Nguyên Thạch (Danlambao) - Mỗi lần nhìn những cánh thiệp No-en lấp lánh sao trời tuyệt dịu, cùng những ngọn nến ấm nồng qua những cánh thư hoặc trên trang báo, những hình ảnh như báo hiệu sự hiện hữu của thời gian cho những tâm tư luôn bâng khuâng trăn trở về Quê Hương và những nỗi đau của nó thì cảm nhận của tôi lại hiện lên rõ nét băn khoăn, nhủ thầm... lại một năm qua!
Có một bài ca trước 75, mang tên "Đồn Vắng Chiều Xuân" của cố Nhạc sĩ Trần Thiện Thanh
Đầu xuân năm đó anh ra đi
Mùa xuân này đến anh chưa về...
Đồn anh đóng ven rừng mai
Nếu mai không nở, thì anh đâu biết xuân về hay chưa?
Chờ em một cánh thư xuân, nhớ thương gom đầy
Cho chiến sĩ vui miền xa xôi...
Thật vậy, đất nước đã và đang chìm ngập trong nỗi đau triền miên dường như bất tận, thì thời gian là những chuỗi ngao ngán đọa đày mà lắm khi người ta cố quên nó đi để mong vơi bớt phần nào của sự nhức nhối về cả thể xác lẫn tâm hồn.
Năm gần hết, Tết gần đến, những cánh thiệp đón xuân, với tôi, nó đánh dấu và nhắc nhở chúng ta: Một năm qua, chúng ta đã làm gì? Một năm tới, chúng ta sẽ làm gì cho đất nước và dân tộc đang bên bờ vực thẳm?. Mong tất cả nên tự đặt cho mình một hoặc nhiều dấu hỏi và tự trả lời một cách thỏa đáng.
Mỗi người có mỗi hoàn cảnh, mỗi điều kiện để sinh hoạt trong cuộc sống nhưng cho dẫu trong điều kiện nào, hoàn cảnh nào, chúng ta đều phải chịu chung một số phận dưới một cơ chế toàn trị. Nếu ví rằng chúng ta là những cánh chim thì theo lẽ tự nhiên, những cánh chim ấy phải được tự do bay trong bầu trời mở rộng. Nhưng trên thực tế, tiếc thay, chúng ta chỉ là những con chim hoàn toàn bị giới hạn trong phạm vi một cái lồng. Vâng, cũng được bay, nếu ai đó bằng lòng với những chấp cánh ngắn ngủi, hạn hữu. Vâng, cũng được hót, nhưng những tiếng tiếng hót không vượt khỏi khung cửa chắn mà người nghe là những chủ nhân ông. Ôi những con chim trong lồng thảm thương, rồi một ngày nào đó sẽ rũ cánh chết đi trước khi thấy lại được bầu trời thênh thang quang đãng.
Bởi không chấp nhận là những cánh chim tù ngục, không chấp nhận là những người hèn yếu, những năm gần đây, đất nước đã rộ lên vô số những tâm hồn trân quí, nhiều ứng xử hào hùng theo chiều hướng Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền. Những tinh hoa ấy, tôi xin mạn phép được liệt kê tiêu biểu: Trần Văn Bá, Nguyễn Văn Lý, Vi Đức Hồi, Nguyễn Công Chính, Nguyễn Đan Quế, Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Văn Đài, Lê Thị Công Nhân, Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, Phan Văn Lợi, Đỗ Nam Hải, Tạ Phong Tần, Đỗ Thị Minh Hạnh, Mai Thị Dung, Bùi Thị Minh Hằng, Nguyễn Phương Uyên, Đinh Nguyên Kha, Đinh Nhật Uy, Phạm Thanh Nghiên, Trần Anh Kim, Đinh Đăng Định, Trương Quốc Huy, Đặng Chí Hùng... và nhiều nhiều hơn nữa. Họ là những nhân tố đấu tranh và sẵn sàng hy sinh cho nền Độc Lập, sự Tự Do và Công Lý cho toàn dân tộc.
Với hành động sáng suốt và hy sinh cao cả đó, thế hệ chúng tôi luôn mong muốn được tiếp tục phát huy và đóng góp tích cực hơn nữa hầu sớm được thấy Quê Hương và Dân Tộc đi lên theo trào lưu văn minh của thế giới.
Ngày hết, Tết đến, nhân tiện cá nhân xin chân thành cảm ơn Dân Làm Báo cũng như các trang mạng "Lề Dân" đã ưu ái trích đăng những đóng góp rất bé nhỏ của tôi trong thời gian qua.
Trong chiều hướng đấu tranh cho quyền làm người của các trào lưu tiến bộ trên phạm vi toàn thế giới, cái mà độc tài toàn trị rất lo sợ. Hy vọng rằng những cánh én Việt Nam sẽ hợp quần thành vô số đàn én rợp trời và mùa xuân của đất nước chóng thành hiện thực. Mùa xuân của Tự Do và Nhân Bản, mùa xuân của tình thương cũng như quyết chí xua tan bóng đen của bầy quạ đỏ đã bao năm dìm sâu cả dân tộc vào cõi đọa đày.
2014, chúc tất cả an khang thịnh vượng và thành công.