Khối u của CSVN đã bắt đầu di căn - Dân Làm Báo

Khối u của CSVN đã bắt đầu di căn

Cánh Dù lộng gió (Danlambao) - Căn bệnh ung thư có 3 giai đoạn, giai đoạn bắt đầu, giai đoạn ủ bệnh và giai đoạn cuối di căn hết phương cứu chữa. CSVN đã trải qua 2 giai đoạn đầu và đang phải trải qua giai đoạn di căn hết thuốc chữa.

Một chế độ độc tài độc đảng, lệnh lạc hay quyết định gì cũng do đảng chỉ định, sống chết gì cũng do đảng định đoạt thì chuyện lợi dụng chức quyền, chuyện tham nhũng là chuyện đương nhiên phải xảy ra. 

Ngay từ ngày đầu thành lập CSVN đã mắc phải căn bệnh này nhưng mới chỉ giai đoạn đầu, sự bịp bợm và tàn ác dã man đã làm cho người dân khiếp sợ trong cuộc CCRĐ 1954. Người dân miền Bắc sợ bị lây bệnh nên đã ùn ùn kéo nhau di cư vào Nam bỏ hết của cải tài sản, ruộng vườn để tìm cái không khí dễ thở hơn và khỏi bị lây lan vi rút cộng sản. 

Sau khi nền đệ nhất Cộng Hoà chấm dứt thì Dương Văn Minh dỡ bỏ hàng rào ấp chiến lược phá vỡ kế hoạch ngăn chặn du kích trà trộn với người dân trong các làng xã, làm cho CSVN hí hửng vì bắt đầu tung người vào nằm vùng, liên lạc, móc nối với bên trong để chống phá miền Nam tự do. 

Cũng trong giai đoạn đầu nhiễm bệnh này CSVN đã thành lập MTGPMNVN ra sức tuyên truyền, dụ dỗ những người nhẹ dạ đi theo chúng và tiếp tế lương thực cho chúng, chúng nằm vùng và bắt đầu khủng bố miền Nam bằng nhiều hình thức khác nhau, quăng lưu đạn vào đám đông, đặt bom nổ vào các rạp chiếu phim, nhà hàng, chợ búa, trường học. Chính giai đoạn ủ bệnh này chúng làm cho người dân miền Nam cứ nghe tới 2 từ việt cộng lại sởn tóc gáy, cứ nhìn thấy bóng dáng tên VC nào là mặt cắt không còn hột máu, vì thế chúng làm cho người dân mỗi khi có giao tranh giữa QLVNCH và lính VC thì bằng mọi giá phải chạy ra vùng có lính VNCH đóng quân cho an toàn chẳng ma nào dám chạy vào mật khu của chúng cả, đó là sự thật mà ai cũng biết. Nếu chưa kịp chạy thì chúng giữ làm con tin hoặc dùng những người dân này đỡ đạn cho chúng khi chúng chống trả lính VNCH vào làng để giải toả. 

Giai đoạn phát tán là sau năm 1975 cướp được miền Nam VN. CSVN đã chứng kiến cuộc di cư của người miền Nam lần thứ 2 khắp nơi, chúng đã phải chặn và lùng bắt những người đi tìm tự do. Những con người thà chết dưới biển làm mồi cho cá còn hơn sống với căn bệnh thế kỷ CSVN. Chíng điều này đã làm giàu cho chúng vì tiền mua bán bãi, tiền đi bán chính thức của người Hoa, chưa kể chúng gài mìn trên những chiếc tàu thuyền không có người của chúng gài vượt biên, nửa đường tự nổ tung và chúng đi sau vớt hết vàng bạc trôii lềnh bềnh của những người vượt biên đó làm của riêng. Dã man đến thế là cùng. 

Vì giết hết Quân Dân Cán Chính VNCH quá đông cũng không xuể và sợ thế giới nguyền rủa chúng đã nghĩ ra kế hoạch kêu gọi các QDCC đi học tập rồi cho về. Tin lời chúng nên tất cả đều bị trả thù tàn nhẫn trong các trại tù từ Nam cho chí Bắc. Người thân của những QDCC này bị đuổi đi kinh tế mới, bị tống vào rừng sâu nước độc, nhà cửa để lại cho chúng chiếm. Chúng đã vắt cạn sức lao động của người dân bằng những câu lót vàng như:"Lao động là vinh quang", "Tăng gia sản xuất xây dựng XHCN", "L àm ngày không đủ, tranh thủ làm đêm" v.v... 

Nói chung chúng không từ bỏ thủ đoạn nào dù hèn hạ xấu xa cỡ nào để cướp tiền bạc, cướp nhà cửa của người dân xây dựng trước năm 1975, không cướp được thì chúng mượn nhưng không bao giờ trả lại. 3 lần lừa người dân đổi tiền để cướp trắng trót lọt. Trong nước thì lúa gạo và những gì sản xuất được phải mang đi trả nợ cho Tàu Cộng, người dân cái gì cũng phải mua bằng tem phiếu nhỏ giọt khổ sở trăm bề, phải ăn độn nhiều loại chung với chút gạo như bo bo, sắn mì, khoai lang, thậm chí hết gạo chúng phải bán bột mì cho người dân thành phố ăn trừ cơm, trong khi trước đây miền Tây Nam Bộ là vựa lúa nhất nhì Đông Nam Á. Các nhà máy đều đưa vào quốc doanh để chúng quản lý cho đến khi thua lỗ phải đóng cửa. 

Cứ cho rằng sau chiến tranh thì phải thắt lưng buộc bụng đi, nhưng càng ngày chúng càng lộ bộ mặt bất tài khi kinh tế VN càng ngày càng lao dốc. Sau khi khối Liên Bang Sô Viết tan rã thì các chóp bu của chúng là Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười qua cầu hoà xin thần phục Tàu Cộng để ký kết hiệp ước Thành Đô, vì chúng sợ mất đảng theo gót của Liên Sô. Thời kỳ này chúng gọi là thời kỳ mở cửa, tuy có dễ thở hơn một chút nhưng cũng vẫn nằm trong khuôn khổ do chúng cai trị, mọi cái đều là đảng trị. 

Tới thời Lê Khả Phiêu thì căn bệnh của chúng bắt đầu phát tán, khi LKP được vời qua ép phải cắt đất cắt biển, đất biên giới đã tụt sâu vào bên trong nội địa VN. 

Qua 2 đời thủ tướng Võ Văn Kiệt và Phan Văn Khải sang tới thời Nguyễn Tấn Dũng thì căn bệnh này đã bắt đầu rõ rệt hơn ký cho Tàu Cộng khai thác Boxit Tây Nguyên, ký cho Formosa xây dựng nhà máy sản xuất thép tại Hà Tĩnh. Các công ty Vinashin, Vinalines và các công ty quốc doanh thì nhau phá sản hàng loạt, công ty nào cũng thua lỗ vài ngàn tỷ đồng. Người dân chống đường lưỡi bò bị đàn áp và tù tội một cách dã man. 

Tới thời Nguyễn Phú Trọng làm tổng bí thư và Phúc Niểng làm thủ tướng thì căn bệnh này đã trở nặng hơn, làm đâu thua lỗ đấy, thuế má tăng. CSVN không sản xuất được gì ngoài đi vay tiền thế giới hoặc bị gậy đi xin tiền viện trợ không hoàn lại. Trong thời kỳ này chế độ đã đàn áp dã man người dân yêu nước. CS tìm đủ mọi cách để khủng bố tinh thần người dân trong nước những ai chống lại Tàu Cộng, kể cả cầm biểu ngữ "Hoàng Sa - Trường Sa là của VN" là bị ghép tội phản động. Phản đối Formosa gây ô nhiễm môi trường cũng bị ghép cho cái tội nhẹ thì gây rối trật tự công cộng doạ nạt, đánh đập rồi cho về; nặng thì phản động ngồi bóc vài cuốn lịch. Bộ mặt thật bán nước cầu vinh của đảng CSVN đã quá rõ nét khi muốn thông qua đạo luật Đặc Khu cho thuê 99 năm và thông qua Luật An Ninh Mạng. Ra ngoài đường bây giờ đâu đâu cũng nghe nói tiếng Tàu, vì CSVN mở cửa tự do cho Tàu Cộng thoải mái ra vào mà không phải xin bất cứ một thứ giấy tờ nào. 

Kinh tế thì lụi bại toàn quốc, đâu đâu cũng tràn ngập hàng hoá, thực phẩm của Tàu Cộng. Thị trường chứng khoán tụt dốc không ngóc đầu lên được. Đồng tiền mất giá từng ngày, thuế má tăng chóng mặt, hàng hoá tăng vọt đến giật mình. 

Như thế giai đoạn di căn này của CSVN đang chuẫn bị vỡ tung chỉ chờ đem đi chôn. Mà chưa kịp đem chúng đi chôn thì người dân đã bị chôn trước vì nhìn trước nhìn sau, nhìn ngang nhìn dọc cũng đều thấy hàng hoá lương thực tẩm hoá chất của Tàu Cộng tuồn qua đầu độc dân VN đến nỗi các nhà thương quá tải vì căn bệnh ung thư giai đoạn cuối này. 

03.08.2018



Bình Luận

Thời Sự

Chuyên đề

 
http://danlambaovn.blogspot.com/search?max-results=50
Copyright © 2014 Dân Làm Báo