Nhật ký mở: Lực bất tòng tâm mất rồi các bạn của tôi ơi! - Dân Làm Báo

Nhật ký mở: Lực bất tòng tâm mất rồi các bạn của tôi ơi!

Nhạc sỹ Tô Hải - Trong cuộc đời có ngàn vạn điều cay đắng, cay đắng nào bằng lực bất tòng tâm? 

Ngày 28 tháng 4/2012 

- Tưởng rằng xin được về nhà sau khi thoát khỏi cơn mê để được tự do góp phần tiếng nói của mình trong những giờ phút “nước sôi lửa bỏng”, bạn-thù đã ngày càng rõ ràng, hết đường nhập nhèm đánh lận con đen...

- Tưởng rằng hai mặt trận giữa một hệ thống chánh tổng, lý trưởng, quan huyện, quan phủ, tổng đốc, công sứ, toàn quyền cùng các đội quân lê dương, khố xanh, khố đỏ, hiến binh, cảnh sát... đang ra sức bảo vệ quyền lợi cho vài trăm tên tài phiệt và gia đình họ hàng chúng, và một bên là những người nông dân, nông dân Việt đang ngày đêm bị chúng chiếm đoạt hết tài sản, sức lao động mà “càng được mùa thì lúa càng mất giá”...mà “lương tăng một thì tăng giá đòi lại hai”,...mà bắt buộc vẫn phải khen là “Chưa có bao giờ đời sống dân ta tuyệt vời như hôm nay!”...là “Đây là khát vọng đi lên XHCN của toàn dân”! Còn...”nói ngược lại ông ra lệnh bắt bỏ tù, cho công an đánh bỏ mẹ!”

Khủng bố! Khủng bố tinh thần, khủng bố bằng võ lực! Khủng bố các kiểu, cà-rốt –cây gậy chán rồi chăng? nên lần này sau khi dán băng keo các cái miệng lắm điều về vụ Tiên Lãng thì nay đến vụ Xuân Quan -Văn Giang “lực lượng thù địch” đã công khai trải cả ngàn quân đủ loại để tấn công nhân dân ủi đất, cướp ruộng đồng của dân để biến một vùng trồng cây cảnh nổi tiếng trở thành cái tên Ê-Cô-Pắc đậm đà bản sắc ngoại lai, sửa soạn chỗ ăn chơi cho mấy người dân không phải là người Việt!?

Đấu tranh này là trận cuối cùng ai sẽ thắng ai? Ai sẽ tiêu diệt ai? Đã đến hồi rõ nét.

Ai do dân? Vì dân ? Ai coi dân là kẻ thù, chĩa súng vào dân cũng đã lộ mặt.

Ai thà mất hết chứ không chịu ngồi yên cũng đã bước đầu tập hợp thành lực lượng khiến kẻ thù của họ phải chùn tay...

Một đốm lửa! Hai đốm lửa... Từ Văn Giang, sang Hà Đông, vào Bình Định... đang như có gió căm hờn thổi bùng lên! 

Đáng tiếc rằng, tới lúc này do không ít người được hay biết gì về “cuộc đấu tranh này là trận cuối cùng” nên cuộc bùng lên ngọn lửa cách mạng của toàn dân chưa thể có ...Và nhân dân ta còn phải sống kiếp trâu, bò, lừa, dê,...còn bị lùa vào con đường 159 năm nữa mới bám đít được dân Singapore! 

Đáng tiếc rằng không ít những kẻ biết tất cả ai là thù? Ai là địch? Ai cần ủng hộ? Ai cần đánh đổ nhưng phát ngôn ra một câu hay viết lên một giòng chữ thì ”wait and see” chính bọn này là những kẻ cơ hội chính trị chứ chẳng ai khác. 

Không phải là đáng tiếc mà là đáng phỉ nhổ là bọn, cho đến phút này, vẫn soen soét ngợi ca, vu cáo những người đứng về phía nông dân, công nhân... là nhưng phần tử kích động nhằm lật đổ chính phủ, thậm chí quy chụp cho họ là lưc lượng thù địch.

Trái lại những kẻ có tội với nhân dân chiếm đoạt đất đai tài sản, phá của cải, bán tài nguyên, biến ngân hàng thành nơi buôn vàng buôn đô la, lộ bí mật thị trường chứng khoán thì lại là những kẻ điều khiển nền kinh tế nước nhà, bằng những học vị tự phong. 

Bọn chúng biết cả nhưng vì ăn phải bả đồng tiền nên thi nhau hua ra, tụng kinh tán thưởng trên đài, trên báo, trên ti vi, như những “vầng dương sáng ngời” sắp bằng ba cha ông cháu thằng Thành, thăng Ỉn, thằng Ủn bên Bắc Triều Tiên mà vừa qua trong điện chúc mừng thằng Ủn, vua nước ta đã được vinh dự gọi là đồng chí.

* * *


Tình hình đất nước như thế, mà mình bị cái thằng thần chết nó cứ đùa dai với mình không cho mình góp ít nhất một vài tiếng, chỉ mặt đặt tên thằng nào, con nào đang là lực lượng thù địch với mình với nhân dân mình.

...Mình định tranh thủ còn sức tàn sẽ viết một loạt entry về sự dứt khoát lập trường của mình lần này trước khi nhắm mắt...

Nhưng buồn thay không được nữa rồi! hai bàn tay mình nó run (*), điều khiển mũi tên con trỏ không chính xác nữa, thêm vaò đó về vấn đề tim mạch nó làm mình khó thở. Và tất nhiên đầu óc mình cũng kém tỉnh táo mất rồi! Còn lại vững vàng như bàn thạch chỉ là sự căm thù cùng với nhân dân bị phản bội!

...Cho nên mình cố gắng viết nốt mấy giòng sau đây mong các bạn xa gần nếu đồng ý, hãy làm nốt giúp mình những phần mà mình “lực bất tòng tâm “ trong thời khắc lịch sử này.

1. Rũ bỏ tất cả mọi quan niệm mà lâu nay người ta đánh lận bằng cách gọi chúng ta là lực lượng thù địch! Hãy treo cái biển này vào ngực những kẻ đã dàn quân cướp đất của dân.

2. Loại trừ hoàn toàn mấy chữ cộng sản chủ nghĩa ra khỏi khái niệm và hành động đấu tranh vì cái chủ nghĩa ma quái này hiện nay không có thật. người ta rêu rao chính là để chúng ta đánh nhau với một bóng ma mất thì giờ tốn sưc, phân tán tư tưởng trước mọi hiện tượng cần phải chĩa mũi dùi vào.

Với hai gợi ý mà mình cho là rất cơ bản để chuyển hướng viết lách cũng như đấu tranh cụ thể như biểu tình, trả lời trước tòa, vạch măt chỉ tên những kẻ đến phút này vẫn cắm đầu mút miếng xương thừa mà chủ nó vất ra để ngợi ca “công ơn trời biển“ của những kẻ mà nếu ở nước khác thì chỉ có lên đoạn đầu đài từ lâu.

Khổ quá các bạn ơi! Cơ hội chính trị đến nơi mà tôi không còn có khả năng nắm được! Đáng tiếc quá!

Các bạn trẻ hãy thay tôi nắm lấy cơ hội này.

Nhạc sỹ Tô Hải


(*) Entry này bác Hải gõ run quá, được có 1/3 thì khó thở nên phải nhờ “bà xã mổ cò” suốt cả buổi chiều mới xong mong các bạn thông cảm.


Bình Luận

Thời Sự

Chuyên đề

 
http://danlambaovn.blogspot.com/search?max-results=50
Copyright © 2014 Dân Làm Báo