Hồi Ký 25/1/2013: Ngày thăm nuôi vất vả (Phần 1) - Dân Làm Báo

Hồi Ký 25/1/2013: Ngày thăm nuôi vất vả (Phần 1)

Phần 1: Chạm mặt an ninh và “phóng viên báo Thanh Niên

Facebookker Đinh Nhật Uy - Tối thứ sáu. Buổi cơm tối gần xong, điện thoại Mẹ reo nhạc chuông lạ. Mẹ bỏ đũa xuống miệng chắc mẫm: “con Nhung gọi chứ không ai khác”. Đúng thật, chị Nhung gọi điện cho Mẹ. Chị hẹn gặp Mẹ ở đâu đó để cùng mua lương thực và đi thăm nuôi hai đứa con vào sáng mai. Cuộc trao đổi rất ngắn gọn, kết thúc Mẹ ừ một tiếng rồi cúp máy.

Sáng thứ 7. Mẹ đi từ rất sớm. Khi chạy ngang nhà tôi mẹ để ý thấy hai tên “cái mặt gian ác quen quen” ngồi quán café đối diện. Uống café mà mắt chăm bẵm soi mói về phía nhà tôi. Mẹ nhắn cho tôi một tin gọn lõn : “Kẻ ác gần nhà”. Lúc này là 6h sáng. Tôi tỉnh ngủ, chuyện quái gì nữa đây?

Hôm nay, người thăm nuôi tăng đột biến. Khu vực ngồi chờ đông nghẹt người. Xấp đơn nộp tại phòng dầy cộm. 2 bà mẹ là 2 người nộp đơn sau cùng vậy mà được “sắp xếp” gọi tên trước tiên để tiến về phòng gửi đồ thăm nuôi. Một ngày lạ.Mẹ đưa mắt ngó quanh và phát hiện một số kẻ quen mặt thụp ló trộm nhìn. Lạ nỗi, khi mẹ bước tới 1 bước để nhìn những kẻ đó là ai thì kẻ đó lại lùi 2 bước và đưa mặt đi nơi khác cố tình giấm mặt lẫn tránh. Mẹ cười.

- Con chuẩn bị tâm lý chưa Nhung?

- Dạ, sẵn sàng từ lúc ở nhà.

Hai bà mẹ dắt tay nhau đến quầy gửi đồ. Vẫn như mọi khi, gửi tiền, đồ ăn và không gặp mặt. Đã vậy còn nhận được một tin buồn. Bác sĩ trại giam cho biết rằng Phương Uyên đang bị hạ canxi và mắt bị đau do không đeo kính cận. Nguyên Kha bị ho bẩm sinh, gặp khí trời lạnh thì càng dữ dội hơn.

Mẹ và chị Nhung xin được gửi thuốc và mắt kính cận vào để chữa trị cho hai đứa nhỏ. 1 điều kiện được chấp nhận – đó là thuốc. Còn kính cận thì cấm tuyệt đối, vì họ cho rằng “kính cận và kính sát tròng có khả năng gây ra sát thương, sợ bị can dùng để tự vẫn”. Câu trả lời cuối cùng vẫn là “quy định là vậy”. Hai bà mẹ chán nãn, thở dài.

Vừa quay ra về, mẹ và Chị Nhung bị một tốp an ninh chặn lại mời vào phòng làm việc. Vẫn tốp người cũ, vẫn những khuôn mặt cũ đến nỗi gọi là nhàm chán – Huỳnh Văn Nhựt phó phòng PA92 CA Long An.

- Mấy chú mời làm việc cái gì? Làm việc với ai? Làm với tui hay với nó – Mẹ hỏi

- Mời chị Nhung cùng chúng tôi làm việc một số vấn đề.

- Làm việc với nó hả? Vậy tui ngồi đây chờ.

Mẹ quay qua nói với chị Nhung:

- Con vào làm việc đi, bác ngồi đây chờ. Con làm việc thoải mái, khi nào ra rồi bác cháu cùng về. Nếu mày ở đến tối, tao chờ đến tối.

- Dạ.

Chị Nhung cùng những an ninh vào phòng gần đó làm việc một số vấn đề, Mẹ đi tới đi lui ngoài hành lang, bắt chuyện hỏi thăm những người khác. Hình như Mẹ phát hiện một chuyện lạ. Mẹ đi như chạy về phía một cô gái trẻ và thắc mắt:

- Nè con, sao ở đây cấm chụp hình mà con ngồi chụp vô tư vậy?

- Dạ, ở đây cấm chụp hình, nhưng con là phóng viên – cô gái trả lời bối rối.

- Con phóng viên hả? làm ở báo nào vậy? Sao tự nhiên hôm nay có phóng viên ở đây nữa? Phóng viên thiệt không?

- Dạ, con là phóng viên báo Thanh Niên.

- Báo Thanh Niên hả? Con tên gì?

- Con tên H… là phóng viên của báo Thanh Niên, hôm nay con xuống trại giam long an để làm phóng sự về tình hình an ninh trại giam và lấy ý kiến gia đình bị can đánh giá về cách cư xử của cán bộ trại giam.

- Ừ ừ.

- Mà theo Bác, cán bộ trại giam cư xử với mọi người có tốt không ạ?

- Trời ơi, bác là mẹ của bị can, là dân thường, dĩ nhiên tụi nó đâu có hỗn láo. Vấn đề là cách đối xử của tụi nó với những đứa đang trong kia kìa. Đối đãi tốt hay ngược đãi thì có trời mới biết. Nhưng ở đây tụi nó có cái quy định quái gỡ, không cho mang kính cận và kính sát tròng.

- Sao vậy bác?

- Nó sợ bị can tự tử.

- Người nhà của bác đang gặp vấn đề đó hả?

- Ừ, bác là mẹ của Đinh Nguyên Kha, còn nhỏ kia mới vào phòng làm việc với an ninh là mẹ của Nguyễn Phương Uyên. 2 đứa nó bị nhốt vào đây hơn 3 tháng rồi.

Vừa nghe xong thân thế 2 bà mẹ, cô phóng viên trẻ bỗng sượn mặt ra không nói gì, nhấc mông ngồi xa Mẹ một tý, dè dặt.

- Con có biết Đinh Nguyên Kha và Nguyễn Phương Uyên không? Báo chí và tivi đăng tin rầm rộ và kết tội điều 88 đấy.

- Dạ… con không biết.

- Sao kỳ vậy? Phóng viên mà cái chuyện như vậy cũng không biết? Mấy ông chạy xe ôm còn biết nữa là…

- Dạ con làm báo Thanh Niên nhưng làm ở mảng khác.

- Mảng nào thì cũng phải theo dõi tin tức thường ngày để nắm bắt chứ?

- ………………

- Con chụp hình nãy giờ, hỏi thăm nảy giờ thì nhớ đăng lên báo nhe. Bác đón chờ báo Thanh Niên đăng tin về cái trại giam này đó. Nhớ đăng tin nhe.

Nói xong mẹ đứng dậy đi, lại đi tới đi lui trước hành lang của cái phòng chị Nhung đang ngồi làm việc, lâu lâu ngó mắt dòm chừng. Cô phóng viên vẫn âm thầm cầm máy chụp hình, chụp chụp âm thầm.

Chờ hơn 2 tiếng đồng hồ, đến 11h30, khi mọi người đã về hết thì chị Nhung mới làm việc xong và bước ra. Chị tươi cười và nói với Mẹ:

- Phát mệt, tất cả những thứ cần nói con đã nghi rõ trong đơn tố cáo gửi chủ tịch nước rồi, cứ hỏi tới hỏi lui hoài cũng không có gì mới. Chắc con còn bị họ làm khó dễ dài dài.

- Tao tưởng đến tối chứ. Thôi vậy cũng được, về con, thằng Uy đang đợi, có gì nói sau......

(còn tiếp)




Bình Luận

Thời Sự

Chuyên đề

 
http://danlambaovn.blogspot.com/search?max-results=50
Copyright © 2014 Dân Làm Báo