Nhật Tuấn - “Thì cả công an cũng đánh chết người giữa phố kìa... Hôm nay Tòa xử có 4 năm tù mà thằng đó còn không chịu, đòi kháng án đó… Công an với côn đồ bây giờ khó phân biệt lắm. Bởi vậy mới có câu:
“Côn đồ là ai? Côn đồ là ta…
*
Sáng nay ngoài hẻm có tiếng người chạy rầm rập, tiếng la hét, tiếng gọi nhau í ới. Chuyện gì vậy? Xăng sắp lên giá, bà con kéo đi mua trữ? Cướp giật ngoài phố chạy vào hẻm? Tai nạn giao thông chết người thiên hạ đổ đi coi? Bà con trong quán cà phê đang đoán già đoán non, thằng Bảy xe ôm chạy về, bô bô:
“Chèn đéc ôi… 5 thằng cô hồn vác mã tấu sáng quắc, quần áo rằn ri, hai cánh tay xăm toàn rắn rết, cóc nhái nom thấy ghê.”
Cô Phượng cave tròn mắt:
“Tụi nó kéo nhau đi đâu như ăn cướp vậy Bảy...”
Thằng Bảy xe ôm cao giọng:
“Đúng ăn cướp chứ còn gì?”
Chị Gái hủ tíu rền rĩ:
“Chèn đéc ôi… xóm mình nghèo rớt mồng tơi rau muống, còn ai có của nả gì đâu mà vô cướp…”
Thằng Bảy xe ôm trợn mắt:
“Ua... cái bà này lãng sệt... bà quên mất nhà ông đại tá hưu giàu nứt đố đổ vách là gì?”
Cô Phượng cave ngạc nhiên :
“Cướp nào to gan vậy? Dám cướp nhà ông đại tá hưu? Công an đặc nhiệm, cảnh sát 113 đâu không gô cổ tụi nó lại?”
Vừa dứt lời tiếng còi xe cảnh sát í o… í o... đã vang lên chói tai. Cô reo lên:
“Đó… đó… vừa nhắc đã tới rồi đó… chắc ông đại tá hưu gọi điện 113 đây. Ông gọi tụi nó mới tới lẹ vậy chớ dân thường thì còn lâu ạ... Đi coi không Bảy?”
Nói rồi cô cùng thằng Bảy xe ôm tót khỏi quán chạy về nhà ông đại tá hưu. Ông Tư Gà nướng nhìn theo than trời:
“Chèn đéc ôi… xã hội này loạn rồi… giữa ban ngày ban mặt côn đồ vác mã tấu nghênh ngang đi cướp?”
Gã Ký Quèn lên tiếng:
“Vậy nhằm nhò gì, ngoài Bắc kìa, 20 thằng côn đồ kéo vào nhà dân oan ở Văn Giang đánh đập trọng thương cả người già, rồi ngay giữa Hà Nội kéo vào nhà người ta đập phá, hành hung chỉ vì tội đi biểu tình…”
Chị Gái hủ tíu phụ họa:
“Công an đâu mà để côn đồ làm dữ vậy cà?”
Gã Ký Quèn kêu lên:
“Thì cả công an cũng đánh chết người giữa phố kìa... Hôm nay Tòa xử có 4 năm tù mà thằng đó còn không chịu, đòi kháng án đó… Công an với côn đồ bây giờ khó phân biệt lắm. Bởi vậy mới có câu:
“Côn đồ là ai? Côn đồ là ta…
Công an cởi áo hóa ra… côn đồ”
Ông đại tá hưu đập bàn quát :
“Thằng Ký Quèn làm thơ phản động, nói xấu công an, tao báo cảnh sát gô cổ mày giờ?”
Gã Ký Quèn gân cổ cãi:
“Phải tôi làm đâu, tôi đọc trên mạng chớ bộ, chú Ba cứ vào mạng coi… cả đống trên đó…”
Bất chợt cô Phượng cave chạy về láu táu:
“Ly kỳ… ly kỳ… đúng hình sự Mỹ…”
Gã Ký Quèn tò mò:
“Ly kỳ sao cô Phượng?”
Cô Phượng giọng quan trọng:
“Thì mới đầu 5 thằng đầu gấu vác mã tấu vào kè cổ cô Ba vợ ông đại tá hưu đòi tiền. Hóa ra cái vụ bán cổ phiếu cho bà Mười Mập từ năm ngoái, bây giờ thị trường chứng khoán sắp sập, cổ phiếu thành mớ giấy lộn bả mới cho lưu manh tới đòi lại. May quá, lúc cổ sắp mở két trả lại tiền thì ông đại tá hưu kêu được cảnh sát 113 tới tước dao, còng tay cả 5 thằng lại…”
Gã Ký Quèn dài giọng:
“Chuyện vậy có gì là ly kỳ …?”
Cô Phượng cave lớn tiếng:
“Chưa… chưa tới lúc cao trào. Tới đây mới gọi là giật gân kìa. Đúng vào lúc cả 5 thằng đầu gấu bị giải ra xe thì cha đội trưởng cảnh sát 113 nhận điện thoại của ai đó chắc của cấp trên nên mặt xanh như đít nhái, vâng vâng dạ dạ rối rít…”
Rồi để tăng thêm hồi hộp, cô Phượng cave ngừng nói, với tay nhấm nháp ngụm cà phê làm gã Ký Quèn sốt ruột:
“Lập tức gã đội trường thả ngay cả 5 thằng đầu gấu. Nhưng đó chưa phải hồi gay cấn. Đây mới là đỉnh cao của vở kịch nè. Vừa lúc đó bà Mười Mập xuất hiện. Bà thì thào vào tai ông đại tá hưu sao đó khiến ông vâng dạ rối rít, mở ngay két đếm đủ tiền trả lại bà không thiếu một cắc…”
Vừa lúc đó thằng Bảy xe ôm quay vào quán rối rít:
“Chèn đéc ôi, bữa nay mới thấy ba thằng cảnh sát hiền lành như “cháu ngoan bác Hồ“ vậy. Đang la hét, hống hách vừa thấy bà Mười Mập đi tới, thằng cha đội trưởng tái mét mặt, “chị chị em em rối rít”… Hóa ra con mẻ này là thành ủy viên…”
Chị Gái hủ tíu thắc mắc:
“Thành ủy viên là cái gì mà công an phải sợ?”
Cô Phượng cave cười hắc hắc :
“Ua cái bà Gái này lạc hậu dữ. Công an là lực lượng vũ trang “còn đảng còn mình” , vậy không sợ Đảng thì còn sợ ai?”
Ông Tư Gà nướng lúc này mới rền rĩ:
“Chèn đéc ôi… xã hội đỏ… xã hội đen… tùm lum cả… hổng biết ông Tống Bí Thơ Nguyễn Phú Trọng có biết không?”
Cô Phượng cave cười cười :
“Biết chứ sao không? Đảng của ta trăm tai ngàn mắt mà…”
Ông Tư Gà nướng bực bội:
“Biết sao không ra lệnh công an không được đàn áp nhân dân? Bộ ông quên lời bác Hồ dặn công an nhân dân là đầy tớ của dân à?”
Gã Ký Quèn lên tiếng:
“Ối chuyện đó xưa như trái đất rồi chú ơi. Giờ ai còn nhắc tới nữa. Bà con còn nhớ buổi gặp mới đây giữa ông Tổng Bí thơ Nguyễn Phú Trọng và bà Ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton không?”
Ông Tư Gà nướng gật gật:
“Nhớ chứ? Bữa đó tivi chiếu hai người bắt tay nhau mà …”
Gã Ký Quèn:
“Hôm đó để bày tỏ lòng thân thiện, bà Hillary mặc áo đỏ cho gần gũi với mầu cộng sản. Ngược lại, ông Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng là cộng sản lại mặc comlê đen từ đầu tới chân …”
Cô Phượng cave láu táu:
“À... há… Mà sao kỳ vậy? Ông mặc đồ đen là ý làm sao? Bộ bảo bà Hillary nhà đang có tang à? Mà tang ai? ”
Gã Ký Quèn lắc đầu:
“Không phải tang, mà là ông rút kinh nghiệm hồi thăm Cuba cứ vỗ ngực đồm độp ta đây cộng sản khiến Tổng Thống Braxin, bà Dilma Rousseff vốn ngày xưa cũng là cộng sản, nay đã ly khai, sợ quá không dám tiếp, từ chối thẳng thừng, đóng chặt cửa không cho vào. Bởi vậy lần này gặp bà Hillary ông rút kinh nghiệm tỏ vẻ ta đây không còn cộng sản nữa, ta đây là … xã hội đen đây… bán vũ khí cho ta đi…”
Ông đại tá hưu đập bàn quát :
“Thằng Ký Quèn phản động, dám nói đồng chí Tổng Bí thơ không còn cộng sản…”
Cả quán cười ầm ầm, trừ ông đại tá hưu.