Ba mươi chín năm liệu có quá dài,
Để nước mình vẫn còn người rách đói?
Bằng ấy thời gian các nước Nhật, Đài
Tôi chỉ ước nếu người ta bớt nói
Đến những điều quá vĩ đại, viển vông
Thì dân đen chắc cũng không đến nỗi
Nhìn mâm cơm nước mắt vẫn lưng tròng
Ba mươi chín năm, giáo dục bằng không
Và đạo đức trở về thời lông lá
Hết cải cách đến cách cải lòng vòng
Để bây giờ là cải nhau tá lả
Hòa bình rồi người vẫn chết như rạ
Một khúc sông cả chục xác chết chìm
Người đưa tang chết vì “đi nhanh quá!...”
Người chết hai lần, đau nhói con tim
Những thảm cảnh tưởng không phải kể thêm
Chỉ tiếc người vẫn còn chưa mở mắt
Vẫn lải nhải những điều ngỡ như điên
Cho hy vọng hết thảy đều đã tắt
Đến bao giờ Cha mới thôi bị bắt,
Vì những lời chân thật Cha nói ra?
Đến bao giờ Mẹ thôi vì giữ đất,
Phải cởi truồng để ngăn cản người ta?
Ba mươi chín năm, niềm vui vẫn còn xa…