S.T.T.D Tưởng Năng Tiến (Danlambao) - It is high time for me to put an end to your sitting in this place … Ye are a factious crew, and enemies to all good government. Oliver Cromwell - 20 April 1653, London, England.
Hôm 16 tháng 9 năm 2019, tại lễ ra mắt mạng xã hội Lotus, Nguyễn Mạnh Hùng khẳng định là “người Việt Nam có thể làm ra những thứ mà thế giới chưa từng làm.” Quan niệm của ông Bộ Trưởng, xem chừng, không được dư luận đồng tình hay đánh giá cao.
Tác giả Larry De King mai mỉa ông Hùng là một người “hoang tưởng” và kết luận rằng: “Biển có thể chết, rừng có thể trọc, sông có thể cạn, núi có thể mòn, nhưng não trạng của mấy bác cộng sản không bao giờ thay đổi.” Nhà thơ Thái Bá Tân giễu cợt: Con Ếch ngu ngốc ấy/Nổ đánh bùm thật to/Thế là hết con Ếch/Muốn to bằng con Bò.
Tôi lại (trộm) nghĩ khác. Ông Bộ Trưởng Truyền Thông cũng có phần hữu lý, chứ không hoàn toàn... hoang tưởng. VN là quả nơi duy nhất trên thế giới mà các tập đoàn kinh tế nhà nước làm chi cũng lỗ (chỏng gọng) trong khi người bán trà đá lãi tiền triệu mỗi ngày, và kẻ bán vé số lại có thu nhập rất cao. VN cũng là nơi duy nhất mà Bộ Y Tế bán thuốc giả cho người nghèo, Bộ Giáo Dục bán điểm giả cho người giàu. Còn chính phủ thì bán tất tần tật mọi thứ (Độc Lập - Tự Do - Hạnh Phúc) cho cả người người nghèo lẫn người giầu. Thế giới thật là chưa đâu từng có thế.
Cũng chỉ riêng ở xứ sở này giới xe đò mới có sáng kiến xử dụng “ghế súp” khi xe chật ních khách hàng, và giới chính khách thì dùng “ghế phó” khi chính trường quá tải – ghế ít đít nhiều.
Theo Wikipedia: “Phó Thủ tướng Việt Nam là một chức vụ trong Chính phủ Việt Nam, được quy định ngay từ Hiến pháp 1946. Trong Chính phủ Việt Nam từ năm 1955 có nhiều ghế Phó Thủ tướng. Kỷ lục nhất là vào năm 1987 có tới 12 Phó Thủ tướng tại nhiệm và trong nhiệm kỳ Quốc hội khóa VII (1981-1987) tổng cộng có tới 17 người đảm nhiệm Phó Thủ tướng.”
Ghế Phó Chủ Tịch Nước (PCTN) thì chưa bao giờ “tổng cộng có tới” mười hai hay mười bẩy, thường chỉ dăm/ba thôi, vì chỉ cần một - ngó bộ - cũng đã hơi bị dư rồi:
“Ngoài việc dự các nghi lễ long trọng bắt buộc phải có mặt cụ, cụ không làm việc gì khác ngoài một việc cụ thích thú hơn cả là sửa xe đạp. Làm phó chủ tịch nước, ông thợ máy ngày trước buồn tay buồn chân. Hết xe đạp hỏng cho cụ chữa, anh em bộ đội bảo vệ và nhân viên phục vụ phải lấy xe của người nhà mang vào cho cụ kẻo ngồi không cụ buồn. Thương cụ quá, đôi khi họ còn làm cho xe trục trặc đi để dắt đến nhờ cụ sửa giùm." (Vũ Thư Hiên. Đêm Giữa Ban Ngày. Văn Nghệ. Westminster, CA: 1997).
Sau bác Tôn, tình cảnh của những bác kế tiếp - Nguyễn Lương Bằng (1969-1979) Nguyễn Hữu Thọ (1981-1992) - cũng thế. Cũng buồn tẻ và “đáng thương” không kém nên Đảng quyết định, từ đó trở đi, chức vụ PCTN chỉ dành riêng cho phái nữ (thôi) với hy vọng chuyện chưng diện và son phấn cũng đủ giúp cho qúi bà bớt rảnh rỗi phần nào.
Khổ nỗi Nguyễn Thị Bình (1927) Trương Mỹ Hoa (1945) Nguyễn Thị Doan (1951) đều đã luống tuổi, và đều rơi vào trường hợp vô phương trang điểm nên họ cũng chả mấy khi đụng tới phấn son. Nhàn cư vi bất thiện!
Ngày 21 tháng 8 năm 2010 bởi không có chuyện chi để giết thời giờ nên bà Doan bay ra Huế, trao tặng danh hiệu Anh Hùng Lực Lượng Vũ Trang cho ông Hồ Xuân Mãn. Ngài Bí Thư Tỉnh Ủy còn đang loay hoay chưa tìm ra được một chỗ (đắc ý) để chưng bảng hiệu thì… đất Thần Kinh nổi sóng!
Báo Dân Trí hốt hoảng loan tin: “Nguyên Bí thư Tỉnh ủy Thừa Thiên - Huế bị tố gian dối.” Báo Pháp Luật lật đật cho biết thêm chi tiết: “Theo kết luận của UBKT T.Ư, 17 thành tích mà ông Mãn khai chỉ đúng có hai. Tuy nhiên, một trong hai thành tích lại gây hậu quả xấu, đó là diệt giặc nhưng làm tổn hại đến cách mạng, nhân dân địa phương…Những khuyết điểm, vi phạm nêu trên của ông Hồ Xuân Mãn đã gây bất bình trong dư luận và ảnh hưởng không tốt đến việc thực hiện chính sách khen thưởng của Đảng và Nhà nước.”
Vụ này - rõ ràng - lôi thôi lắm, lôi thôi lâu, và chắc chắn là lôi thôi lớn. Nếu bà PCTN kiếm được chỗ khác để đến chơi (thay vì đi trao danh hiệu) thì hậu vận người Anh Hùng Lực Lượng Vũ Trang của tỉnh Thừa Thiên - tất nhiên - đã không bị “lôi thôi” dữ vậy.
Người kế nhiệm bà Doan là bà Thịnh. Tuy chỉ mới bước vào tuổi sáu mươi nhưng nhân vật này – xem chừng - cũng đã bị lẫn mất rồi. Báo Tiền Phong vừa ái ngại cho hay: “Sáng 7/11 tại Hà Nội, Phó Chủ tịch nước Đặng Thị Ngọc Thịnh đã đến dự lễ kỷ niệm 20 năm (1999-2019) thành lập Cục An toàn thực phẩm (ATTP), Bộ Y tế và trao tặng Huân chương Lao động hạng Nhất cho Cục. Đây là phần thưởng ghi nhận đóng góp của tập thể, cá nhân trong công tác quản lý, nâng cao chất lượng và ATTP, bảo vệ sức khỏe cộng đồng.”
Thiệt là mát trời ông Địa! Chắc cái bà PCTN này mới ở cái hang nào chui ra, hay vừa “rách giời rơi xuống” nên không biết những tin tức nhan nhản hằng ngày trên báo chí:
Thực phẩm “dành riêng” cho dân chúng trong nước, tất nhiên, khủng khiếp hơn nhiều:
Bà Thịnh làm tôi nhớ đến cái “Giải Thưởng Sản Phẩm An Toàn Chất Lượng Vì Sức Khoẻ Cộng Đồng” mà nhà nước đã trao cho Vedan (hồi 10 năm trước) sau khi công ty này đã “làm ‘chết’ gần 20 km sông Thị Vải khiến cá tôm không thể sống sót, mùi hôi nồng nặc, nhiều nông dân không còn kế sinh nhai.”
Vào thời điểm đó, do áp lực của công luận, Vedan đã trả lại giải thưởng. Chung cuộc thì không ai bị lỗi/phải gì ráo trọi, trừ đám thư ký đánh máy bị mất việc vì “đánh máy nhầm” tên của công ty này vào giấy khen thưởng đã... ký sẵn nên gây ra “sự cố.” Giản dị thế thôi!
Cái vụ danh hiệu Anh Hùng Lực Lượng Vũ Trang của bà Doan và Huân Chương Lao Động của bà Thịnh thì e không giản dị thế đâu. Vấn đề cũng chả phải do lỗi của thằng đánh máy mà là thằng cơ chế đấy. Cứ bỏ mẹ cái “cơ chế PCTN” đi cho nó đỡ rườm rà và đỡ phiền hà.
Ơ hay, thế thì lỡ mà Chủ Tịch Nước (CTN) đột ngột chuyển qua từ trần hoặc lâm trọng bệnh thì lấy ai thay thế? Cần đéo gì phải thay hay thế. Thiếu CTN, thiếu PCTN, thiếu luôn cả Tổng Bí Thư nữa thì càng tốt, ngân qũi sẽ càng dư dôi ra được khối tiền. Nhờ thế số nợ công cũng sẽ giảm đi (không ít) chứ qúi báu gì cái lũ báo cô, vô tích sự này.
13/11/2019