Viễn Xứ (Danlambao) - Tình hình đất nước đang rối ren với những vấn đề từ nhỏ tới lớn, từ dân sự đến hình sự, từ đối nội đến đối ngoại đã vượt quá ngưỡng kiểm soát. Trong khi đó, tập đoàn nắm giữ quyền lực bằng bạo lực, cơ bắp là đảng csVN thực chất chỉ là những kẻ bất tài, vô đức. Vấn đề là chúng ta từng tự hào con Hồng, cháu Lạc làm gì đây trước hiện tình đất nước?
Chế độ cộng sản vô dụng và yếu kém đến nỗi mà cứ hễ cái gì không quản lý được thì cấm chứ nhất định không để cho người có tài đức tham gia quản trị và xây dựng đất nước. Lòng tham đưa đến tội ác và tham vọng thì không có giới hạn. Tội ác lớn nhất của đảng csVN là đã kềm hãm sự tiến bộ tất yếu của xã hội, đưa dân tộc lao dốc xuống vực thẳm bần cùng, lạc hậu.
Điều đau đớn nhất là “Cộng sản đã làm cho người dân trở nên gian dối” như bà Thủ tướng Đức Angela Merkel nói. Thật vậy, nếu nhìn về gần một thế kỷ trước, dân tộc Việt Nam là những người giàu lòng tự trọng, thương người và hiếu khách, thân thiện... thì ngày nay, ngay cả trong gia đình, các thành viên ruột thịt còn nghi kỵ, không tin nhau thì nói gì đến hàng xóm, bạn bè, đồng nghiệp!
Sau ngày 30/04/1975, người miền Nam vốn dĩ rất thật thà cho nên đã “được” cộng sản ru bằng những lời ra rả trên các đài phát thanh, loa phường rằng thì là “xóa bỏ giai cấp, không có người giàu kẻ nghèo” nhưng thật ra đó chỉ là luận điệu lừa đảo của những tên cướp với chiêu bài đánh tư sản. Cộng sản đã vơ vét tất cả vào túi riêng và đẩy những thành phần trí thức, những người tử tế lên chốn rừng thiêng nước độc để trả thù như hình thức đi đày, còn những người lính VNCH thì “được đi học tập cải tạo” nhưng thực chất cũng là kiểu cho chết dần mòn trong tù vì: Chúng bây là Ngụy?
Gần bốn mươi năm trôi qua... như câu hát của nhạc sĩ Việt Khang “Việt Nam ơi, thời gian quá nửa đời người, giờ đây đã tỏ tường rồi”. Không phải giờ đây mới tỏ tường mà đã tỏ tường từ lâu rồi, từ những cái chết oan ức, tức tưởi của những người chiến sĩ Gạc Ma (1) phải đứng im làm bia cho đảng Tàu cộng trút giận lên đảng Việt cộng bằng những viên đạn đồng chí, ngã xuống không một lời trăn trối. Hàng trăm ngàn người con Việt da vàng, trong đó có bạn tôi, đã phải gửi mạng tại Campuchia cho một trận chiến vô nghĩa.
Và giờ đây, khi Tàu khựa nghênh ngang đóng quân từ đất liền tới biển đảo thì đã có hàng trăm ngàn câu hỏi được đặt ra. Bao nhiêu con người vắt óc, cau mày, những buổi hội thảo, họp báo, các tranh luận trên khắp các diễn đàn từ lề đảng sang lề Dân, từ Đông sang Tây, trải dài từ Nam chí Bắc... Cái không khí hầm hập bốc lửa cộng với cái nóng mùa hè của một xứ nhiệt đới như Việt Nam có vẻ như ngày càng ngột ngạt, khó thở và cái mà mọi người đang cảm nhận là cái cảm giác bị bức tử bởi sự im lặng lạnh lẽo chết chóc của giàn lãnh đạo Nhà nước CHXCN Việt Nam. Một nghịch lý khó tin nhưng lại có thật! Câu hỏi lớn nhất của gần 90 triệu con người đang thấp thỏm vì họa mất nước đó là chúng ta phải làm gì?
Ở đây, người viết chỉ muốn đề cập đến một thực tế để trả lời cho câu hỏi trên. Đó là những vòng lẩn quẩn, những mối tương quan tròng tréo mà từ mấy chục năm qua đã hình thành và giờ đây chúng như một loại dây leo chằng chịt. Chúng quấn quanh cổ các nhà trí thức muốn mở miệng nhưng không nói nên lời, quấn quanh chân những kẻ muốn bước ra khỏi nơi mình muốn dứt bỏ nhưng chúng trói chặt đến độ muốn vậy thì chỉ có chặt chân mà thôi, quấn quanh người những kẻ muốn vùng lên tìm công lý và cả những kẻ đang bị quản thúc tại gia, quấn quanh trí óc của những thanh niên đang mê muội chỉ ăn chơi, hưởng lạc, quấn quanh lương tâm của những kẻ đang làm giàu bằng mọi cách, càng nhanh càng tốt, quấn quanh bụng những người lao động nghèo khó để nhắc họ phải lo cho bữa ăn gia đình hôm nay trước đã, quấn quanh bục giảng để thầy trò chỉ nhìn nhau qua những số tiền học thêm, chạy điểm...
Thử hỏi, nếu có một lời kêu gọi xuống đường thì trong số những thành phần xã hội sau đây, ai sẽ là người tiên phong dám bỏ hết để chưa biết có cứu được nước không?
1. Trí thức:
Nếu các vị trí thức này thực sự vì dân, vì nước thì cao lắm họ chỉ tổ chức vài buổi hội thảo và lên phát biểu chung chung là phải “thoát Trung” thế này, “chống Bắc Kinh” thế khác nhưng thử ai đó hỏi họ câu hỏi như của một bạn nữ sinh viên trẻ trong buổi hội thảo ở số 53 Nguyễn Du vừa qua là “Nếu dân muốn thoát Trung mà Đảng không muốn thoát thì sao?” thì họ sẽ Bi sắc BÍ ngay. Nói thật, mấy bác trí thức thời nay gọi cho đúng tên là những tên đớn hèn nhất trong xã hội!
Lẽ ra, với kiến thức sẵn có thì quý vị phải là những người tiên phong, lãnh đạo, soi rọi, dẫn dắt người dân đấu tranh đòi những quyền lợi chính đáng mà con người sinh ra đều phải có với chính quyền hiện tại. Một chính quyền mà một người dân thấp cổ bé miệng vô phương tiếp cận cho dù chỉ để kêu oan. Thế nhưng, họ lại mắt điếc, tai ngơ vì những lo sợ và vì bảo vệ quyền lợi cá nhân cho gia đình và bản thân họ. Vô tình họ lại trở thành tòng phạm với đảng cộng sản, đồng lõa với những tội ác xảy ra từng ngày, từng giờ trên đất nước mà chính họ cũng đang hiện hữu.
2. Sinh viên, học sinh:
Ở một quốc gia bình thường, đây là một lực lượng hậu duệ đầy sức sống, niềm hy vọng và là tương lai của đất nước. Nhưng khốn thay, cách giáo dục nhồi sọ thiên về chủ nghĩa Mác-Lê, các lịch sử hào hùng của dân tộc đã bị đảng cộng sản cố ý quên lãng hay chôn sống vì say sưa với “chiến thắng Điện Biên Phủ”, “Cách mạng tháng tám”... mà giờ đây đã lòi ra bộ mặt bịp bợm của những tên lính đánh thuê.
Mở sách ra giới trẻ chỉ thấy các bom, mìn, hầm chông, lựu đạn, tầm vông vạt nhọn... đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào và thơ Tố Hữu “Giết, giết nữa đi!” và thanh niên ngày nay ngán ngẩm với môn lịch sử, mất phương hướng và chọn cách sống buông xuôi.
Đau lòng nhất là có một số không nhỏ các em nữ phải đi làm gái bao hoặc các nghề thiếu tự trọng để trang trải việc học hành và khi đã đánh đổi quá nhiều để có được một việc làm sau khi ra trường thì số này lại rất sợ bị “một cái gì đó” ảnh hưởng tới sự an toàn hiện tại. Một số thì cơm cha, áo mẹ và trở thành các “cháu ngoan” như các lực lượng đoàn thanh niên cộng sản trong các chương trình nhảy múa "con bướm xinh” hay “biểu tình định hướng XHCN” làm theo lời "bác", đảng...
Các nam sinh viên cũng chẳng hơn gì. Dưới cái gọi là học tập theo gương đạo đức Hồ Chí Minh đã có một số sinh viên vì khó khăn về học phí và các khoản phải trang trải cho cuộc sống nên cũng nhắm mắt đưa chân trở thành đĩ đực trong các đường dây có tổ chức, hoặc may mắn hơn thì được làm trai bao cho các mệnh phụ phu nhân bị chồng bỏ bê theo bồ nhí. Chiêu ông ăn chả bà ăn nem này đôi lúc cũng dở khóc dở cười vì không hẹn mà gặp trong cùng một khách sạn.
Các nữ doanh nhân thành đạt cũng chọn đối tượng này rất nhiều. Độ vài năm trở lại đây, hiện tượng nhắn tin qua điện thoại chào mời, tự quảng cáo của dạng đĩ đực này rộ lên rất nhiều, xã hội thật không còn gì tồi tệ hơn, hiện trạng này nói lên đạo lý, truyền thống của dân tộc VN ta đã xuống tận bùn đen, ngập ngụa... tanh tưởi!
3. Công nhân:
Đây là những người đáng thương và khốn cùng trong xã hội hiện tại. Nhiều nữ công nhân phải làm thêm nghề bán trôn nuôi miệng vì với đồng lương ít ỏi họ không thể nào đứng vững trước những khó khăn quẫn bách cũng như những cám dỗ nhất thời do đã quyết tâm lên thành phố “đổi đời”. Có một số sau khi ăn quen thì nhảy ra làm hẳn nghề gái bán hoa chính thức chứ không làm công nhân nữa. Thành phần công nhân bỏ quê với ý định tìm việc làm ổn định ở các thành phố lớn và mơ mộng một cuộc sống thành thị đầy đủ, hạnh phúc hầu như luôn bị vỡ mộng vì khi đã va chạm với thực tế làm không đủ ăn, phải thuê nhà trọ, bị giới chủ bóc lột, khinh khi, bị lừa đảo trong hợp đồng làm việc với những điều khoản chỉ có lợi cho chủ, thậm chí có một số còn bị quấy rối tình dục mà không dám mở miệng vì sợ mất việc, bị tai tiếng... Do đó, đại đa số các công nhân một khi lỡ bước chân lên thành phố thì coi như chấp nhận cuộc sống cùng cực, buông thả theo nhu cầu của bản thân và bị cuốn vào vòng xoay của bộ máy xay thịt độc tài áp bức nên thường thì họ trở thành những người luôn mặc cảm với các đối tượng có điều kiện tốt hơn. Cái đau đầu là số này luôn hướng mục đích vào việc tìm cách trụ lại thành phố như cố gắng làm cho có đủ số năm tạm trú để được cấp KT3 (một dạng thường trú tạm) hoặc kết hôn để có hộ khẩu thành phố... Họ là những người trực tiếp tạo ra sản phẩm cho xã hội, là những người mang lại nguồn lợi nhuận (GDP, FDI) qua việc xuất khẩu hàng hóa và các nguồn viện trợ khác nhưng lại là những người bị chà đạp, đối xử bất công và có đời sống khốn nạn nhất dưới “thiên đường XHCN”.
4. Nông dân:
Đây là những người tạo ra hạt ngọc mà tôi còn nhớ mãi bức biếm họa của Họa sĩ Chóe vài năm trước. Bức biếm họa vẽ hai hình ảnh tương phản cười ra nước mắt như sau: Một bên là các bác nông dân ăn mặc rách rưới, te tua, quần áo vá chằng vá đụp, mặt mày khắc khổ gầy nhom với thân hình ốm nhách khẳng khiu trả lời trước micro phỏng vấn: “Năm nào chúng tôi cũng được mùa!” (?!) Hình ảnh kế bên là các bác Công ty Điện Lực mập mạp, béo tốt, mặc veston cravatte bảnh bao phát biểu: “Năm nào chúng tôi cũng lỗ!” (?!)
Viết tới đây tôi lại phì cười vì nhớ lại chuyện năm ngoái dân tình la làng vì phát giác ra Công ty EVN lãi hàng mấy chục nghìn tỉ mà cứ tăng giá điện vù vù. Phải chi tăng mà không cúp ngang xương làm hư hỏng thiết bị điện cũng chẳng tới nỗi nào vì dân VN sau nhiều thế kỷ chiến tranh nên “tốt nhịn”, cái này vừa tăng vừa chơi trò “điện giựt cà tưng” nên dân chúng làm dữ quá xá (!) Thấy vậy, Thủ tướng mới ra lệnh “thanh tra lại toàn bộ cho tui!” (2). Hic, báo hại ai cũng hí hửng, tưởng phen này thủ tướng “dập” cho EVN te tua, cho đáng đời chúng bây “lột da dân hoài hả?”... Ai ngờ, sau khi kiểm toán hăng hái nhảy vô lùng sục, thanh tra làm việc tối tăm mặt mũi lòi ra EVN chẳng những không lỗ mà còn lãi khủng, báo cáo trình lên Ba X không biết “thế lào” mà im ru bà rù, báo chí khều khều thì EVN giãy nảy: “Lỗ do đầu tư vào Viettel mười nghìn tỉ (?!), do đầu tư bất động sản (?!), do xây biệt thự, hồ bơi, sân tennis cho chuyên gia sử dụng (?!) rồi... mấy bản báo cáo gì đó bên thanh tra đưa lên không biết bác Ba có gấp rút đi chùa với bác ba gái không mà tưởng lộn giấy hàng mã nên chắc “đốt nhầm” nên không nghe nhắc nhở gì tới nữa... (Tại thời điểm đó nghe nói Ba X rất năng đi chùa cầu cái gì “Sin sin, Lai lai” gì đó nên đoán vậy thôi!).
Bởi vậy, nông dân bán mặt cho trời, bán lưng cho đất mà ngày giờ này miếng đất mình sở hữu mà nhà nước quản lý thì cũng như không. Dân oan mất đất đi kiện còn bị “ủ tờ” nữa nên ai đó thấy các bà, các chị, các mẹ lang thang lếch thếch như mấy thây ma đói trên đường thì mới đau lòng và tủi nhục cho một dân tộc mang tiếng xuất khẩu lúa gạo đứng hàng nhất, nhì thế giới chứ chẳng chơi à nha. Thật là đẹp mặt (!) với thế giới năm châu đại đồng.
5. Bọn đảng viên 30 tháng 4:
Ngay sau 75, bọn này là lũ cơ hội, dựa hơi CS, theo đóm ăn tàn, dậu đổ bìm leo. Bọn này rất thích nghề làm chó săn, chỉ điểm, chuyên rình rập nghe lén chuyện nhà người khác và hại những người yêu nước. Thành phần này là các Tổ trưởng, Tổ phó, VHTT, MTTQ, hội phụ nữ, đoàn TNCS, bọn dân phòng, trật tự... Chính bọn này là những chân rết của bộ máy cai trị độc tài đàn áp tiếng nói xây dựng của người dân. Nhưng khi có chuyện, chính bọn này là lũ hèn hạ và tiểu nhân nhất. Chúng sẽ bất chấp thủ đoạn để được sống sót.
6. Quân đội:
Họ được hưởng nhiều bổng lộc của chế độ và cũng không phải trung thành hay lý tưởng gì mà họ không dám đứng lên mà vì họ cũng chỉ là những tên lính đánh thuê đúng nghĩa. So với thời cực khổ ngoài Bắc trước đây thì giờ đời sống họ khá hơn. Thành phần quân đội cao cấp có nhà cao cửa rộng, con cái du học, tiền bạc thoải mái do được cấp đất, cấp nhà... Thành phần này xây nhà nhiều tầng vừa cho thuê vừa ở, phần trước nhà bán thêm tạp hóa, còn làm thêm kinh tế như mua xe tải chở hàng, xe bồn chở xăng... thu lợi nhuận vô kể. Còn trong doanh trại cho lính nuôi thêm heo, trồng rau cải thiện bữa ăn... Cứ lễ lạc là họ làm nguyên con heo chia ra ăn nhậu, hát hò tới sáng... Họ đâu muốn thay đổi cái “sự sướng” mà nhờ “ơn bác và đảng” mới có (?!) Họ không ưa Công an nhưng vì tôn chỉ “còn đảng còn mình” nên họ vẫn mặc kệ người dân chung quanh.
7. Công an, an ninh:
Bọn này thì cũng thế nhưng chúng gian xảo hơn và có cơ hội móc túi người dân dễ hơn. Bọn này lười lao động nhưng rất giàu cũng nhờ ơn đảng và bác. Chúng bắt tay với bọn giang hồ, xã hội đen với “tương quan đồng thuận”. Nếu đối tượng bị cướp có số má trong bộ máy thì chỉ vài tiếng đồng hồ là “tìm ra hiện vật và trả về khổ chủ” ngay, nhưng nếu nạn nhân là dân thường thì chúng moi thêm chứ chẳng bao giờ tìm ra cả. Do đó, kinh nghiệm cho thấy mất rồi bỏ chứ đừng hy vọng gì nơi chúng cả vì dù bạn có hứa hẹn hay treo mức thưởng chúng cũng không dám phạm “luật im lặng” với bọn chiến hữu đâm thuê chém mướn, bảo kê kia đâu. Nói về mức độ trung thành thì chúng cũng chẳng ngu mà chết cho đảng. Chỉ cần người dân không sợ chết, đứng lên là chúng lo thủ thân chứ chẳng hùng hổ như thường ngày vì chúng ở trong dân, dễ bị xử trước. Người dân chưa ý thức được sức mạnh của mình qua việc đoàn kết chứ nếu khi dân đã đồng lòng nổi dậy thì bọn này cũng sẽ chạy trước tiên.
Nói tóm lại, như người viết đã nói từ đầu, XHVN ngày nay là một mớ hỗn độn, tròng tréo như một rừng dây leo chằng chịt. Muốn tháo gỡ phải chấp nhận cắt đứt, chặt bỏ. Không có cuộc cách mạng nào mà không có hy sinh, chết chóc, máu đổ, đầu rơi... Phải tìm lại niềm tự hào dân tộc, đòi lại danh dự quốc gia và rửa những nỗi nhục quốc thể mà dân ta đã phải gánh chịu từ bao năm nay. Các tổ chức dân sự còn quá xa rời người dân, chưa làm được công tác dân vận nên người dân còn mù mờ thông tin. Nói chi xa, bạn bè và người thân trong nước thú nhận chỉ biết tin tức qua báo đài đảng, chẳng có mấy ai biết thầy Đinh Đăng Định, Đỗ Thị Minh Hạnh, bác Nguyễn Hữu Cầu... và các tù nhân lương tâm khác...
Trong muôn vàn tội ác như giết người, cướp của, đốt sách, hãm hại người tu, đốt chùa, nhà thờ... thậm chí tội ác diệt chủng cũng không bị người đời nguyền rủa bằng “tội ác bán cả một quốc gia, một dân tộc”. Dân ta ngót 90 triệu con người, chỉ có 3 triệu tên đảng viên CS chết tiệt mà không lẽ chúng ta ngồi đó, không dám “bứt dây” vì sợ “động rừng” sao!? Mỗi ngày, nhìn những tên tội đồ dân tộc, mắt la mày lét lên truyền thông nói nhăng, nói cuội, phát biểu linh tinh không đâu ra đâu, thậm chí chúng còn trích dẫn những câu nói của tổ tiên xưa kia ra mà làm nhục với trò mỵ dân rằng thì là “tru di tam tộc” thế này thế khác (3) “hữu nghị viễn vông” (4) tào lao thiên đế, “thế giới và Trung Quốc cần phải biết” (5)... biết cái gì nữa mà biết. Chúng ta nhục đến mức không thể nhục hơn mà cứ phải im miệng cho nó lành sao?
Nhìn thấy viễn cảnh nước mất, nhà tan mà đứt từng khúc ruột, đau lòng quá đỗi... Xin nhắn gởi vài câu với các vị “trí thức”: Cứ yên tâm, các vị không cần phải chạy ra biển như cái hồi “phỏng dái hai hòn 30/04/1975“ nữa mà khi giặc Tàu vào nhà các vị, chúng sẽ đè vợ con các vị hiếp ngay trên giường trước mặt các vị chứ không phải bọn cướp biển Thái Lan 39 năm trước đâu nhé. Lúc đó các vị đừng bứt đầu bứt tai, hộc máu hay đi tìm một cọng dây mà... tự xử. Sẽ là quá muộn rồi!
Người viết chỉ còn cầu nguyện cho đất nước sau cái chết của hai người tự thiêu là Phật tử Đồng Xuân-Lê Thị Tuyết Mai và người chiến sĩ VNCH Hoàng Thu sẽ được vong linh họ dẫn dắt làm cho người dân mở mắt mà đứng lên đòi lại quyền dân chủ, tự do chính đáng của con người đã bị cướp đi từ bầy quỷ dữ.
Freedom is not free!!! anh hùng tử chí hùng nào tử! Xin mặc niệm cho những kẻ xem cái chết tựa lông hồng, những anh hùng vị quốc vong thân!!!
Cuộc sống chỉ là cõi tạm nên tôi sẽ không nói vĩnh biệt họ mà chỉ là "tạm biệt".
_________________________________________