Nguyễn Dư (Danlambao) - Lang thang trên mạng, đọc một bài viết thấy... hay hay nên tôi có vài lời để gọi là đáp lễ. Bài viết trên báo Công An Nhân Dân với tựa đề: "Cảnh giác trước chiêu trò “vặt” dịp kỷ niệm 50 năm Tổng tiến công và nổi dậy Xuân Mậu Thân 1968".
Mở đầu, có đoạn cần lưu ý: "Những ngày qua và cho đến Tết Mậu Tuất 2018, tại nhiều địa phương cả nước có những hoạt động thiết thực kỷ niệm sự kiện lịch sử trọng đại này của dân tộc"
"Thông qua các hoạt động đó, thắng lợi của cuộc Tổng tiến công càng được khẳng định, trở thành biểu tượng của ý chí quyết chiến, quyết thắng, khí phách quật cường và khát vọng hòa bình, độc lập của toàn thể dân tộc; thể hiện nghệ thuật chiến tranh cách mạng, sức sáng tạo vượt bậc của chiến tranh nhân dân Việt Nam thời đại Hồ Chí Minh…"
Luận điệu của cộng sản thì không ai còn lạ gì! Đọc toàn bài thì khó ai mà chịu nổi cái mùi xú uế. Thối đến thế thì thôi!
Xin kể một câu chuyện có thật như thế này: Tôi có người cậu thứ Sáu, hồi những năm đầu của thập niên sáu mươi, ông là trưởng ấp. Trưởng ấp thời đó không được trang bị vũ khí cá nhân vì làm công việc thuộc về hành chánh (đó là một trong những cái ngây thơ của người thuộc phe Việt Nam Cộng Hòa). Ban đêm quân du kích mò về dụ dỗ ông vào rừng theo chúng chống lại người Quốc gia. Dụ không được, chúng trở mặt đe dọa. Sợ quá, ban đêm thì cậu và thằng con trai lớn phải ôm mùng mền chiếu gối vào đồn lính Quốc gia ngủ; ban ngày thì về nhà lo việc hành chánh, làm ruộng. Bỗng một hôm, biết tin lính Quốc gia đêm đó đi hành quân nên hai cha con cậu yên lòng ngủ nhà (theo lời Mợ thì cậu bị nội gián tung tin, gài). Đến gần sáng, độ chừng bốn năm giờ gì đó, lính Quốc gia rút về đồn nghỉ ngơi; quân du kích lại mò về bịt mắt cha con cậu, dẫn ra bờ ruộng phía sau nhà bắn.
Nhớ lại trận Mậu thân, ngày nay người ta phần đông chỉ tập trung vào vụ thảm sát ở Huế. Có lẽ đó là vụ thảm sát tập thể ghê rợn, dã man nhất, cho nên mọi người quên đi thời đó khắp trên bốn vùng miền Nam, đâu đâu quân "nổi dậy" tàn sát người dân có dính líu với người Quốc gia cũng không kém phần dã man như trường hợp hai cha con của cậu tôi như thế. Họ không dám "đụng" trực tiếp quân đội Quốc gia, cho nên mới tìm cách "ăn vặt". Năm Mậu Thân, ở vùng đồng bằng, chúng giết người rồi cột thành từng chùm thả trôi sông. Báo chí một thời lên án về sự tàn độc đó, nhưng rồi dần dần người ta cũng quên đi.
Thật là... hết biết luôn! Khổ quá! Giết người man rợ như thế thì đúng đó là "biểu tượng của ý chí quyết chiến, quyết thắng, khí phách quật cường", hay có thể gọi gọn gàng, chính xác hơn chỉ gồm hai chữ: hiếu chiến; nó không phải là "khát vọng hòa bình, độc lập của toàn thể dân tộc"!
Từ khi chia đôi đất nước cho đến ngày thống nhất cả hai miền, cộng sản bắc Việt giết người dã man và luôn nuôi ý đồ thôn tính miền Nam bằng vũ lực, chứ không cho người dân hai miền có cơ hội tự chọn lựa đảng phái lãnh đạo quốc gia trong "hòa bình". Người miền Nam chỉ biết lo chống đỡ, tự vệ và bảo vệ lãnh thổ của mình; mà miệng mồm kẻ xâm lấn, hiếu chiến cộng sản lại phun ra lời lẽ "khát vọng hòa bình" thì là một luận điệu rất ấu trĩ, ngây ngô hết thuốc chữa luôn!
Trận Mậu Thân là một vụ thảm sát, người cộng sản ra tay tàn độc không thể chối cãi. Nhiều năm nay, hễ đến đầu năm, người ta hay nhắc đến chuyện đau buồn đó. Phía người cộng sản thì đổ thừa do sợ máy bay Mỹ phát hiện quân đội bắc Việt rút quân và dẫn theo tù binh; rồi nào là do quân nổi dậy (thời nay còn gọi là "quần chúng tự phát") căm thù nên mới có cuộc thảm sát (!). Có người (hình như bác Bùi) thì cho rằng trong lệnh rút quân vào rừng, cộng sản không thể dẫn theo tù binh, sợ bị lộ... (!)
Điểm lại cách hành xử từ khi chia đôi đất nước cho đến ngày cộng sản cưỡng chế bằng vũ lực để thống nhất hai miền; những chứng nhân còn sống chứng kiến và những câu chuyện được kể, sự thật phơi bày, người ta khó ai mà tin lời cộng sản. Phải khẳng định, họ giết người dã man và phá rối sự yên bình của miền Nam là có chủ trương và là sự chỉ đạo từ trung tâm đầu não bộ chính trị Hà Nội, chứ không vì bất kỳ một lý do khách quan nào cả.
Mậu Thân là một trận đánh mà Hà Nội định chơi xả láng: "được thì ăn cả", mà "ngã thì về... bưng". Thật vậy, cả bốn chục ngàn tàn quân du kích miền Nam trang bị thô sơ: mặc quần đùi, áo cộc tay, cầm AK, mìn và lựu đạn thì ngụy trang bằng những gánh hàng trái cây hay xe ba gác chở hoa quả. Họ vào các thành phố lớn hoặc Sài Gòn không biết đường. Khi bị phản công của quân lực Việt Nam Cộng Hòa, họ chạy tán loạn và bị tiêu diệt gần hết. Ông tướng Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa căm phẫn cộng sản đến tột độ, bắn vào đầu một tên chỉ huy đặc công Việt cộng trước các ống kính và nhiều ký giả của các tờ báo lớn. Hình ảnh đó cho chúng ta thấy ít nhất là hai điều: Một là người du kích ăn mặc áo cộc tay, quần đùi như một tên đầu đường xó chợ; hai là ông tướng bất chấp hậu quả cá nhân phải gánh chịu trước công luận về sau.
Hà Nội có ý định, nếu rủi ro bị nướng sạch đám tàn quân ô hợp và rời rạc, không có tổ chức chu đáo, trang bị thô sơ, lượm thượm này thì họ sẽ thành lập đội quân chính quy được điều khiển hẳn hoi từ Trung ương cục và Bộ chính trị. Trận đánh lớn lần thứ nhì, mùa hè năm 1972 đã nói lên điều đó.
Hàng năm, đáng lý ra chuyện giặc cộng tấn công năm Mậu Thân nên cho vào quên lãng, nhưng khổ nổi người ta lại ca ngợi chiến công, thành tích giết người man rợ đáng kinh tởm đó cho nên cư dân mạng mới dậy sóng trong mấy ngày đầu năm
Nhắc đến chính sử thì mấy ông cộng sản dốt đặc. Họ chỉ biết nói lấy được về phần mình, bất kể thiên hạ nghĩ sao, tùy! Lý do nào dẫn đến trường hợp như thế?
Đọc lại danh sách trong bộ chính trị thì chúng ta sẽ thấy: Đứng đầu là Nguyễn Phú Trọng, già nhất nhưng khổ nổi ông mang cái hỗn danh là lú. Còn lại những người kế tiếp, tuổi đời cao nhất là sinh năm 1953 (không tính tuổi ăn gian của Trần Đại Quang) thì những người đó trong lúc trận Mậu Thân, họ chỉ mới mười lăm tuổi. Với số tuổi đó thì biết gì về thời cuộc!?
Thế nhưng, về lịch sử của cộng sản thì đã có chủ trương hẳn hoi: đảng nói sao, nghe vậy; cộng với sự bưng bít thông tin thì có ai mà sáng mắt sáng lòng được đâu! Cho nên trên báo Công an mới có bài viết... ca ngợi về sự thất trận, chết chóc ê chề năm Mậu Thân, mà họ cứ tưởng là chiến công hiển hách, "khát vọng hòa bình"!