Bùi Thị Minh Hằng - Đúng ngày này năm trước tôi quyết định bước chân xuống đường biểu tình cùng nhũng người yêu nước sau 3 năm xa nhà đi khiếu kiện và phải chấp nhận thân phận Dân Oan.
Nói như thế không phải vì tôi bất mãn với những hành xử oan ức mà đi biểu tình, bởi khi ấy tôi vẫn còn là kẻ mù quáng tin vào chính quyền và pháp luật này một cách ngây ngô - đần độn. Và tôi đi biểu tình chỉ để muốn thể hiện tình yêu nước cháy bỏng và sự căm hận những kẻ ngoại bang dám xả súng bắn giết đồng bào ruột thịt của tôi - dám ngang ngược gây hấn ngay trên lãnh hải quê hương tôi, và tôi lúc ấy đơn thuần giản dị chỉ là người không chấp nhận cam tâm nhìn kẻ bạo ngược chà đạp lên đồng bào mình, Tổ Quốc mình... tôi cho đó là tinh thần dân tộc có trong mỗi con người chúng ta, tình cảm đó vô cùng thiêng liêng đến khó tả, nó khiến cho tôi trong những ngày đi biểu tình chống Trung Quốc đã hiểu ra một điều vì sao ông cha chúng ta lại có thể viết nên lịch sử 4000 năm rạng danh đến thế? Bởi tình yêu Tổ quốc chính là hào khí hiển hiện không bao giờ thiếu trong mỗi dân tộc - mỗi con người. Những ngày xuống đường đó tôi đã cháy hết mình trong những cảm xúc thật khó tả và tôi cũng chợt hiểu vì đâu lại có được những sự hy sinh anh dũng quật cường của bao lớp người đi trước, mỗi tiếng hô vang lên, mỗi bước đi rầm rập khí phách đã cho tôi hồi tưởng và xác quyết về tinh thần dân tộc không bao giờ tắt trước hiểm họa ngoại xâm hay mất nước bởi những Trần Quốc Tuấn, những Bà Trưng, Bà Triệu... Những anh hùng của mỗi thời đại lịch sử đi qua. Và hôm nay, chúng tôi cũng là con dân nước Việt này, chúng tôi không thể không có hào khí đó!
Lần xuống đường thứ 3 mọi người chỉ tiến được đến tượng đài Lênin
Chính bởi những suy nghĩ này mà tôi đã trở thành BIỂU TÌNH VIÊN nhiệt huyết trong suốt mùa hè biểu tình đỏ lửa năm 2011 tại Hà Nội... Và cũng bởi yêu nước hết mình cộng với niềm tin đặt không đúng chỗ vào chính quyền mà tôi phải đánh đổi bằng những ngày tháng bắt cóc - giam hãm tù đày một cách bất chấp - bị vu cáo xuyên tạc, bị chụp mũ vu khống và kỳ thị đối xử theo cách gọi đánh tráo của chính quyền rằng tôi là PHẢN ĐỘNG.
Đúng một năm trôi qua, biết bao nhiêu đắng cay vui buồn xảy đến, từ một con người ngu ngơ trước hiện tình đất nước, vẫn mù quáng tin vào chính quyền nên mới nín nhịn chờ đợi ngày này qua tháng khác, năm kia để mà đi đòi công lý, đòi lại chút thừa kế nhỏ nhoi Cha tôi một đời để lại với tâm huyết xây dựng nhà thờ dòng họ Bùi vì ông không có người nối dõi thờ tự sau này (cha tôi chỉ có 4 người con gái - tôi là thứ 2). Và cũng chỉ tới khi tôi suýt mất mạng trước sự trả thù tàn độc của người thân có chân trong chính quyền bị tôi tố cáo, khiến tôi uất nghẹn khi xâm lên vai 4 chữ NỢ NƯỚC - THÙ NHÀ thì khi ấy tôi mới biết nghĩ tới vận mệnh đất nước. Tôi như người ngủ mơ bưng tỉnh và đúng ngày này của một năm trước bước chân đưa tôi tìm đến với đám đông những người đi biểu tình chống Trung Quốc trước vườn hoa Lê nin. Tôi nhớ hôm ấy vết xâm trên vai tôi còn đang sưng tấy, nước mắt uất ức còn đang bòng bọng trên khóe mắt chưa biết nên nuốt vào hay để trào ra. Và hôm ấy tôi rụt rè hỏi thăm: Chị ơi, nghe nói có biểu tình là ở đâu ạ? Tôi nhận lại một ánh nhìn dò xét và cái " nguýt nhẹ" mà sau này tôi biết đấy là Phương Bích của tôi bây giờ.
Tôi đã trở thành biểu tình viên yêu nước bắt đầu như thế đấy! Và rồi mọi người đã chứng kiến những gì tôi thể hiện, tôi tin rằng nhiều người hiểu rõ tôi còn hơn chính tôi nữa, bởi ngoài sục sôi trong con người và tâm huyết mình - tôi chẳng hề toan tính gì cho tôi kể cả sự hy sinh. Tôi như hòa quyện vào cái hào khí muôn đời của tình yêu quê hương đất nước. Tôi như chan chứa giữa nghĩa tình đồng đội, đồng bào và tôi như sống lại thật sự đúng khao khát của con người mình là niềm tin vào chân lý muôn đời và sức mạnh lòng đoàn kết toàn dân. Đi khiếu kiện tôi mất niềm tin vào chính quyền, vào con người bao nhiêu, thì khi đi biểu tình yêu nước tôi lấy lại được nhiệt huyết tin yêu vào tình đồng đội, nghĩa đồng bào trong những lúc Tổ Quốc lâm nguy - trong mỗi gian lao - hoạn nạn - khó khăn mà mỗi người gặp phải. Và tự khi nào đoàn người biểu tình yêu nước chống xâm lược kia đã trở thành mái gia đình lớn thân thương của tôi. Chính điều này đã cho tôi thêm những nhận thức thật sự rạch ròi để tôi có thể nhìn ra sự "ngu ngơ" của mình. Trước kia, nếu đọc một bài báo hay nghe ai nói người nào đó nói xấu chính quyền, nói xấu nhà nước, nói xấu đảng thì ngay lập tức tôi cũng nghĩ "chắc là kẻ xấu hay bất mãn"... tôi vẫn còn tin rằng khi báo - đài đã đưa tin lên thì đấy là "sự thật"... Nhưng chỉ từ khi tôi biết đi vào đoàn biểu tình và phải chứng kiến, đón nhận bao cách hành xử không thể tin nổi của chính quyền, của nhà nước này thì tôi mới thật sự hiểu rằng, không chỉ tôi mà biết bao nhiêu người Việt Nam khác đã, đang bị lừa gạt một cách trắng trợn bởi cái gọi là: Chính quyền ND nhưng không hề vì Dân.Và chỉ biết rằng sau những ngày sục sôi - cháy bỏng thể hiện lòng yêu nước và tinh thần Dân Tộc mà tôi đã 3 lần bị công an Hà Nội bắt giam không hề đưa ra tội trạng, lý do và lần gần đây nhất khiến cho dư luận Quốc Tế phải sửng sốt vì tình trạng Nhân Quyền tồi tệ của quốc gia Việt Nam. Bởi họ đã quyết tâm bức hại những tấm lòng yêu nước quả cảm bằng bất cứ giá nào khi họ bắt cóc tôi tại Sài Gòn vào ngày 27/11/2011 và sau đó đem tôi vào nhốt tại trại phục hồi nhân phẩm Thanh Hà với bản án 2 năm không thông qua xét xử.
Sau 15' -20' tất cả bị dồn sang phía bên kia đường, sát hàng rào Bảo tàng quân sử Việt Nam.
Lại thêm quá nhiều điều giúp cho tôi mở mang nhận thức khi tôi được trả tự do sau 5 tháng bị giam cầm là bởi tinh thần đoàn kết của những con người yêu chuộng chính nghĩa, lẽ phải. Mọi người đều sát cánh bên nhau đấu tranh cho tôi không quản mọi khó khăn gian nguy vất vả, mọi người đã cho tôi nhận thức rõ giữa phe CHÍNH -TÀ.
Tôi ghi nhận tất cả một cách rõ ràng bằng những gì tôi phải trải qua và tôi giật mình tỉnh ngộ khi về nhà đọc những lời từ chính con trai út tôi viết cho mẹ nó trong những ngày cháu đau xót nghỉ học đi nuôi mẹ trong tù: "Trong một cái xã hội không dạy cho ta sống thế nào mới là một con người mà chỉ dạy những cái lừa đảo - thủ đoạn - xảo trá - đê hèn - dối trá... Giờ con mới hiểu vì sao Mẹ khóc hàng đêm..."
Tôi đã tỉnh ngộ từ khi bước chân xuống đường và trưởng thành về nhận thức của mình qua từng bước chân đầy "sự kiện" Chỉ mới 1 năm thôi tôi thấy mình thay đổi thật nhiều, nhưng ai cũng nhìn thấy đấy là những thay đổi tiến bộ... Và thật lòng tôi phải nói CẢM ƠN BIỂU TÌNH - CẢM ƠN NHỮNG ĐỒNG ĐỘI THÂN YÊU.
Và có lẽ tất cả chúng ta sẽ cùng nhau nói: Cảm ơn đảng - nhà nước - chính quyền đã cho chúng tôi SÁNG MẮT - SÁNG LÒNG... Vậy từ nay sẽ ĐI ĐÚNG ĐƯỜNG - LÀM ĐÚNG VIỆC đảng nhé!
Bùi Thị Minh Hằng
P/S: Bắt đầu từ loạt bài này Bùi Hằng xin gửi tới các đồng bào cùng bạn bè đồng đội những trang HỒI KÝ về 2 chuyến đi và những ngày trong HANG SÓI... Kính mời mọi người cùng đón đọc.