David Thiên Ngọc (Danlambao) - Chúng ta suy xét cho cùng thì thấy chứng “vô cảm” thật nguy hại và gây ra hậu quả khôn lường. Nó sẽ giết chết ngay bản thân một cá nhân, gia đình và cho cả một cộng đồng xã hội.
Đối với cá nhân-gia đình: Người VN chúng ta với chứng bệnh “vô cảm” đã ăn sâu vào cốt tủy không biết tự khi nào? Nó hủy hoại ngay chính bản thân mình và cho cả người thân nữa chứ chưa nói là cộng đồng xã hội.
Chính sự dễ dãi, chủ quan và xem thường bệnh tật đối với chính mình cũng là một phần của sự vô cảm. Có rất nhiều người VN trong người có mầm bệnh, hay bệnh đã phát ra sờ sờ... trước mắt nhưng chưa nguy hại là vẫn tự dối mình và mọi người rằng “không sao đâu! Có gì đâu! Làm gì có bệnh đó!”, đến khi không còn chống chế được nữa và nằm xuống thì mọi việc đã muộn. Nhiều khi còn làm ảnh hưởng, khổ sở cho người thân nữa. Và họ có biết đâu đó cũng là gánh nặng và mối nguy cho xã hội, bởi người dân luôn bị bệnh tật đe dọa suy yếu thể xác rồi sẽ dẫn đến tinh thần thì lấy đâu sự dũng cảm, can trường trong giữ nước và cứu nước khi Tổ Quốc lâm nguy???. Cũng có rất nhiều người VN “rất sợ” đi khám bệnh (khám tổng quát để kiểm tra sức khỏe) vì nhỡ ra biết mình có một chứng bịnh nào đó thì nguy mà giới bình dân gọi là “lòi bịnh”. Tới đâu thì tới, đến khi đó sẽ hay! Đó là chứng thờ ơ đến vô cảm đối với bản thân mình. Tất nhiên với gia đình chồng/vợ con cái cũng không là ngoại lệ. Khi nào nước tới chân rồi mới nhảy!
Đối với xã hội: Một đất nước chìm ngập trong trầm luân khổ nhục gần một thế kỷ qua dưới ách cộng nô. Nếu mọi người dân VN không chứa sẵn trong người chứng “vô cảm” thì tôi nghĩ cái bể trầm luân đó không thể nhận chìm gần 90 triệu sinh linh trong thời gian quá dài.
Từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, từ cá nhân, gia đình đến cộng đồng xã hội. Chủ nghĩa sống chết mặc bay…mackeno…xuất phát từ giới cầm quyền độc tài, độc trị lan tỏa ra từ bản thân, gia đình bè nhóm của chúng mà thâm nhập ăn sâu vào đại đa số người dân.
Trước hết tôi nói đến trẻ thơ và người già phải cam chịu nhiều đau đớn từ căn bịnh vô cảm nêu trên.
Nếu không là vô cảm từ nhà cầm quyền đến các tầng lớp nhân dân thì làm gì cái tội ác hành hạ, giết hại trẻ em ở các nhà trẻ mầm non không chấm dứt mà còn tiếp tục diễn ra? Trước kia là bảo mẫu Quảng thị kim Hoa cùng gia đình ờ Tp Biên Hòa, Đồng Nai đã hành hạ, đánh đập trẻ em mầm non một cách tàn nhẫn khoảng đầu năm 2008. Chính cha mẹ những đứa bé này đã đem tiền nuôi sống cho bà kim Hoa và gia đình. Tội ác không dừng lại, tiếp đến là bảo mẫu Trần thị xuân Nữ, trường mầm non Hoa Lan quận Tân Phú Sài Gòn vào tháng 9/2010 đã nhốt bé Lê quang Vinh (5 tuổi) vào thang máy chuyển thức ăn và đã gây thương tích nặng nề cho bé. Rồi ác mẫu Hồ ngọc Nhờ đã hành hạ, dẫm đạp lên người bé mới 18 tháng tuổi rồi lạnh lùng bỏ đi. Sau đó bé đã tử vong. Gần đây hơn nữa là vụ 2 ác mẫu Lê thị đông Phương và Nguyễn lê thiên Lý ở trường mầm non Phương Anh quận Thủ Đức Sài Gòn đã hành hạ dã man các bé từ 10 tháng tuổi đến 4 tuổi được nuôi dạy tại đây như đánh đập, bóp cổ, bóp mũi… và nhiều hành động dã man khác.
Về phía nhà cầm quyền thì côn an đánh đập trẻ em, học sinh đến nhập viện chỉ vì những lý do vu vơ, con trẻ. Thậm tệ và phi lý đến nỗi một tên bảo vệ trường THPT Thái Phiên-Ngô Quyền Tp Hải Phòng cũng có cái quyền hỏi cung, đe dọa một học sinh chỉ vì một chiếc xe đạp bị mất??? tên bảo vệ này vừa hỏi cung vừa gây áp lực đối với một học sinh nữ đến nỗi em không còn chịu đựng được mà phải gieo lầu tư tử tìm cái chết để minh oan, giải thoát khủng hoảng sau mấy giờ liền bị tên bảo vệ nhà trường tra tấn tinh thần. Nơi đây nói lên sự tắc tránh, buông lỏng, thờ ơ… đến độ vô cảm của ban giám hiệu trường THPT Thái Phiên-Hải Phòng.
Cụ già dân oan (vừa là gia đình chính sách) Hà thị Nhung 76 tuổi (năm 2012) từ Thanh Hóa ra Hà Nội khiếu kiện đã bị an ninh hành hung lôi kéo khiến bà ngất xỉu và sau đó tử vong ở vườn hoa Lý tự Trong ngay lòng thủ đô ngàn năm văn vật??? trong lúc bà không có được một chiếc chiếu lành lặn để quấn lấy thân! Trên đầu bà chỉ có 2 viên gạch khép lại để làm chỗ cắm hương từ các bà con cùng cảnh ngộ.
Nhiều cụ già khác là mà tiêu biểu là các nhà trí thức có tầm và có tâm với đất nước như Ls Trần Lâm, cụ Lê hồng Hà, và hiện nay Ts Hà sĩ Phu cũng đang vất vả chống chọi lại với cái dã man tàn ác gây phiền nhiễu cho ông hơn 400 lần trong nhiều năm qua. Còn về tính người thì có nơi nào trên thế giới giam cầm, tù ngục khảo tra đọa đày một con người trên ba mươi mấy năm trời như đã có với tù nhân lương tâm Nguyễn hữu Cầu??? cho dù trước đây hai bên ở hai đầu chiến tuyến! Mà trên thế giới này nỗi đau và sự oan nghiệt về vấn đề đôi bờ chiến tuyến không chỉ có ở VN? Nhưng đây là trường hợp ngàn năm có một!
Bệnh vô cảm lan xa, ăn sâu vào từng ngõ ngách của XHVN thời cs. Một công dân Trịnh xuân Tình từ Thanh Hóa vào Sài Gòn bán hàng rong mưu sinh nuôi vợ con đã bị cả một đoàn 6-7 tên là cán bộ của phường 25 quận Bình Thạnh thành hồ trấn áp hội đồng, đánh đập, còng tay và dí roi điện đến 4 lần gây cho anh Tình ngất xỉu và chúng bỏ mặc cho anh nằm lê lết bên đường với 2 tay bị còng ngược ra phía sau… chỉ vì cái tội đậu xe bán hàng rong bên vệ đường??? chưa dừng lại. Còn có nhiều người phải chết và bị đánh đập thương tích nặng nề, rượt bắn như phim hành động… công khai nơi trụ sở và đường phố Pleiku… chỉ vì không đội nón bảo hiểm khi tham gia giao thông.
Xấu hổ hơn là cả rừng người…nam thanh nữ tú bu vào một chiếc xe vận tải chở bia bị tai nạn ở Tp Biên Hòa, Đồng Nai để cướp bia bị đổ xuống đất lẫn trên xe mà nạn nhân là anh Hồ kim Hậu tài xế chiếc xe nói trên đang trong hoàn cảnh nghèo khó. Tuy vậy anh vẫn giữ sự liêm khiết của mình bằng hành động hoàn trả lại tiền mà người dân cứu trợ khi hảng bia miễn bồi thường anh về khoản mất bia bị cướp. Trong những lúc đó thay vì mỗi người một tay giúp anh Hậu thu gom hàng (bia) rơi vãi để khỏi bị hao hụt. Ngược lại họ bu vào thừa nước đục thả câu “vừa hôi vừa cướp”. Nhìn hình ảnh nam nữ tươi cười khi mang, xách, đẩy xe chở số bia cướp được đi hiên ngang như thu được chiến lợi phẩm mà tôi phải dấu thân phận vì cùng là người VN.
Nơi đây ta thấy con người dưới chế độ cộng sản với một phần không nhỏ đã hấp thu cái văn hóa hỗn man rừng rú của bọn cầm quyền cs chẳng những vô cảm đối với nạn nhân mà còn nhân cơ hội đó trở thành những kẻ cướp!
Đi vào học đường thì từ xưa đến nay không biết bao nhiêu là hệ lụy từ đạo đức của đội ngũ GVCS đến sự vô cảm, tắc trách, đam mê thành tích mà chúng cùng nhau nhấn chìm nền giáo dục VN vào vũng bùn nhơ một cách không thương tiếc. Nơi đây tôi không phải dẫn chứng ra nhiều.
Nền Y-Tế thì càng tệ hại hơn. Tính vô cảm nơi đây được nhân lên gấp bôi. Phải nói một câu rằng “lương y như mẹ mìn CSVN” đã công khai kinh doanh một cách vô tư không thương tiếc trên thân xác bệnh nhân, từng giọt máu khi mổ xẻ…cả những xác chết đã đến hồi phân hủy. Tính vô cảm bất nhân trên mà đội ngũ mẹ mìn CSVN đã noi gương và học tập từ tính vô cảm của mẹ mìn Kim Tiến bộ trưởng y-tế CSVN trước nhiều cái chết của trẻ sơ sinh và hàng vạn bệnh nhân khác.
Cả hành pháp và tư pháp CSVN là cả một bầy đàn vô cảm. Bất chấp sự đau thương, khổ nhục của những nạn nhân, tra tấn đến chết rất nhiều người, oan khiên hàng chục năm tù khổ ải với những bản án oan sai thật phi lý. Cũng chỉ vì để đáp ứng cho sự thăng tiến của tập đoàn bọn chúng trên bước đường hoạn lộ lẫn lợi ích, tiền tài. Tất cả những sự việc nêu trên tập đoàn chóp bu CSVN, chính phủ CSVN biết không?-Biết chứ nhưng vì chúng “Vô Cảm” và vì đó là lực lượng “Thanh gươm, lá chắn” của bọn chúng.
Nếu như đại bộ phận nhân dân VN tích cực tiêu trừ chứng vô cảm trong mỗi con người. Mỗi người một tay ngăn chặn tội ác, mỗi người tích cực thắp lên một ngọn nến thì ắt hẳn bóng đêm sẽ bị bị xua tan.
Một Bouazizi ở Tunisia Bắc Phi đã ngoan cường đốt lên ngọn đuốc đối kháng bạo quyền. Người dân nơi đó không vô cảm và đồng loạt đứng lên sau ngọn đuốc của anh mà tiêu trừ cường bạo và hương “Hoa Lài” đã ngát thơm khắp một vùng bao la rộng lớn.
Nếu như nhân dân VN mỗi người không vô cảm, cầm trên tay những nhánh Hoa Lài, Hoa Hồng hay Hướng Dương… mà tiến bước thì cảnh anh bán hàng rong Trịnh xuân Tình bị còng tay đánh đập… đã thành một biển lửa. Cảnh các cô gái chân yếu tay mềm như Hoàng Vi, Thục Vy, Trần thị Nga, Bùi Hằng… bị truy sát trên mọi nẻo đường đã thành những đợt sóng thần. Tiếng thét la của Trần bùi Trung nơi cổng trại giam cầm tù mẹ mình cùng tiếng khóc của bé thơ 7 tháng tuổi của Quỳnh Anh cùng những tiếng rên đau vì những trận đòn chí tử trong tù của Minh Hạnh, Phương Uyên, Phong Tần, Bích Khương… đã thành những trận động đất kinh hoàng… để rồi cho ngày hôm nay không có cảnh người dân miền núi hàng chục người phải rơi từ chiếc cầu treo bị rút ruột mà bỏ mình nơi dòng suối. Sẽ không có cảnh cô, trò chui vào túi nylon để vượt suối trong mùa mưa lũ để chăm lo và tìm cái chữ! Làm gì có cảnh bà con hàng vạn dân oan phải chịu cảnh màn trời chiếu đất nơi công viên, bãi bờ, đường phố… và mãi mãi sẽ không có những nụ cười đểu cáng, tự đắc trước nỗi đau của dân tộc, dân oan, nạn nhân… như những nụ cười trước tòa của Dương chí Dũng, Huỳnh thị huyền Như và tên côn an Tp Tuy Hòa giết hại anh Ngô thanh Kiều sau một đêm gõ cửa mượn người còng dắt đi. Và hơn thế nữa cũng sẽ không có ngày hôm nay là ngày vĩnh quyết của nhà giáo yêu nước Đinh đăng Định cũng chỉ vì sự tồn vong của dân tộc mà cụ thể là nhân dân tỉnh Đắc Nông cùng các tỉnh vùng xuôi mà ông đã ra sức đấu tranh vận động bà con ngăn cản dự án Bauxite Tây Nguyên, một chủ trương (giết người) lớn của đảng bán nước. Nơi đây tôi xin nghiêng mình kính phục và kính gởi về ông một nén hương lòng.
Suy cho cùng, chứng “vô cảm” thật là nguy và gây ra nhiều hệ lụy cho cả dân tộc nếu chúng ta không cương quyết tiêu trừ.
Ngày 3/4/2014