Quang Dương (Danlambao) - 40 năm Quốc Hận thương nhớ về quê hương hoa gấm cũ, đất nước phồn thịnh xưa với những con người nhân ái hiền hòa và cuộc sống thanh bình ấm no hạnh phúc đã không còn mà ngậm ngùi nuối tiếc.
Người CS vào đây chỉ gây đổ vỡ chết chóc oán thù, băng hoại xã hội, tha hóa con người. Bốn mươi năm hay bao nhiêu năm nữa, ngày nào còn CS thì ngày đó đất nước còn chậm tiến, người dân còn đói khổ, bất công còn tràn khắp. Bản chất con người CS chỉ là đập phá chứ không xây dựng, vơ vét chứ không chia sẻ, sùng bái và nô lệ thiên triều chứ không độc lập tự chủ.
Bốn mươi năm đã quá đủ cho một chế độ thối nát như hiện nay. Sẽ không phải tại trời nữa nếu người dân trong nước cứ chấp nhận cuộc sống đày đọa, mất tự do mãi như thế. Sẽ chỉ có chính người dân ở tầng lớp thấp cổ bé miệng nhất mới tự cởi trói được cho chính mình và cho các thế hệ mai sau.
Bao nhiêu năm rồi nhỉ?
Dòng đời cứ lặng trôi
Kẻ ác vẫn đoạt ngôi
Người hiền lui thất thế
Thời gian luống ngậm ngùi
Bao nhiêu năm rồi nhỉ?
Máu thẫm hòa biển Đông
Xương tan mờ núi trắng
Oán khí trùm mây giăng
Bốn mươi năm rồi đó
Như mới vừa hôm qua
Vết thương chưa kín miệng
Nỗi đau chưa nhạt nhòa
Tiếng thét còn văng vẳng
Giọng nấc rung nghẹn ngào
Người chết không nhắm mắt
Hờn căm sục sôi trào
Kinh hoàng mới vừa đây
Hồn oan còn trỗi dậy
Trầm luân địa ngục người
Quỷ vung liềm từ đấy
Mùi tử khí ngụt xông
Đạn thù giết thường dân
T54 cày nát
Thôn trang lẫn thị thành
Bốn mươi năm còn thấy
Rùng rợn máu cờ sao
Đẫm thây máu đồng bào
Di tản, đường oan khốc!
Giải phóng, thịt xương nào?
Hãi hùng cơn tận thế
Bi thương tràn huyết lệ
Tan nát bao gia đình
Bách hại triệu sinh linh
Bốn mươi năm ngậm ngùi
Ai đếm được xác người?
Ai đong đo nước mắt?
Chúa xót xa thổn thức
Phật lắc đầu lệ rơi
Bốn mươi năm đổi đời
Kiếm cung gãy ngang trời
Chiến công xưa hiển hách
Anh hùng xưa trận mạc
Trăng thu vằng vặc soi
Bốn mươi năm nhớ mãi
Những người lính hiên ngang
Quyết tử chiến không hàng
Gương hy sinh ngời sáng
Uy dũng rạng trời Nam
Bốn mươi năm tưởng niệm
Danh tướng tử vi thần
Thà một chết theo thành
Khảng khái tròn khí tiết
Hồn thiêng ngát sử xanh
Bốn mươi năm từ đó
Dân Nam thành nô lệ
Kéo lê kiếp tù đày
Bỏ quê hương trốn chạy
Bao phận số không may?
Con người như con vật
Nhà tù luôn đông chật
Còng sắt đua khép vòng
Dùi cui vung mã tấu
Đạn lên nòng hung hăng
Bốn mươi năm ô nhục
Giang sơn cắt nhượng dần
Biển đảo dâng Tàu cộng
Khom lưng còn quỵ chân
Bốn mươi năm bạo quyền
Độc đảng vẫn y nguyên
Thêm tham nhũng bán nước
Con nối đuôi cha truyền
Cán bộ giàu nứt đố
Dân đen còn xương khô
Hố giàu nghèo thăm thẳm
Hố diệt vong chực chờ
Bốn mươi năm mòn mỏi
Còn thêm bao nhiêu năm
Bao nhiêu người còn chết
Bởi cộng đảng vô thần?
Hận sầu cho tổ quốc
Hận sầu cho quê hương
Tủi hờn cho dân tộc
Sao quá nhiều đau thương
Ba mươi, ngày đen nhất
Vâng, đen hết tháng Tư
Đen suốt năm từ đó
Đen đến tận bây giờ!
Sao cứ mãi như thế?
Tàn tạ hết giống nòi
Xưa quật cường như thế
Giờ cúi đầu chịu roi?
Bốn mươi năm quá đủ
Hơn một nửa đời người
Vẫn cắn răng chịu đựng?
Đâu tại trời, ai ơi!
Dòng đời sẽ lặng trôi
Kẻ ác trường trị ngôi
Việt Nam không còn nữa
Đâu tại trời, bạn ơi!
Quốc Hận 30/4/2015