Anh Lú còn mơ và vẫn... mớ! - Dân Làm Báo

Anh Lú còn mơ và vẫn... mớ!

Nguyễn Dân (Danlambao) - “Đất nước ta chưa bao giờ có được như ngày hôm nay” - “Hiếm có dân tộc nào trên thế giới, khi nói đến một đảng cầm quyền, người dân lại dành cho sự trân trọng và tự hào yêu thương như dân tộc Việt Nam đối với đảng CSVN” - “Mình có như thế nào, người ta mới như vậy chứ”... 

Trong đêm tối mịt mù, mây đen “Corona” vần vũ khắp chốn. Riêng vùng Ba Đình, nơi khu biệt phủ chủ tịch nước, ánh mặt trời (từ đâu) cứ sáng lòa soi rọi? Gian phòng TBT-CTN lao xao bao tượng hình yêu tinh ma quái... Anh nằm đó, trên bộ “long sàng”, hơi thở chập chờn, thoi thóp bên một bức “điện tâm đồ”: tít... tít... tít... cứ lên xuống, chạy không ngừng.

Người đời thường nói: “Thế gian thất thập cổ lai hy”. Thời xưa, ai mà sống đến 70 tuổi, được cho là thọ, là phước, hiếm có trên đời. Thời nay thì văn minh tiên tiến, 76 hẳn chưa cho là thỏa mản, người ta cần phải được sống lâu hơn nữa - sống hoài, sống mãi, sống đến muôn đời. Và có lẽ vì mang hoài bảo, ước mơ như vậy, mà anh phải cố... Cố sống cho lâu để làm rạng danh giòng họ? Cố lập thành tích tột đỉnh, tối đa, hiển vinh tông tổ, rạng rỡ non sông. Anh vẫn luôn cố... cố mãi không ngừng. 

Nhân dịp kỷ niệm 90 năm thành lập đảng (CSVN), ngài TBT với dáng vẻ tiều tụy, được “bộ hạ” dìu ra để đọc bài diển văn mừng đảng. Giọng nói đứt khoản, nhưng cũng cố cho ra vẻ hùng hồn với bao lời “như pháo lép”, cứ tưởng như trong một giấc mơ - mà là thật: - “Vinh danh đời đời dân tộc Việt Nam văn hiến và anh hùng”- “đảng cọng sản quang vinh muôn năm”- nước CHXHCNVN muôn năm - chủ tịch Hồ chí Minh vĩ đại sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta”

Đọc xong, cả phòng, những tràng pháo tay vang rền ầm ĩ. Anh cảm thấy thỏa mãn, hài lòng, và được dìu về an nghỉ trở lại cái “long sàng”. 

1- Đất nước ta chưa bao giờ có được như ngày hôm nay

Một đất nước (qua 90 năm) có được một đảng khôn khéo, tài tình, anh minh... với những con người “tài ba xuất chúng”: Những kẻ là bồi tàu, cai đồn điền, hoạn lợn, đứng bến xe v.v... qui tụ mọi tài trí, mọi ngành nghề, lãnh đạo đã đưa đất nước được đến ngày nay. Để có được: 

- Một đất nước không độc lập, mất tự do. Và người dân không bao giờ ấm no, hạnh phúc. 

- Một nền kinh tế suy sụp, với nợ công chồng chất, không cách gì trả nổi - bình quân, mỗi đầu người (lớn bé, trong số 95 triệu dân) phải gánh lấy 35 triệu (nợ vay). 

- Một đất nước cạn kiệt tài nguyên, không có gì phát triển. 

- Một đất nước lệ thuộc ngoại bang. 

- Một đất nước với nền văn hóa băng hoại, suy đồi. Một xã hội đàn điếm, say sưa, cướp giựt, hỗn loạn. 

- Một đất nước phải để con dân đi lao động, làm thuê ở mướn xứ người. Trong nước dành cho ngoại bang vào chiếm lĩnh. 

- Một đất nước mà chỉ có kẻ cai trị giàu có vinh sang, và toàn dân nghèo nàn, cơ cực. 

- Một đất nước dưới sự cai trị của một đảng độc quyền - vì sống còn, tồn tại và quang vinh (của đảng) - chấp nhận đưa đất nước hoàn toàn lệ thuộc ngoại bang... 

Tạm liệt kê những gì “đất nước ta có được hôm nay” là vậy. Chắc rằng chưa đủ. Còn, còn nữa... Còn rất nhiều “đặc điểm có được” mà do một đảng (tự hào, khoác lác, phỉnh lừa... ), độc quyền cai trị, đưa đất nước, dân tộc qua 90 năm đến quang vinh? Để rồi hôm nay: trước nguy cơ mất nước, và dân tộc trở thành nô lệ. 

2- "Mây đen bao phủ toàn cầu, nhưng mặt trời đang tỏa sáng tại Việt Nam!" 

Lại một câu “bốc đồng, nổ sảng”? Câu nói này được người đứng đầu cả nước - TBT/CTN - phát ngôn: Không biết đang lúc ông mê hay tĩnh? Hoặc trong cơn “mơ”? Và tiếng “mớ” loạn cuồng? 

- Người ta nghĩ: ông gìa quá đâm lú? Chưa hẳn vậy! 76 tuổi chưa hẳn là già đối với con người luôn tự thấy mình “không bao giờ muốn chùng bước” với tham vọng vô cùng. 

- Người ta cho rằng: ông bị bệnh (tai biến não), đâm sảng, đâm cuồng? Cũng không đúng! Một vì vua của tiểu quốc mến yêu của một đại quốc “thiên triều”, thì thuốc thầy dư sức để mà hết lòng cứu chửa cho một “thái thú” mẩn cán, tận trung, luôn biết vâng lời, phục mệnh. 

- Một số cho rằng: ông bị nhiểm độc, bị cấy “sinh tử phù”, đã trở thành một “Robot” (người máy) để được điều khiển từ xa (remode control), giữa thời đại văn minh siêu việt? Điều này chắc đúng! 

Thì như vậy, phải được hiểu rằng: Ông ta không “lú”, không loạn trí, tâm thần vì già nua yếu đuối, mà là một “robot” thượng thặng để mọi thứ, mọi việc được điều khiển làm theo ý muốn (vâng mệnh)Thiên Triều? 

3- Dịch Virus Corona, và cái gì sẽ đến? 

Dịch bệnh mang virus corona là một đại dịch, phát xuất từ một “đại quốc’, đã làm cho thế giới kinh hoàng? Một dịch họa hiểm nguy mà nước nào cũng lo lắng phòng chống. Tất cả các nước đều bế quan tỏa cảng, phong tỏa chận ngăn - xảy ra vào cuối năm con Heo, đầu năm con Chuột - Và trên một đất nước tự hào có một đảng “anh hùng” - CHXHCNVN - nơi mặt trời đang tỏa sáng. thì, như có thần “Mác-Lê” hộ mệnh? Ta bình chân như vại. Ta vẫn cứ hiên ngang (chịu đựng). Có “đảng ta” anh minh lãnh đạo? Từ xưa nay, chưa bao giờ sợ “địch”, thì ngày nay cũng chẳng hề biết... sợ “dịch” là gì. Suốt thời gian cứ mở toan cửa khẩu, dịch từ nước bạn cứ tràn vào - thể hiện tình đồng chí anh em, bạn vàng thắm thiết. Vinh quang, khổ nạn đồng hành, có phước cùng hưởng, có họa cùng chịu cho xứng đạo“Chúa - Tôi”? 

Cuối bài. Để tỏ rõ sự tình: “Đất nước ta chưa bao giờ có được như hôm nay”, người viết xin trích một số đoạn trong bài viết của Vũ Đông Hà (Danlambao)


Tại sao phải đánh chúng khi hơn 700km2 vùng biên giới phía nam của ta đã được chúng dâng cho ta, một nửa Thác Bản Giốc đã được ta cắm cờ 5 sao, Ải Nam Quan đã trở thành Hữu Nghị Quan, thứ đại cục hữu nghị mà chúng cam kết cực kỳ coi trọng và nâng niu gìn giữ để trao lại cho những thế hệ mai sau của chúng. 

Súng đạn nào mãnh liệt bằng phong bì tống vào miệng chúng để sau đó Đại Hán ta ngồi ngay trên nóc nhà Tây Nguyên, đào mồ xới mã đất Mẹ của chúng, thải chất độc vào môi trường của chúng và Bộ chính trị của chúng vẫn khăng khăng đấy là chủ trương lớn, là chiến lược đã quyết, là chính sách công nghiệp hóa hiện đại đất nước không thể ngừng. 

Xe tăng đại pháo nào bằng hàng ngàn công trình xây dựng để những sư đoàn Trung Hoa trong bộ áo công nhân có mặt trên xứ sở của chúng, kéo dài từ mũi Cà mau cho đến Hữu nghị quan. 

Phi cơ, chiến hạm sao bằng 90% gói thầu của chúng ta đang khống chế nền kinh tế của chúng, hàng hóa thặng dư made in China đang ở trên thân thể chúng, bàn ăn của chúng, bao tử của chúng, nhà cầu của chúng. 

Tại sao phải đánh chúng khi chỉ cần đóng đường biên giới là dân của chúng không đủ tiền mua quần áo mặc, thực phẩm, hàng hóa tiêu dùng, xe dream và giấc mơ thấp hèn của chúng không còn chạy đầy đường, cắt xăng dầu là cả nước chúng tối đen. 

Tại sao phải đánh chúng khi chỉ cần một "sự cố cúp điện" bởi chúng ta là cả vùng biển của chúng trở thành nghĩa trang cá, ngư dân của chúng biến thành những kẻ tha phương cầu thực, và toàn bộ biển Nam Hải trở thành sân nhà mở rộng cho chúng ta. 

Tại sao phải đánh chúng khi chúng tự rước hàng trăm công trình của chúng ta vào đất tổ của chúng, cho phép chúng ta âm thầm xây dựng hàng trăm pháo đài vũ khí sinh hoá để khi cần là từ tháng này sang tháng khác - tất cả sông hồ của chúng lềnh bềnh cá chết như chúng ta đã từng thử nghiệm. Và tại sao phải đánh khi chỉ cần một một cú nỗ là Tây Nguyên của chúng sẽ nhuộm bùn đỏ. 

Chúng ta không phải đánh, không phải bắn một viên đạn nào mà vẫn có thể làm sụp đổ thị trường chứng khoán của chúng, làm tan gia bại sản những tên đồng chí tư bản đỏ mà tài sản vốn liếng có được là nhờ vào và đang lệ thuộc vào nền kinh tế Trung Hoa made in Vietnam. 

Tại sao chúng ta phải đánh!!!??? 

Cần gì phải đánh khi cả vùng biển mà chúng gọi là biển Đông đã, đang và sẽ là sân nhà của chúng ta; khi ngư dân của chúng đi đánh cá trên vùng biển của tổ tiên chúng mà lấm lét như đi ăn trộm; khi hải quân của chúng không dám lai vãng trong suốt thời gian giàn khoan khủng của ta chậm chậm tiến vào và khoan vào lòng biển của chúng nó; khi sự chống trả của chúng là những lời tuyên bố đã trở thành trò hề trên sân khấu ngoại giao; khi phản đối của chúng là những cú điện đàm với lãnh đạo ta bằng cái điện thoại không cắm dây; và chúng ta chỉ cần đuổi chúng ra khỏi nhà của chúng bằng vòi rồng phun nước. 

Cần gì phải đánh để chúng ta trở thành đạo quân xâm lăng và mang tiếng dưới mắt nhìn của thế giới, làm xấu đi hình ảnh yêu chuộng hòa bình của Đại Hán. Trong khi chúng ta đã từng bước trong hòa bình thành công thu tóm từng tấc đất, tất biển, từng vùng đất, vùng biển của chúng bằng văn kiện do chính chúng ký kết. Trong khi chúng ta vô cùng hiệu quả trong tiến trình biến chủ quyền của chúng thành vùng tranh chấp, biến vùng tranh chấp thành vùng khai thác của ta và chúng chỉ dám vừa lên tiếng như chó sủa người qua đường vừa cúi đầu cam kết tất cả vì đại cục Việt-Trung. 

Đó là đối với chúng ta. 

Còn đối với dân của chúng: 

Cần gì phải đánh khi chúng thay thế ta ngăn chặn, trấn áp, bắt giam, bỏ tù dân của chúng đứng lên phản đối Đại Hán. 

Cần gì khi chúng đã ngoan ngoãn nhận sự hỗ trợ, chống lưng của ta để thanh trừng nội bộ và sau đó phải trả nợ cho chúng ta bằng những bản án 10 năm đặt lên đầu những tên sừng sỏ chống lại pháo đài Formosa của chúng ta. 

Đánh chúng sẽ khơi dậy lòng yêu nước của dân tộc chúng vốn đã là sức mạnh vô biên từng đánh bại chúng ta hàng ngàn năm qua. Đảng của chúng đã tích cực giúp chúng ta tiêu diệt lòng yêu nước của dân tộc chúng trong suốt bao năm qua, đã biến đa phần dân của chúng thành những đàn cừu chỉ muốn sống trong hòa bình của một cuộc đời nô lệ. Chúng đang làm tốt! 

Chưa bao giờ trong lịch sử bành trướng, chúng ta có được một đám thái thú địa phương làm tay sai đắc lực và hiệu quả như chúng. Khi chúng ta có mặt ở biển Nam Hải ngay trước cửa nhà chúng, chúng đã ra lệnh hải quân của chúng không được bén mảng sợ làm phiền lòng ta. Khi cần đốt phá, cướp của, giết người để bôi đen những tên biểu tình yêu nước, công an mật vụ của chúng ngoan ngoãn nghe lời ta tạm lánh. Khi cần cấm ngặt từng tên yêu nước năng nỗ xuống đường phản đối chúng ta, chúng đã nhiệt tình như những con chó Tứ Xuyên quên ăn quên ngủ canh gác ngày đêm. Tại sao chúng ta phải đánh chúng và sau đó phải cai trị dân của chúng? Tại sao ta phải làm công việc đối phó với 90 triệu dân của chúng trong khi giống cẩu phương Nam này làm giỏi hơn chúng ta? 

Chúng ta không cần đánh bởi chúng đã đánh dân của chúng thế chúng ta. 

Chúng ta cũng không cần phải cướp vì chúng đã tự cướp nước của chúng để dâng để bán và sẽ tiếp tục dâng, tiếp tục bán cho chúng ta. 

Khi cần chúng ta sẽ chuyển quân, kéo đại pháo, xe tăng chạy vòng quanh biên giới để giúp đảng của chúng nhân danh hòa bình, ngăn chặn hiểm họa chiến tranh mà trị đám dân muốn vọng động của chúng. 

Không cần phải đánh. Cờ đại Hán của chúng ta sẽ từ 5 sao thành 6 sao phất phới trên toàn cõi lãnh thổ của chúng. Không cần bằng nhiều sư đoàn vượt biên giới mà sẽ bằng những cuộc thuê bao kéo dài 99 năm. Không bằng súng đạn mà sẽ bằng những văn kiện ký kết từng phần lãnh thổ mà chúng bí mật giao nhượng cho chúng ta. Văn kiện sau cùng là văn kiện chúng ta viết sẵn cho chúng để chúng xin ký kết được làm một vùng tự trị trong Đại hán vĩ đại của chúng ta. (ngưng trích). 

“Năm qua thắng lợi vẻ vang - Năm nay cả nước chắc càng thắng to”. Lời chúc Tết với vẻ tự hào đầu năm, của một tên “thái thú” đã có ý nghĩa gì? Chúc cho dân tộc VN? Cho “đảng ta” (CSVN)? Hay cho mệnh quốc “Thiên Triều”? 

Nhân ngày kỷ niệm 90 năm thành lập đảng CS, tên đảng trưởng lại oang oang mồm miệng: Thắng lợi vẻ vang? thành công rực rỡ? 

Từ bao nhiêu năm qua, nhất là từ tháng 9/1990, qua Mật Ước Thành Đô, cũng như những năm, tháng về sau, cái gọi là (đám) lãnh đạo các người đã ký những gì (toàn là tự ý, và bí mật?) với nước đàn anh TQ - mệnh quốc “Thiên Triều” - Người dân đang cần “các người” minh bạch, tỏ rõ: Qua 90 năm, cho mãi đến ngày nay, Đảng CSVN, và CÁC NGƯỜI đã làm được gì cho đất nước, dân tộc VN? 

Một đảng mà bán nước hại dân - Một bọn cai trị, cầm quyền mà chỉ lo cho lợi quyền phe nhóm, cho lợi ích riêng mình, khấu đầu theo giặc... thì cần phải được triệt để diệt trừ. 

05.02.20202




Bình Luận

Thời Sự

Chuyên đề

 
http://danlambaovn.blogspot.com/search?max-results=50
Copyright © 2014 Dân Làm Báo