Màu cờ: Linh hồn của Tổ Quốc (phần 2) - Dân Làm Báo

Màu cờ: Linh hồn của Tổ Quốc (phần 2)


I. V.C. Giải phóng gì nhỉ?

Nào mời bạn, hãy nhìn lại từng đoàn xe nối đuôi nhau như bất tận từ Nam ra Bắc, trên đó chuyên chở của cài mà cán cộng vơ vét, trộm cướp được từ miền nam sau ngày 30-4-1975 thì sẽ có câu trả lời rõ ràng cho cụm từ giải phóng là cái gì.

Nếu bạn chưa đồng ý với định nghĩa trên, bạn hãy hỏi xem, nếu hàng năm không có hàng tỷ, tỷ đô la của người Việt gởi về giúp thân nhân còn ở lại VN thì VN ra sao rồi? Hỏi xem, Cái đồng tiền mang hình Hồ chí Phèo ($25,000 bằng $1 Dollar Mỹ) có chút giá trị nào khi trao đổi trên trường quốc tế chăng? Rồi hỏi xem, cái đồng tiền “độc lập” của Việt cộng ấy có làm cho Việt Nam vinh dự không?

Tôi thì không cả quyết rằng nó có hay không. Tôi chỉ thưa với bạn là hiện nay đồng tiền Việt cộng, có hình Hồ chí Phèo ấy, đứng hàng thứ hai trên thế giới, nếu đếm ngược từ dưới lên trên. Nó chỉ chịu thua mỗi đồng tiền của Kenya mà thôi.(wiki)

Nghe thế, bạn sẽ hỏi, tại sao lại như thế được?

Thật ra đây là sự thật và chuyện này chẳng có gì lạ. Bởi lẽ, sau lần bị cướp cạn vào 30-4-1975, người dân Nam đã đổ tràn ra biển với lời nguyền, thà chết trên biển khơi còn hơn là phải ở lại sống với cái Cờ Đỏ! Những tưởng đó chỉ là lời giận dỗi lúc ban đầu. Nào ngờ, sau này thì ai cũng biết rõ ràng là, nếu có thể vượt biên thì con chó nó cũng không muốn ở lại. Tại sao lại như thế ư?

Rất đơn giản, vì nền luân lý, nhân bản của xã hội Việt Nam trước kia nay đã bị thay thế bằng một cụm từ rất ngắn gọn của chủ nghĩa xã hội là học theo “đạo đức cộng sản”, hay “đạo đức Hồ chí Minh”. Từ đó,“ người ta phải nói dối nhau mà sống”. (Trần quốc Thuận, 2006).

Đến đây thì bạn đã biết rõ từ “giải phóng miền nam” có nghĩa gì rồi? Trước hết nhân danh nhà nước Việt cộng, chúng giải phóng, triệt tiêu nhân phẩm, đạo đức của xã hội, đồng thời cưỡng đoạt, truy thu trọn bộ tài sản vật chất của người dân vào túi của chúng. Kế đến, chúng áp đạt trên xã hội này nền luân lý của chế độ là phải lừa gạt nhau mà sống. Đến nay, sau 45 năm ngày miền nam rơi vào vòng cùm đỏ CS, xem ra, cái nền luân lý ấy đã thành nếp. Nó ảnh hưởng trực tiếp lên mọi góc cạnh của cuộc sống hôm nay.

a. Về giáo dục và văn hóa.

Trước tiên, bạn hãy hỏi xem, nền văn hóa nhân bản của dân ta luôn đặt trên nền tảng Nhân Lễ Nghĩa Tín Trung liệu có còn tồn tại dưới thời của Việt cộng không? Tôi cho là không. Bởi lẽ:

Đến nay ngưòi ta không thể phân định được là nền giáo dục văn hóa của nhà nước CS định vị trên căn bản nào. Là lương tri, là thành thật, là tín trung chăng? Rõ ràng, không một ai có thể trả lời được câu hỏi này. Bởi, chỉ thấy từ tối tới sáng, chúng ra rả bài loa, kêu gọi người dân “học tập theo gương vĩ đại của Hồ chí Minh”, nhưng họ lại cũng không thể chỉ ra cái vĩ đại của HCM là cái nào. Chẳng lẽ, như gương giết vợ từ con của Y, hay là việc Y lệnh cho Trường Chinh viết lời kêu gọi đồng bào Việt Nam bỏ chữ Quốc Ngữ học chữ Tàu để được nhận làm chư hầu cho Trung cộng?

Hoặc giả, phải theo gương Hồ chí Minh viết thêm những “Địa chủ ác ghê” để làm nền tảng cho nền văn hóa xã hội chủ nghĩa? Hay cùng đảng cộng hoan hô PVD ký công hàm công nhận Trường Sa, Hoàng Sa là máu thịt của Việt Nam thuộc chủ quyền của Trung cộng? Kế đến, cùng nhau xuống đường reo vui vì hiệp thương biên giời 1999-2000 để người Việt Nam không cần phải nhắc tới Nam Quan, Bản Giốc…? Rồi không cần phải nhắc đến những người Việt Nam đã chết khi bảo vệ Hoàng - Trường Sa hay biên giới nữa? Thay vào đó là cả nước cùng nhang đèn đến các phần mộ của lính Trung cộng chôn trên đất Việt mà lễ bái để trở thành những người yêu nước như chúng?!!!.

Đến đây, bạn đừng trách tôi đặt ra những câu hỏi không thể trả lời, nhưng đã có sẵn gương soi ấy nhá. Trái lại, hãy tự hỏi xem, nếu ta học theo cái văn hoá đấu tố, vô đạo của Hồ chí Minh, tương lai dân ta sẽ đi về đâu?

II. Cờ Đỏ và người dân Việt.

Nay thì ai cũng biết, nhờ có Việt cộng, số trộm cướp ở miền nam đã sánh ngang bằng với miền bắc từ sau năm 1975 rồi! Ở đâu cũng thấy thành phần này. Từ phố xá cho đến các công sở cơ quan, từ trung ương cho đến địa phương, không một nơi nào mà không dầy đặc sâu dân mọt nước.

Kế đến, những tội đại ác theo gương HCM “căm thù bố mẹ, đoạn tuyệt với bố mẹ” thì xã hội ngày nay đã đến mức khủng hoảng. Chẳng mấy ngày trên báo chí của nhà nước này không đăng tải những loạt tội con cái giết cha mẹ, cháu giết ông bà, vợ chồng giết nhau. Rồi người dưng hay nhân tình có thể giết nhau vì cái xe, cái điện thoại, hoặc giả chỉ là năm, mười ngàn đồng bạc VC, hay vì vài con gà, con vịt? Nhưng còn kinh hoàng hơn cả những chuyện ấy là nạn phá thai ở lớp tuổi thanh thiếu niên. Hỏi xem, những loại tội ác này từ đâu mà có?

Câu trả lời chuẩn xác cho cả xã hội Việt Nam hôm nay đây: Nhờ có “đạo đức HCM”, nhờ có cái Cờ Đỏ mà trong suốt tiến trình lịch sử gần 5000 năm của đất nước, chưa có thời nào mà những loại tội đại ác lại hoành hành và đe doạ xã hội như thời CS. Bạn đã bái phục cái chế độ man rợ này chưa?

1. Về Lãnh thổ:

Chuyện đời sống xã hội là thế. Nay đến phần đất đai của tổ quốc thì nào có phải chỉ Hoàng Sa, Trường Sa ở biển đông mất vào tay Tàu Cộng. Ngay đến đất liền, Nam Quan, Bản Dốc, Lão Sơn, Tục Lãm… nay đã mang tên xứ người. Lại còn Tân Rai, Nông Cơ, Vũng Áng… và biết bao nhiêu là đất đai, cửa biển trong nội địa của Việt Nam đã nằm trong vòng tay kiểm soát của Tàu? Bạn hỏi xem, Việt Nam ta còn hay đã mất?

2. Về đời sống.

Đất đai của Tổ Quốc là thế, về đời sống, người dân miền nam Việt Nam ngày nay xem ra chỉ còn lại một đôi tay trắng. Tự Do, Nhân Quyền, Công Lý thực tế đã không còn, không có. Có chăng, còn lại là những hàng chữ vô cảm để nhìn cho đẹp mắt. Đến chữ Độc Lập mới là một nỗi nhục khác. Người dân muốn bảo vệ chủ quyền của đất nước trên Hoàng Sa, Trường Sa, Vũng Áng, Tân Rai… là vào nhà tù.

Rồi hỏi xem, liệu còn một nỗi tủi nhục nào lớn hơn khi phải cầm tấm hộ chiếu của CHXHCN/Việt Nam do Việt cộng cấp phát? Còn nỗi nhục nào lớn hơn cho người dân Việt phải đứng dưới lá Cờ Đỏ của CS Phúc Kiến và bảo đó là của mình? Tôi cho rằng, không còn nỗi nhục nào to lớn bằng tủi nhục này. Từ đó, chả cần phải nhắc nhở, lá Cờ Vàng (dù muốn dù không) đã tự nhiên chiếm trọn tim lòng người Việt Nam. Họ mong chờ từng giây, tùng phút cho ngày Cờ Vàng về trên quê hương Việt Nam để thay thế cho là cờ Đỏ nô lệ!

3. Với những người sống trên đất bắc.

Nếu người ở miền nam có được một chút kinh nghiệm về CS như hôm nay thì cái kinh nghiệm của họ về cộng sản so với người miền bắc chỉ là con số không, hoặc là con đom đóm lập loè trước ngọn đèn sáng. Bởi vì, niềm đau của họ không phải chỉ là tiếc nuối vì chậm chân trong cuộc di cư 1954, nhưng là sự kiện, tất cả mọi người ở đất bắc đều đã bị dồn vào cõi chết và bị xô đẩy vào cuộc sống đầy gian trá ngay từ ngày có cái tên HCM xuất hiện.

Thật vậy, vào mùa đấu tố 1953-56, không một người nào trên đất bắc không sờ thấy cái chết ngay bên mình. Tất cả đều thoi thóp sống trong lo sợ và chờ cái chết gọi tên (kể cả sỹ quan, cán bộ trong hàng ngũ của chúng). Trong cảnh khốn cùng đó, đã có ít nhất 172000 ngàn người Việt Nam tại miền bắc bị HCM gọi tên và nhận mã tấu của Y. Sau những cái chết vì bạo hành và hàng trăm ngàn gia đình bị ly tán là toàn thể nhân dân miền bắc chỉ còn lại đôi mắt trắng. Tất cả mọi thứ tài sản, từ ruộng vườn đất đai đến cơ sở làm ăn đểu thuộc về tay nhà nước quản lý (cướp gọn).

“Nỗi đau về vật chất ấy, thật chẳng thấm gì”, cô tôi bảo thế. Bởi vì, người ta đã phải đánh đổi phần luân thường đạo lý xã hội, phần lễ nghĩa, nhân phẩm của con người bằng những gian trá, vu khống, giết người theo bài học “địa chủ ác ghê “ của HCM để tìm sống cho cá nhân mình. Người người, không phân biệt già trẻ, gái trai, đều buộc phải học tập lấy phương cách nói dối nhau, lừa nhau mà sống.

Thật vậy, ở đó, Công Lý của chế độ được thực thi bằng lệnh của cái búa, cái liềm trong tay những nhà cách mạng chưa biết mặc quần, vô học. Ở đó, Cờ Đỏ đã dạy cho người dân bài học căm thù giữa con người với con người. Ở đó, Cờ Đỏ dạy cho người dân bội tín bội nghĩa, rồi rình rập báo cáo lẫn nhau để mà tìm sống. Ở đó, CS đã dạy cho những đứa con “căm thù bố mẹ, đoạn tuyệt với bố mẹ” vì bác đảng. Đến nỗi người cha phải trả lời đứa con do mình đẻ ra khi bị nó hỏi là: “ông có biết tôi là ai không? Người cha ngậm ngùi ngửa mặt nhìn lên đứa con dứt ruột do mình đẻ ra và nói”: “Thưa bà, con là người đẻ ra bà ạ!” (Chứng từ của một Giám Mục, trang 383). Hỡi ôi, xã hội Cờ Đỏ của Hồ chí Minh!

Đó là những bài giáo khoa cơ bản từ nhà nước ai cũng biết. Tuy nhiên, kết quả của những bài học vô luân, bại lý của chúng đã mở ra hai con đường. Trước hết, nó giúp dân ta căm thù cộng sản, thù ghét Tầu khựa hơn. Bằng chúng là, có người trong cơn đau cùng quẫn, đứng giữa đường, trước cổng quan cán mà gào trời, van đất xập xuống để cùng chết chung với cái Cờ Đỏ hơn là phải sống trong những ngày tăm tối với nó. Trong khi đó, nó lại giúp những kẻ theo Hồ có cơm no bò cỡi, nhà cao cửa rộng và uy quyền khạc ra máu của cây mã tấu.

4. Với những người sinh ra sau mùa đấu tố hay sau ngày 30-4-1975.

Một điều không may mắn cho những thế hệ này là đã không được hưởng lấy một giờ, một phút trong cuộc sống của Tự Do, Nhân Bản. Một điều tang thương hơn thế là họ đã lớn lên trong cuộc sống mà chế độ CS này đang ra sức tận diệt niềm tin của con người với con người, của con người với tôn giáo. Và trong tận cùng của sự tệ hại là những thế hệ này đã không được hưởng lấy đôi phần của nền giáo dục nhân bản và văn hóa dân tộc.

Thay vào đó là họ phải dùi mài một thứ văn hóa nô lệ, bá đạo, phỉ báng công sức tiền nhân, xóa bỏ niềm tin của tôn giáo và ca tụng kẻ thù của dân tộc. Và có thể, họ đang bị nhồi nhét một thứ văn hóa man rợ là nhận giặc là cha (Hồ chí Minh không chắc là người Việt Nam, nhưng là một Cù thị trong kế hoạch Hán hóa của TC?) Với lối giáo dục này, Cs đã làm băng hoại lòng yêu nước của nhân dân Việt Nam, và đưa Việt Nam vào vòng nô lệ cho Trung cộng. Đó là sự thiệt thòi lớn lao cho cá nhân họ cũng như cho đất nước.

May thay, trí năng của con người không phải như trí năng của loài khỉ đột, bị đóng khung trong những giáo điều gian trá. Trái lại, với những phương tiện truyền tải từ thông tin, dù là thông tin của công sản, đến những câu chuyện trong cuộc sống hằng ngày đã đưa lớp trẻ Việt Nam vào một suy tư, vào một cái nhìn khác với những điều mà cộng sản muốn. Nghĩa là, lớp người trẻ này đang dần nhận ra được sự thật. Họ đã bị lừa dối, dân tộc này đã bị cộng sản phản bội. Từ đó, hy vọng họ tìm ra con đường mới cho đất nước. Bởi lẽ:

a. Về con người.

CS không ngừng truyền dạy lớp trẻ về Hồ chí Minh là “bác” không có vợ, suốt đời hy sinh vì dân vì nước”. Với họ, đây có thể coi là một chuyện cười thô bỉ nhất thế giới mà CS/VN tiếp tục truyền vào học đường hay trong phong cách giáo dục cho học viên CS. Gọi nó là chuyện cười thô bỉ, bời vì Hồ chí Minh, không những chỉ có một, nhưng là có nhiều đời vợ, với đầy đủ giấy tờ cá nhân đã được phơi bày, vậy mà chúng vẫn dối trá. Hỏi xem, có phải tập đoàn Việt cộng này phải dối trá nhau như thế mà sống?

Riêng trường hợp của Nông thị Xuân thì không có giấy tờ chứng nhận Xuân là vợ của Hồ chí Minh. Nhưng trong trường hợp này thì Hồ chí Minh (Hồ Quang) lại phạm vào tội đại ác. Y đã hiếp Nông thị Xuân ngay từ khi em 16 tuổi, đến khi em sinh con thì Y từ con và cho người giết Nông thị Xuân, quẳng xác ra ngoài đường giả làm tai nạn lưu thông để bảo vệ cái danh hão cho Y là “suốt đời bác không có vợ” để lừa đảo thanh thiếu niên. Dĩ nhiên, sự kiện tội ác của Y không phải là việc Y ăn ở với người khác phái, dù không cưới hỏi. Nhưng sự ác là việc giết người cách man rợ và quăng xác ra ngoài đường để tạo hiện trường giả là một tai nạn lưu thông để bảo vệ cho cái sự kiện gian trá là “bác không có vợ” của HCM. Quả là một chuyện man rợ cổ kim chưa từng có. Xem ra, chỉ có loài khỉ đột, chỉ có một mình Hồ chí Minh với cái lòng cùng hung, cực ác, mới có khả năng làm như thế mà thôi.

Đến đây, Bạn hãy thử hỏi xem, Hồ chí Minh kẻ lãnh đạo đảng Việt cộng như thế thì những kẻ theo Y, tiếp nhiệm vụ của Y sẽ làm được những gì ngoài việc gây thêm tội ác cho dân tộc này?

b. Về bài học luân lý,

Hồ chí Minh và cán cộng luôn luôn dạy đỗ đảng viên của chúng là: "phải căm thù bố mẹ, đoạn tuyệt với bố mẹ”. (Đèn Cù tr 74). Điều này được coi là kim chỉ nam trong phương cách đào tạo các đoàn đảng viên của CS. Như thế, chắc chắn cái hậu quả sẽ là khôn lường dành cho xã hội.

Điển hình, người được áp dụng là Vũ Trung, còn gọi là Nguyễn tất Trung, con đẻ của Hồ chí Minh và Nông thị Xuân. Trung phải ngậm đắng một đời thù hận Hồ chí Minh vì cái chết của người mẹ là Nông thị Xuân, và không thể thanh minh cho mẹ dù là một câu? Và bản thân Hồ chí Minh thì trong suốt một đời, Y cũng đã thực hiện bài học này một cách trọn vẹn. Y không hề đốt cho cha mẹ một nén nhang! Xem ra, Lời thề “căm thù bố mẹ, đoạn tuyệt với bố mẹ” của HCM đúng vào cả hai trường hợp, dù cha mẹ Y là người ở làng Kim Liên hay là ở bên Tàu!

Thử hỏi, với cái thứ “đạo đức” phản luân lý này được cộng sản đem vào học đường, tuổi trẻ và xã hội Việt Nam đi về đâu? Hỏi xem, bạn và tuổi trẻ Việt Nam nếu học theo gương của Hồ chí Minh là “căm thù bố mẹ, đoạn tuyệt với bố mẹ” để được vào đảng cộng sản với Y thì có đáng không?

c. Về việc gọi là cứu nước:

Nay thì mọi chuyện dối trá của tập đoàn Việt cộng đã bị những thế hệ trẻ phơi bày ra trước bàn dân thiên hạ. Với họ, tập đoàn CS Minh, Đồng, Chinh, Duẩn, Giáp… luôn cho mình là những kẻ “đánh Mỹ” cứu nước. Thật ra, đây chỉ là một tập đoàn đánh thuê, nhân danh Trung cộng giết người Việt Nam cho Trung cộng mở rộng bờ cõi về phương nam mà thôi.

Bằng chứng là bản thân Hồ chí Minh là thiếu tá Hồ Quang, (người Tàu?) đảng viên đảng cộng sản Trung cộng, tùng sự tại bát lộ quân của Chu Đức trước khi xâm nhập vào VN. Kế đến Trường Chinh thì kêu gọi người Việt Nam học tiếng Tàu, dùng thuốc Tàu để được làm chư hầu cho Trung Cộng. Phần Lê Duẩn thì hãnh diện tuyên bố để lập công trước mặt Mao là: “ Cuộc chiến này là ta đánh cho Trung Cộng, đánh Liên Sô”. Và “tất cả mọi việc của chúng tôi làm là tùy thuộc vào Mao chủ tịch”. Phần PVĐ thì đã sớm ký giao Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam cho Trung Cộng từ 1958 rồi. Nên Biển Đông, Nam Quan, Bản Giốc, Lão Sơn, Tục Lãm… chỉ còn là bóng mờ nhớ thương trong lòng người Việt mà thôi.

III. Hướng đi cho ngày mai.

Với những bài học từ Cờ Đỏ như thế, dù chưa nói ra, ai cũng biết Cờ Đỏ/ CS không phải là ước nguyện của dân ta. Tuy nhiên, nếu chỉ biết là không đủ. Chúng ta cần phải có những hành động đồng khởi, kiên trì và quyết liệt hơn. Bởi Tự Do cho con người, Độc Lập của Tổ Quốc không tự nhiên mà có. Nhưng có là nhờ công sức, hơn thế, bằng máu của chính dân tộc đó.

Chúng ta cũng không có ngoại lệ. Ngày nay không một người Việt Nam nào không khao khát đời sống Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền, Công Lý và sự Độc Lập của tổ quốc. Không một người Việt Nam nào không muốn dân ta sớm thoát ách nô lệ, gông cùm của cộng sản. Nhưng chỉ khao khát là không đủ. Chúng ta cần phải cùng hành động, cùng nắm lấy tay nhau mà tiến bước. Chính những bước đi ấy sẽ làm thay đổi toàn cảnh Việt Nam trong ngày mai.

Để kết, ai cũng biết:

- Cờ Đỏ của Hồ chí Minh sẽ đưa Việt Nam vào cõi chết.

- Cờ Vàng, ngọn Cờ đánh đuổi ngoại xâm đã có từ thời Hai bà Trưng đến Quang Trung sẽ đưa dân tộc Việt Nam vào cõi sống, tồn tại.

Nói cách khác, chỉ có Màu Cờ truyền thống của dân tộc mà người Miền Nam đã kéo lên lễ đài “dinh Toàn Quyền” để chấm dứt cuộc đô hộ của thực dân Pháp. Chỉ có Màu Cờ mà miền nam đã kéo lên để mở đường cho hơn một triệu người miền bắc trốn chạy cộng sản, di cư vào nam, xây dựng đời sống vào năm 1954. Chỉ có Màu Cờ Vàng mà ngày nay vẫn ngạo nghễ tung bay, khoe sắc trên bầu trời thế giới, rồi mai đây dâng cao trên khắp nẻo non sông Việt Nam mới có khả năng đưa dân ta vào cõi sống, bền vững trong Tự Do, Độc Lập và Công Lý...




Bình Luận

Thời Sự

Chuyên đề

 
http://danlambaovn.blogspot.com/search?max-results=50
Copyright © 2014 Dân Làm Báo