Hồn Nhiên (Danlambao) - Tôi rất sợ ma, đó là sự thật. Ngày thơ bé mẹ tôi hay để một ngọn đèn mù u trong giường ngủ, khi thấy ánh sáng, tôi yên tâm chìm sâu vào giấc ngủ chóng vánh, không cựa mình mộng mị. Có hôm mẹ lỡ quên thắp đèn, đêm đó tôi khóc thét thất thanh, không cho ai ngủ. Mẹ tôi phải tất bật vội vàng thắp ngay ngọn đèn dầu đặt bên cạnh giường tôi.
Đó là nỗi sợ trong tâm tưởng, nỗi sợ nằm trong vô thức, và chỉ khi nào thật lớn, tôi mới ý thức mình có một nỗi sợ vô lý này. Bởi lẽ thường ngày tôi hay nghe người lớn kể những câu chuyện kinh dị, những chuyện ma xảy ra ở đồng quê, ở trường học, ở đình, miễu, hay nhà thờ, thánh thất. Quê tôi là một vùng tỉnh lẻ xa xôi ở miền Trung nước Việt, nơi đó giai đoạn 1970, 1973 giao tranh ác liệt giữa cộng quân Bắc Việt và Chính Phủ VNCH miền Nam Việt Nam. Khi có chiến tranh thì phải có chết chóc, phải có những nấm mộ hoang đắp vội đắp vàng. Và những câu chuyện ma được truyền miệng từ đó.
Sau này, khi bắt đầu tuổi khôn, tôi bớt sợ ma hơn. Bởi tôi quan niệm rằng ma cũng như người, họ có thế giới riêng của họ. Mình không làm gì phương hại ai thì không việc gì phải sợ họ. Ban đêm, không gian chìm ngập trong bóng tối, tôi vẫn ngủ ngon giấc mà không cần phải thắp đèn.
Sau biến cố năm 1975, hễ cái gì không thật đều trở thành ma. Ví dụ có người đem tới một thùng thuốc lá giả bán cho mẹ tôi, mẹ tôi mua phải đồ giả thì lập tức có người chê mẹ tôi là “ngờ nghệch bị bọn ma giáo nó lừa”. Quán xá tấp nập bán buôn, có kẻ bị móc túi liền tri hô “tụi ma cô móc túi!”. Theo truyền thống lễ giáo của gia đình, chúng tôi luôn luôn được giáo dục “đói cho sạch, rách cho thơm”, hay “giấy rách phải giữ lấy lề”, nhưng sau 75, có mấy ai giữ được những lời “khuôn vàng thước ngọc” này? Từ một ông giáo sư mô phạm, vì đồng lương ba đồng ba cọc mà bỏ dạy về nhà xách nước cơm nuôi heo, đến những bà vợ của các cựu quân nhân dáng vẻ quý phái ngày nào giờ phải tất tả ra đường chạy ngược chạy xuôi kiếm từng đồng để nuôi con và sắm sửa quang gánh đi thăm chồng mỗi tháng trong nhà tù cải tạo. Thế thì mấy ai giữ được cho sạch, cho thơm, mấy ai giữ được cái “lề”? Trong bối cảnh nhiễu nhương ấy, ma xuất hiện ngày càng nhiều sống chen chúc với người. Đó là những con ma Ba Đình, suốt ngày chỉ biết ngồi chơi xơi nước, tới tháng lãnh lương. Những con ma Ba Đình này càng lúc càng táo tợn, bao nhiêu đền thờ, miếu mạo bị đập sạch. Đã gọi là ma thì có niềm tin tôn giáo đâu cơ chứ?
Ngày đó, mới chỉ là những ngày đầu của một cuộc cướp nước thôi, mà bao nhiêu người đã bỏ thây trên rừng, bao nhiêu người đã bị giết chết trong ngục tù “cải tạo” , theo tiến triển của thời gian, những con ma bây giờ còn kinh khủng hơn nhiều. Chúng còn dám tư thông với giặc, bán tài nguyên thiên nhiên của tổ quốc. Thật kinh khiếp thay!
Vừa rồi chúng ta được chứng kiến một “Đại Hội Quần Ma”, nội dung của nó là “Hiệp nhất vai trò của đảng viên cộng sản và vai trò đại biểu của nhà nước làm một”! Ô hô, thôi rồi. Như vậy thì toàn bộ quyền lực nằm trong tay lũ Ma Ba Đình này hết rồi. Không có cái gọi là “Nhà Nước” đâu nhé! Và dĩ nhiên sẽ không có tiếng nói phản biện.
Ôi những con ma Ba Đình béo tròn béo trục. Bao giờ chúng mày mới hết kiếp làm ma?
October 14, 2017
P/S: Sẵn đây, xin nhờ anh Ba Bùi vẽ giùm bức tranh biếm họa với chủ đề như chủ đề của bài viết này, xin chân thành cám ơn anh