Từ Mác Lê đến Mạc Đá Nồ
Con đường Kách Mạng rõ tô hô*
Mới đây không lâu, lời tuyên bố của TBT Cả Lú “không biết xây dựng CNXH đến cuối thế kỷ 21 này đã xong chưa” đã khiến cho các “nhà kiên định” con đường XHCN bỗng dưng bu-gi mất lửa, đâm ra bị oải, rồi quay lại nghi ngờ con đường bác đi; thậm chí không ít đồng chí còn manh nha ý tưởng phản bội, “con đường bác đi té ra là con đường bi đát”, y chang luận điệu bọn ôm chân đế quốc chống phá tổ cò nói xấu Kách Mạng bấy lâu nay, nhưng không thấy được con đường bác đảng đi: từ chủ nghĩa Mác- Lê đến hiện thực Mạc-Đá-Nồ là một kỳ công cực kỳ vĩ đại, vô tiền khoáng hậu trong lịch sử cách mạng của thế giới, suốt quá trình tiến hóa của loài người.
Con đường Kách Mạng ấy dài thật dài, muốn diễn tả đầy đủ phải viết dài viết dai, viết mãi viết hoài, nhưng vì đất nước ta đang ở vào thời kỳ quá độ tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc lên ánh sáng “Phát Phút/Fast food- Quých Rinh/Quick Drink” tức “chế độ” ăn nhanh uống mau, thiển nghĩ người viết lẫn người đọc cũng phải hội nhập nền văn hóa ẩm thực mới của đế quốc định hướng xã hội chủ nghĩa, nên phải viết ngắn đọc mau, đành bỏ qua những giai đoạn sơ khởi cậu Côn Tóc Đỏ ra đi tìm đường cứu đói, phụ bếp tàu Tây, bồi bàn ô-teo Mỹ vân vân và vân vân, để chỉ bắt đầu từ bước ngoặt vĩ đại của con đường bi đát, à quên, con đường bác đi, từ Mác Lê đến Mạc-Đá-Nồ.
Đó là từ khi bác vớ được cuốn “Tư Bản Luận” rồi khóc rống lên, mừng hơn cả Archimedes reo lên “Eureka!” khi nhà khoa học đặt chân vào bồn tắm, thấy mực nước dâng lên và sực hiểu ra rằng lượng nước bị dời đi phải bằng thể tích của phần thân thể ông dìm trong nước.
Ông Archimedes mừng vì khám phá ra được một nguyên lý khoa học hữu ích cho loài người. “Bác” Hồ mừng vì học được bản luận tội bọn Tư bản xấu xa để dựa vào đó mở đầu cuộc “Kách Mạng” long trời lở đất ngay trên quê hương ông cũng là quê hương tác giả “Truyện Kiều còn là tiếng Việt còn”, bằng hai tiếng lạ hoắc vô nghĩa trong ngôn ngữ Việt Nam: “Xô Viết”, “Phong trào Xô Viết Nghệ Tịnh”, năm 1930, với chủ trương cắt mạng triệt để: “Trí phú địa hào, đào tận gốc trốc tận rễ”.
Sau chiến thắng Điện Biên Phủ do toàn dân tham gia đánh đuổi thực dân Pháp và làm chủ trọn vẹn một nửa nước, bác đã “đào tận gố, trốc tận rễ” không những chỉ “trí, phú, địa, hào” mà cả đạo lý tổ tiên, truyền thống dân tộc cùng tinh hoa của các tôn giáo đã góp phần làm giàu văn hóa Việt Nam, để tiến lên chủ nghĩa mà mặt mũi vẫn chưa biết tròn méo thế nào sau hơn 80 năm mò mẫm và... “không biết xây dựng đến cuối thế kỷ 21 đã xong chưa”.
Cứ cái đà chỉ có “đào, trốc” ấy, bác đảng thừa thắng xông lên cào nửa đất nước còn lại cho bằng Miền Bắc với khẩu hiệu “ta đánh Mỹ là đánh cho ông Liên Xô, đánh cho ông Trung Quốc”.
Thế là hỏa tiển đại pháo made in Liên Xô, China ập đến nổ long trời lở đất; Trường Sơn trắng xương, Miền Nam đỏ máu và cuối cùng Kách Mạng làm nên “chiến thắng vang dội địa cầu”. Mỹ cút Ngụy nhào, cả nước sạch “Bã Tư Bản”. Nam Bắc thống nhất mắc nghẹn bột mì đen Liên Xô, nuốt không vô bo bo bò ngựa các nước anh em xã hội chủ nghĩa nhường phần cứu đói, các cháu ngoan của bác bèn “đổi mới tư duy”: Bã tư bản hay là chết đói rã họng.
Thế là đảng họp ĐH. VI, quyết nghị bỏ kẻng hợp tác xã theo tiếng “chuông gọi hồn ai” Kinh Tế Thị Trường. Cho đỡ xấu hổ ô hô sao nhổ rồi lại liếm, bèn chắp thêm cái đuôi “định hướng xã hội chủ nghĩa”.
Từ 1986 đến 2014, mới chỉ 28 năm mà Trí Phú Địa Hào đảng bác đã đào tận gốc trốc tận rễ ở đâu chui ra nhiều thế và “chất lượng” gấp triệu lần đám Trí Phú Địa Hào cũ.
Trí: bằng cấp treo toàn Cử Nhân Tiến sĩ Giáo sư treo đầy nhà cả anh hoạn lợn, anh y tá rừng;
Phú: tính bằng tiền Đô thay tiền Hồ, dinh thự nguy nga, xe cộ đờ luých.
Địa: không chỉ vài sào mà bạt ngàn giang sơn vì “đất đai là tài sản chung”.
Hào: ngồi trên pháp luật, nhà nước bảo kê vì muốn làm hào trước hết phải là người“có công với Kách Mạng”.
Trước 30/4/1975, Miền Nam sống nhờ vào bã tư bản, nhưng ngày đó chưa có “bã” Gà rán Kentucky, chưa có “bã” Burger King, chưa có “bã” McDonalds. Hồi chiến tranh chống Mỹ kíu nước, Kách Mạng to “tiếng hát át tiếng bom”, nay thì khắp phố phường hình Bác Hồ bị át mất tiêu bởi chân dung ông già Mỹ KFC (Kentucky Fried Chicken). Để từ đây, người dân Việt mở mắt ra là thấy bác FKC sống mãi trong sự nghiệp chúng ta.
(Tranh: nguồn Internet)
Thế là từ đây, bác KFC sống mãi trong sự nghiệp chúng ta.
Nhưng bác KFC chỉ là “cha già” dân ghiền phát phút/fast food; Mạc- Đá- Nồ mới là đỉnh cao chói lọi của“Bã Tư Bản”, chói lọi cực kỳ, biểu tượng bằng hai cái cầu vồng
(Tranh: nguồn Internet)
Ai đã có công đem Mạc-Đá-Nồ, đỉnh cao chói lọi của “bã Tư bản” về dựng giữa thành phố mang tên bác-người đã ra đi tìm đường cứu nước và vớ được cái phao Mác Lê?
Mọi người đều biết “người có công với Kách Mạng” đó không ai khác là Henry Nguyễn Bảo Hoàng, con của một tên Quân Ngụy ngoan cố đến cùng đã ôm chân Mỹ Cút cút theo năm 1975 khi đất nước đã hoàn toàn giải phóng, là con rễ của đương kim Thủ tướng Ba Ếch mà trong Thông điệp đầu năm 2014 đã tuyên bố sẽ “đổi mới thể chế”.
Con đường Kách Mạng đã bước một bước nhảy dzọt kỳ công tuyệt diệu: từ chủ nghĩa Mác-Lê đến hiện thực Mạc-Đá-Nồ!
Từ Mác Lê đến Mạc Đá Nồ
Con đường Kách Mạng rõ tô hô*
__________________________________