Việt Nguyễn (Danlambao) - Từ mấy tháng nay, thỉnh thoảng lại nghe bác cả Trọng, TBT của đảng, phát ngôn củ chuối. Ở Vĩnh Phúc, nói chuyện với cán bộ, ông cho những người góp ý kiến cho sửa đổi hiến pháp là “suy thoái, cần phải xử lý”. Đầu tháng 10 nay, ông lớn tiếng rằng “Hiến pháp ở dưới cương lĩnh của đảng”. Vừa mới rồi, ông lại bình thản tuyên bố trước cử tri Hà Nội, rằng “đến cuối thế kỷ này cũng chưa có CNXH hoàn thiện”. Có phải từ độ bà tổng thống Braxin, từ chối không cho ông vào nhà, vì sợ ông nói quàng nói xiên, ảnh hưởng uy tín. Ông hận, rồi đâm hoảng mà thành ra như người mất trí. Chứ người bình thường chẳng ai dám nói như ông. Hay ông cậy mình là đầu đảng, là Vua của VN, nên ông muốn nói gì thì nói. Tôi đồ là cả hai, nhưng có vẻ nghiêng về sự hoảng loạn nhiều hơn.
Ông thấy uy tín của mình bị tan nát, quyền lực của Vua bị gặm nhấm, lấn lướt. Sau những cố gắng tắm rửa, rồi bắt mạch kê thang, để trị bệnh cho mình và bọn cận thần, nhưng chả thằng nào chụi uống thuốc của ông. Ông đặt ra 19 điều răn, nhằm chỉnh đốn băng đảng của ông, cũng chả ăn thua. Trình độ và tầm nhìn của ông ngày một hạn hẹp, trong mớ lý luận cũ mèm, mà ông được người ta tâng lên hàng tiến sỹ. Cực chẳng đã, ông gọi bí thư Đà Nẵng ra thủ đô, giúp ông diệt trừ yêu quái. Của đáng tội, vị bí thư này miệng cũng mắc đầy quai, không sao há ra được, nên đành phải tê liệt. Đến nay thì ông bí thật sự, nhìn quanh mình, rặt một lũ cơ hội, ăn hại đái nát.
Bản chất ông là hiền lương, giá như ông chỉ làm ông giáo làng, cùng lắm là làm nghiên cứu ở một viện nào đó, thì hợp với phẩm chất và tạng người của ông. Bây giờ ông là Vua, trăm họ trông chờ vào ông, vận mạng xã tắc trong tay ông. Ông lo sợ mình là hôn quân, vì đã giở hết ngón nghề và phẩm hạnh mà không diệt bớt được cái bộ phận không nhỏ trong đảng của ông, đang ngày đêm đục khuyết, phá nát cái quốc gia này. Bởi không còn cách giải quyết nên ông quẩn trí, ông nói lời gan ruột, nhưng với vị trí của ông, nó hại ông.
Sau cái đận ở Vĩnh Phú, bị công dân Nguyễn Đắc Kiên, mắng cho tơi tả. Rồi bản kiến nghị công dân với cả chục ngàn chữ ký, như cái vả vào mặt ông. Với quyền sinh sát trong tay, ông có thể khiến công dân Kiên chết không toàn thây, nhưng ông đã không làm thế mà âm thầm chịu trận. Chứng tỏ ông còn nhân ái hơn chán vạn người, chứ phải tay người khác thì công dân Kiên không thoát khỏi mấy bao cao su đã qua sử dụng.
Tôi nhớ hồi mới nhận vương miện, ông có lẫy câu Kiều:
Nghĩ mình phận mỏng cánh chuồn.
Khuôn thiên có biết vuông tròn cho chăng?
Chứng tỏ ông cũng biết đánh giá mình, và lo lắng cho trách nhiệm lắm. Nhưng rõ là lực bất tòng tâm. Nền tảng lý luận mà ông đang theo đuổi, đã phá sản trên phạm vi toàn thế giới từ vài chục năm nay. Đường hướng thực tiễn mà ông và đảng của ông bắt cả dân tộc VN di theo, đang đưa đất nước với hơn 90 triệu dân đến chổ bế tắc, và lệ thuộc.
Nguy cơ sụp đổ thể chế thì ông đã nhìn thấy, nhưng lý do lụn bại thì ông không chịu hiểu. Cái bằng tiến sỹ chính trị học, cả lũ trợ lý thân cận của ông đã khiến ông không thể nào nhận ra chân lý mà người bình thường nào cũng biết. Đó là cởi bỏ cho dân tộc VN khỏi ách độc quyền giáo điều cộng sản. Bằng cách thực thi dân chủ đa nguyên, tôn trọng các quyền tự do căn bản của công dân.
Cái đảng của ông còn độc đoán, còn nắm quyền lãnh đạo, là do đứng ngoài pháp luật, không phải chịu trách nhiệm trước những sai lầm của mình. Được duy trì bằng bạo lực và nỗi sợ hãi của dân chúng, chứ không phải bằng sự tín nhiệm của nhân dân sau mỗi kỳ bầu cử. Đến bây giờ, ông và đảng của ông đang bằng mọi cách giữ lấy quyền lực của mình, cưỡng ép quyền lãnh đạo này vào cả hiến pháp quốc gia.
Rất nhiều nhân sỹ, trí thức, và các hội đoàn lên tiếng góp ý cho đảng của ông và cá nhân ông, hãy buông tha cho dân tộc VN khỏi sự tha hóa của đảng cộng sản VN. Nhưng trả lời cho sự đóng góp này bằng sự thù địch và những bản án tù. Các lực lượng trấn áp của đảng, khi bị nhân dân chất vấn vì những hành vi trái luân thường đạo lý, bí quá thì đổ tại thi hành mệnh lệnh cấp trên. Còn như ông và đảng của ông, sẽ đổ trách nhiệm cho ai khi mình làm sai, dĩ nhiên là phải trả lời bằng khủng bố với những ai dám vạch ra điều đó.
Tiếc rằng các cá nhân và hội đoàn đang đấu tranh với đảng CSVN, bằng phương châm bất bạo động. Ông mãi yên tâm mình không bị đe dọa hay ám sát. Đảng của ông cứ yên tâm mà lãnh đạo, có làm hại dân, hại nước thì cũng bị chửi mắng chút thôi, có làm gì được nhau đâu!.
Việc ông kiên định lý tưởng của mình, cũng như tín ngưỡng của công dân, đấy là quyền tạo hóa cho con người, chả ai có quyền xâm phạm nó cả. Nhưng ông nhân danh quyền lãnh đạo quốc gia mà ép buộc dân chúng phải tuân theo cái lý tưởng cộng sản và con đường đi lên CNXH, mà chính ông cũng đã phủ nhận. Như thế là u mê, là tội lỗi.
Mọi người cũng biết rằng, trong tình hình hiện tại, chả ông làm vua, người khác trong đảng của ông làm vua cũng thề thôi, chẳng có gì tiến bộ hơn cả. Dân chúng vẫn lầm than, quan quyền vẫn làm giầu bằng lũng đoạn và tham nhũng, các tập đoàn kinh tế của nhà nước vẫn là nơi phá hủy tiềm năng kinh tế của đất nước, là sân sau cho cán bộ nhà nước cướp cạn tài sản của nhân dân. Tệ hại hơn, đem đất đai, biển đảo của tổ tiên dâng hiến cho Tầu cộng, đặt dân tộc trước họa nô lệ.
Tất cả những yếu kém của đất nước, hiểm họa của dân tộc, trước mắt và trong tương lai đều do tội lỗi của đảng CSVN cầm quyền mà ra cả. Mà hiện tại là người đầu đảng, ông phải chịu trách nhiệm trước nhân dân, trước lịch sử. Là người có lương tri, có trách nhiệm, và hiền lương, nhưng không dám vượt lên chính mình, bứt phá khỏi những giáo điều u muội của chủ nghĩa công sản. Ông không có khả năng chèo lái con thuyền VN tới bến bờ tự do, no ấm. ông đừng cố gắng làm thêm những điều ông đang tin tưởng, như thế chỉ làm hại tổ quốc, làm hại nhân dân mà thôi. Ông hãy rời ngôi báu của mình, tạo cơ hội cho những thay đổi cần kíp, tránh đổ máu, tránh thù hận. Còn đảng cộng sản của ông hãy đi chết đi, như lời cô gái Phương Uyên nguyền rủa. Chỉ có như thế thì vận hội, mới đến với dân tộc VN.
Tất cả những yếu kém của đất nước, hiểm họa của dân tộc, trước mắt và trong tương lai đều do tội lỗi của đảng CSVN cầm quyền mà ra cả. Mà hiện tại là người đầu đảng, ông phải chịu trách nhiệm trước nhân dân, trước lịch sử. Là người có lương tri, có trách nhiệm, và hiền lương, nhưng không dám vượt lên chính mình, bứt phá khỏi những giáo điều u muội của chủ nghĩa công sản. Ông không có khả năng chèo lái con thuyền VN tới bến bờ tự do, no ấm. ông đừng cố gắng làm thêm những điều ông đang tin tưởng, như thế chỉ làm hại tổ quốc, làm hại nhân dân mà thôi. Ông hãy rời ngôi báu của mình, tạo cơ hội cho những thay đổi cần kíp, tránh đổ máu, tránh thù hận. Còn đảng cộng sản của ông hãy đi chết đi, như lời cô gái Phương Uyên nguyền rủa. Chỉ có như thế thì vận hội, mới đến với dân tộc VN.