Anh, Thái Văn Dung, Trần Minh Nhật, Lê Nguyên Sang, Nguyễn Bắc Truyển, Huỳnh Nguyên Đạo, Trần Thị Lệ Hồng, Nguyễn Bá Đăng, Thích Quảng Độ, Nguyễn Văn Lý, Nguyễn Hồng Quang, Nguyễn Công Chính, Phạm Ngọc Thạch, Dương Kim Khải, Trần Thị Thúy, Nguyễn Thành Tâm, Phạm Văn Thông, Nguyễn Chí Thành, Cao Văn Tình, Phạm Thị Hoa, Nguyễn Đan Quế, Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Xuân Tụ, Nguyễn Kiến Giang, Nguyễn Thanh Giang, Lữ Phương, Trần Khuê, Bùi Minh Quốc, Tiêu Dao Bảo Cự, Nguyễn Quang A, Nguyễn Huệ Chi, Nguyễn Xuân Diện, Nguyên Ngọc, Hoàng Tiến, Nguyễn Thị Dương Hà, Việt Khang, Tạ Phong Tần, Trần Khải Thanh Thủy, Phạm Thanh Nghiên, Phạm Văn Trội, Trương Quốc Huy, Vũ Hoàng Hải, Lư Văn Bảy, Nguyễn Xuân Nghĩa, Nguyễn Mạnh Sơn, Nguyễn Văn Túc, Nguyễn Hữu Tính, Nguyễn Kim Nhàn, Ngô Quỳnh, Phạm Quế Dương, Lê Nguyên Sang, Nguyên Phong, Trần Anh Kim, Lê Hiền Đức, Tô Hải, Nguyễn Minh Cần, Dương Thu Hương, Đoàn Văn Vươn, Đoàn Văn Quý…
Còn phần chìm của tảng băng thì không thể nào hình dung ra nổi đất nước này có bao nhiêu triệu anh em nhà họ Đoàn.
Túm gọn, loại Kẻ Thù đông nhất và từng được vinh danh là anh hùng là uy dũng nhất, chính là nhân dân.
Đây là loại Kẻ Thù mà đảng và nhà nước này đã dày công Trả Thù (cá nhân hay tập thể/lén lút hoặc công khai) suốt từ thời chưa giành được chính quyền tới nay. Điếu Cày và Cù Huy Hà Vũ là 2 trường hợp gần nhất và dễ nhớ nhất. 33 năm tù cho các bạn Định, Thức, Trung, Long cũng là một tiêu biểu không dễ gì quên của đòn thù thời đại.
Hãy nghe lạidòng âm thanh bế mạc của phiên tòa ngày 2 tháng 8, 2011 giữa lòng thủ đô Hà Nội:
Tôi, Cù Huy Hà Vũ, khẳng định trong những bài viết, trả lời của tôi đều nhằm xây dựng Nhà nước pháp quyền Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam gồm các thuộc tính: Pháp quyền, của dân, do dân, vì dân, mọi quyền lực Nhà nước thuộc về nhân dân, quyền lực Nhà nước là thống nhất vì chỉ có một chủ nhân là nhân dân, thực hiện các quyền lập pháp, hành pháp và tư pháp như Điều 2 Hiến pháp định nghĩa.
Tôi hoàn toàn vô tội.
Do đó, nếu Tòa án kết án tôi với lý do các bài viết, trả lời phỏng vấn của tôi có nội dung đòi xóa bỏ điều 4 Hiến pháp quy định sự lãnh đạo của Đảng; đòi đa nguyên đa Đảng; đòi từ bỏ chủ nghĩa xã hội gắn liền với chủ nghĩa Mác Lê Nin; về việc khởi kiện Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng… không gì khác hơn là sự trả thù, đàn áp của Ban lãnh đạo Đảng cộng sản Việt Nam, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng trước hết, đối với tôi”.
Quy trình trả thù đó chưa chấm dứt hôm nay, thậm chí, cả trong tương lai, cho tới khi nào nhân dân cùng sát cánh tước quyền Trả Thù của đảng và nhà nước này.
Khó ai đoán được điều gì xảy ra kế tiếp vụ cưỡng chế Cống Rộc, một khi bốn loại kẻ thù phản đế, phản đảng, phản đề và phản động kể trên tự tạo lấy điều kiện liên hoàn tung hứng với nhau.
Dù vậy, chừng như những đóa hoa cải đầu tiên đã báo hiệu cho một cánh đồng vàng rực đến tận chân trời dưới ánh bình minh.
05-03-2012 – Ghi nhớ ngày Winston Churchill đẻ ra từ “bức màn sắt” 5/3/1946.

Rất hay
Trả lờiXóaĐủ các loại "phản" , nhưng vẫn còn thiếu "phản lực" .
Trả lờiXóaCó phải là ông Đinh Tấn Lực ngại đưa tên mình vào ?
Dòng thứ nhì dưới tiêu đề "bọn phản động" đó bác Hóng Hớt.
XóaViết kiểu này thì khó mà bảo là tác giả sợ thằng chó nào đâu,
hay cả bọn 14 thằng chó nào đâu, tôi nghĩ vậy bác HH ạ!
danh sách các nhà yêu nước trên đủ để thành lập ban chấp hành trung ương một đảng....
Trả lờiXóaCả thế giới đều chống lại đảng CS. Thật tội nghiệp ! Đảng CS nhìn đâu cũng thấy kẻ thù . Ông Đinh Tấn Lực mô tả rõ ràng diện mạo các kẻ thù của đảng. Khâm phục ! Tôi thiết nghĩ kẻ thù thật sự của đảng chính là cái não trạng ngu si, vì lòng tham đã che mờ lý trí của bọn chúng. Chúng không ý thức được thời thế đã đổi thay rồi. Cố bám chỉ đem đến một cái chết ô nhục mà thôi.
Trả lờiXóaHãy tưởng tượng 2 võ sĩ thượng đài. Một là võ sĩ CS , nặng 3.5 kg (3 triệu rưỡi đảng viên), chuyên môn chơi xấu và đánh sai luật như đánh dưới thắt lưng. Còn lại võ sĩ dân , nặng hơn 80 kg (hơn 80 triệu dân), còn mơ màng , chưa ra khỏi cơn mộng mị do bị uống thuốc mê kéo dài.
Nếu võ sĩ dân được giải thuốc mê bằng liều thuốc Internet và tự do ngôn luận, võ sĩ dân chợt bừng tỉnh thì trận so găng sẽ mau chóng có kết quả. Các bạn đoán xem ? Ha Ha !
Vâng bài viết rất hay ,hy vọng sẽ được đọc lên trên DD voice chat dể mọi người cùng nghe.
Trả lờiXóaKhông biết VN có bao nhiêu cống , dể dủ cho bọn cộng sản chui nhu Gadafi chui hay không ? hay phải phơi thây cho ruồi bu kiến dậu.
Có thể bọn nầy sẽ không còn bao lâu để mà tồn tại.
Cám ơn Bác DTL
Chủ nghĩa Mác Lenin đã bị ĐCSVN bóp méo bằng hình ảnh nền kinh tế Thị trường định hưởng XHCN . Tinh thần cá thể vẫn bị bài xích nhưng gọi là chế độ CS thì lại không dám thừa nhận .
Trả lờiXóaThế thì tại sao vẫn lấy tên Đảng là ĐCSVN ? Đảng viên phải biết làm giàu ? Có biết bao nhiêu Đảng viên lãnh đạo trở thành triệu Phú đô La , thế mà chủ nghĩa cá nhân vẫn Công kích Liên tục .
Độc Tài về kinh tế , tạo điều kiện độc quyền cho tập thể Đảng viên trở nên giàu có , là một cái tội . Hơn thế nữa ! Dựa vào TQ nhằm bảo vệ Đảng , chính là tội nặng hơn .
Ban tuyên giáo Trung ương Đảng không cách nào lý luận thông suốt nhằm giải quyết những mâu thuẩn nêu trên . Kẻ thù của Đảng không ở đâu xa , nó nằm sẵn trong lòng Đảng . Chỉnh đốn Đảng là cơ hội cho những kẻ thù này bộc phát .
Chủ nghĩa Mác Lenin đã bị ĐCSVN bóp méo bằng hình ảnh nền kinh tế Thị trường định hưởng XHCN . Tinh thần cá thể vẫn bị bài xích nhưng gọi là chế độ CS thì lại không dám thừa nhận .
Trả lờiXóaThế thì tại sao vẫn lấy tên Đảng là ĐCSVN ? Đảng viên phải biết làm giàu ? Có biết bao nhiêu Đảng viên lãnh đạo trở thành triệu Phú đô La , thế mà chủ nghĩa cá nhân vẫn Công kích Liên tục .
Độc Tài về kinh tế , tạo điều kiện độc quyền cho tập thể Đảng viên trở nên giàu có , là một cái tội . Hơn thế nữa ! Dựa vào TQ nhằm bảo vệ Đảng , chính là tội nặng hơn .
Ban tuyên giáo Trung ương Đảng không cách nào lý luận thông suốt nhằm giải quyết những mâu thuẩn nêu trên . Kẻ thù của Đảng không ở đâu xa , nó nằm sẵn trong lòng Đảng . Chỉnh đốn Đảng là cơ hội cho những kẻ thù này bộc phát .
Không cần bóp méo, cái lý thuyết Mác Lê cũng đã là thứ rác rưởi kinh hoàng nhất cho nhân loại. Không có một lý thuyết nào trước đây có thể sánh được mức độ độc ác, dã man và ngu dốt như lý thuyết này kể cả so với chủ nghĩa phát xít đã bị diệt vong. Phát xít Đức hay Nhật trước đây quá tàn ác, nhưng chúng không tàn ác với đồng bào, với dân của mình. Toàn thế giới đã lên án chủ nghĩa CS bằng những nghị quyết, lập đài tưởng niệm để ghi nhớ tội ác đó. Đừng cố bênh vực cho thứ rác rưởi của nhân loại bằng cách nói đảng đã bóp méo chủ nghĩa CS. Hãy chôn và dựng đài tưởng niệm cho nó, để cho lịch sử đời đời ghi nhớ, như các xã hõi của loài người tiến bộ đã làm.
Trả lờiXóaPhát xít và thực dân dạy mày phải giết dân tộc khác. Cộng Sản dạy mày phải giết đồng loại của mày. Ác nhất trong những cái ác còn hơn cầm thú.
Trả lờiXóaHoan hô Đinh Tấn Lực, chúc mừng ông mới sản xuất ra một loại kiếng chiếu yêu mới cho nhân dân bằng lối nói phản biện, bắt buộc cái tổ chức yêu quái trong động Ba Đình phải hiện nguyên hình... Lần này nhà nước không "cưỡng chế" thì dân tui ai cũng tậu một cái để ủng hộ cái phong trào thay kiếng chiếu hậu ầm ĩ một thời vậy...
Trả lờiXóaTrong các tên tội phạm họ Phản mà bác đề cập ở trên, có lẽ bác sót một tên cộm cán nguy hiểm nhất, đó là tên Phản Quốc, được đặt một cái nickname tẻ nhạt là Đảng Cộng Sản VN... Bao nhiêu triệu người dân dần dà bị đổi thành họ Phản kia có địch nổi 1 tên tội phạm này không? Ẹc!
Cuộc chiến biên giới tháng 2/1979 chống quân Trung Quốc xâm lược là Một cuộc chiến cố tình bị lãng quên hay là sự phản bội của Đảng Cộng sản Việt Nam ?! link: http://www.trinhanmedia.com/2012/02/cuoc-chien-bien-gioi-viet-trung-21979.html#more
Trả lờiXóaHa ha ha! Tưởng đâu t/g Đinh Tấn Lực công lực cả tấn...can đảm kê khải gần chục cái PHẢN từ Phản Đế, Phản Đảng cho đến Phản biện, Phản ánh, Phản ứng, Phản đối, Phản xạ Phản Động...nhưng có 1 cao phản thuộc loại phạm húy mà tác gỉa không dám mó đến đó là:
Trả lờiXóaPHẢN QUỐC !
Bọn nào thuộc về Phạm Trù Phản Quốc này ? Bằng chứng đâu:
Xin thua đó là đảng CSVN kể từ lúc HCM nắm được quyền hàng ở Pắc Po kẻ từ ngày 19.5.1941. Còn bằng chứng thì vô số, xin kể vài cái chính:
1) Công Hàm Phạm Văn Đống.
2) Nhờ TQ đánh trận ĐBP để rội chia đôi đất nước theo lệnh Mao/Chu
3) Nhờ chi viện TQ/LX để đánh người anh em VNCH để tái thống chất nhưng thức chất là mở đường cho CSTQ tràn xuống Miền Nam, mở đường ra Biển Đông và đóng chốt ở Tây Nguyên.
Đất mói là đại tội Phản Quốc với xướng máu vô tận của thanh niên 2 miền của đảng CSVN như từ anh trí thức cho nên anh nông dâm điều em re không dánh đã động đến kể từ lúc CCRD đầy chết chốt của HCM cũng là theo lệnh Stalin/Mao với câu nói vô cùng lừa bịp "Bác Cháu ta có thể phạm xai lầm...nhưng 2 vi lạnh tụ Stalin / Mao thì không bao giờ cả".
Đây mới là vấn để và đại nạn của dân tộc gần 67 năm nay:
Không dán nêu đích danh bọn PHẢN QUỐC CSVN !
Ha Ha Ha
XóaBọn này là NÓ
Hay kẻ thù của NÓ ???
NDNB đã đọc qua 2 bài trước trong loạt bài này rồi chứ?
Be fair !
Ha Ha Ha
ĐỔ ĐỐN
Trả lờiXóa*
Đừng gọi phường dân oan
Hãy kêu làng nô lệ
Đồ đệ quốc tặc HỒ
Xích xiềng liềm búa bởi chủ nghĩa tam vô
Lúc nhúc NGUYỄN TRƯỜNG TÔ
Xô bồ hô MINH TRIẾT
Điếc cũng nghe LA THĂNG
Hung hăng chẳng bằng BA DƠ chém gió
Thổ phỉ mong TẤN SANG
Tham quan muốn HỮU PHƯỚC
Rước bọn đĩ TẦU phù
Mụ tú DOAN mộng du PHÚ TRỌNG
*
Bầy gà mái lớn họng
Ngồi ngọng tại nghị trường
Lũ trống cồ khẩn trương
Cầu đường xi măng sắt thép
Những con chem chép chân dài
Khoác trên vai vài ngài tư bản đỏ
Đổ đốn! toàn bọn đầu sỏ
*
Hãy bỏ chúng nó đi
Một bầy sâu chẳng ra gì
Đừng mặc cảm tự ti
Khi có bà con cô bác trên toàn thế giới
*
TÂM THANH
Xuốt ngày cứ học cái văn hóa Tàu, ăn chơi, khoe khoan, trụy lạc cái kiểu Tàu Cộng thì có ngày cũng đi bán muối.
Trả lờiXóaMông Cổ là một đế quốc một thời, nhưng khi chiếm Tàu thì cũng thất bại vì cái văn hóa Khổng đồi trụy đã làm cho đế chế Mông Cổ suy sụp
Tại sao Việt Nam lại thắng 2 đế quốc mạnh nhất một thời (Mông Cổ, Mỹ), nhưng lại thất bại với cái văn hóa Khổng này ? 1000 năm, cứ lặp đi lặp lại hòa và vẫn sai lầm là sao ? Bây giờ lại là CS lại đi theo đường củ, thật đầu óc bả đậu không học chút kinh nghiệm nào từ lịch sử