Bài thi viết "Cộng sản & Tôi": Chế độ Cộng Sản trong tư duy nhận định của tôi - Dân Làm Báo

Bài thi viết "Cộng sản & Tôi": Chế độ Cộng Sản trong tư duy nhận định của tôi

David Thiên Ngọc, Trần Thiên Đức (Danlambao) - Đảng CSVN trên vũ đài chính trị đã thực sự đi vào bế tắc, khủng hoảng mà con đường trước mắt là “tử lộ” và thoái trào là tình huống không thể khác hơn vì không còn lối thoát. Để chứng minh cho nhận định trên, tôi xin đưa ra những luận cứ cho độc giả tận tường. Chúng ta lần lượt đi vào từng luận điểm của công trình nghiên cứu này:

I. Đảng CSVN lấy “Bá đạo” làm phương châm.

Phạm trù “Bá đạo” được người đời dùng trong nhiều ngữ cảnh, nó trái ngược lại với "chánh đạo" hay “vương đạo”. Trong chính trị kẻ mưu bá đồ vương mang tâm thức bá đạo luôn đi trên con đường lấy bạo cường làm phương tiện, trong đó hàm chứa sự đê hèn của kẻ tiểu nhơn cộng thêm sự tàn độc vô nhân... Để biện minh cho hành động vĩ cuồng tàn bạo đó chúng tung ra những quả mù bao phủ, che đậy âm mưu và hướng người đời về một khung trời tươi đẹp, ngàn hoa rực rỡ... thật tuyệt vời nhưng xa tít ngàn xa... đó là một lý tưởng, mục đích cuối cùng, là cứu cánh của hành động. Muốn đạt được cứu cánh huy hoàng (ảo tưởng) đó thì đương nhiên phải trải qua và chấp nhận những tai ương ngập tràn xương máu mà nơi đây phường bá đạo bắt nhân dân, xã hội phải cam chịu. Tức là chúng lấy “cứu cánh” để biện minh cho “phương tiện”. Điều đáng nói ở đây là cái cứu cánh mà phường bá đạo vẽ nên chỉ là ảo ảnh, là sự lừa dối, tô vẽ, ngụy trang để mỵ người dân. Lấy nhân dân, xã hội làm vật tế thần, làm gạch lót đường, làm công cụ cho phương tiện để phường bá đạo đạt mục tiêu quyền lợi cho cá nhân, bè nhóm.

Trong lịch sử nhân loại xưa nay. Khi người dân đang bị một chế độ cường quyền quân phiệt cai trị hoặc ngoại xâm đặt ách nô lệ lên đầu. Trong một thời điểm nào đó với cơ hội chín muồi để người dân thoát khỏi cảnh lầm than thì luôn xuất hiện những thế lực đối kháng lại giới cầm quyền. Đó là những đạo quân phất cờ khởi nghĩa, những đảng phái chính trị tập hợp quần chúng nhân dân đứng lên đạp đổ tà quyền. Trong giai đoạn này chưa nói đến cái cứu cánh (của thế lực đối kháng) thật hay ảo mà trước mắt là đánh đổ bạo quyền, lật đổ hôn quân vô đạo. Nếu là giặc ngoại xâm thì giành lại non sông đất nước, đem hòa bình độc lập, tự do cho dân tộc. Cái cứu cánh tươi hồng và chánh đạo (hình thức) như thế trong lúc xã hội và nhân dân đang ngập chìm trong tủi nhục... thì đại đa số nhân dân từ nông dân thợ thuyền lao động cho đến nhân sĩ trí thức ắt phải nghe theo và dấn thân cống hiến.

Nếu cái thế lực chống lại tà quyền đó là chánh đạo, là thực sự đại diện cho toàn dân thì thật là diễm phúc cho dân tộc và xứng đáng là "Ngọn hải đăng” của dân tộc. Ngược lại, tập đoàn nói trên lại là phường bá đạo thì con đường đi của chúng sẽ thể hiện tính vô nhân, vô đạo... kẻ cầm đầu là "gian hùng" đầy dã tâm và gian ác, dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích riêng tư. Trong lịch sử Trung Quốc tên gian hùng Tào Tháo để lại cho người đời ghê sợ với câu "thà ta phụ người chứ đừng để người phụ ta". Nếu một dân tộc rơi vào hoàn cảnh này thì sau khi xóa bỏ chế độ cũ, nắm được chính quyền lập nên một thể chế mới, với bản chất tà tâm, vô đạo, cùng những kinh nghiệm rút ra từ thể chế trước thì dân tộc đó, nhân dân đó lại bị rơi vào ngục tối, đau khổ hơn xưa. Mà có khi cả nhiều đời sau chưa xóa được những tàn tích, vết thương do tà quyền bá đạo đó gây ra.

Nói riêng về VN trong những năm 40s TK 20. Với cái cứu cánh chống thực dân Pháp, đưa nhân dân thoát vòng nô lệ thì rõ ràng là mục đích chính danh và vô cùng đẹp đẽ mà tập đoàn CSVN đứng đầu là tên gian hùng HCM (Hồ tập Chương, vì Nguyễn ái Quốc đã chết vì bệnh lao từ năm 1932) khởi xướng. Cái hào quang cứu nước, cứu nguy cho dân tộc đã đánh động lòng yêu nước của toàn dân từ các nhân sĩ trí thức trong và ngoài nước đến nông dân, thợ thuyền đều sẵn sàng dấn thân và hy sinh mọi quyền lợi từ tinh thần đến vật chất. Những ngôi sao sáng như Ls Nguyễn Mạnh Tường, Bs Dương Quỳnh Hoa, Ls Nguyễn Hữu Thọ, Kts Huỳnh Tấn Phát, Gs Hoàng Minh Chính...v.v... là những bậc trí thức, cuộc đời tương lai sáng lạn... nhưng đều từ bỏ, hy sinh cho đại cục để đi theo tiếng gọi của gian hùng HCM và tập đoàn CSVN mà có biết đâu đó là con đường tử không có lối về do đám gian hùng, xảo trá giăng ra. Như tướng quân đã sa vào "Bát quái trận đồ", mê cuồng, lần mãi không tìm được "cửa sinh" để thoát trận. Khi biết được mình chỉ là những công cụ, những trang sức rẻ tiền để trang trí và vận hành cho cỗ máy sát sinh, làm phương tiện để đạt đến cứu cánh riêng tư của phường vô đạo thì lúc này tóc đã pha sương... nhìn về tây thì thỏ lặn ác tà...

Nói như thế thì ta cũng không trách gì cái đám bùi nhùi hậu thế của các bậc trí thức nêu trên tự cho là trí thức nhưng tầm nhìn không qua khỏi làn sương mờ của đám gian hùng giăng mắc... để rồi lao vào cuộc sinh tử, máu xương của dân tộc, uống bầu sữa của Mẹ VN, ăn hạt cơm của nông dân Miền Nam, được nhân dân Miền Nam chở che và bảo bọc… tiếp thu đạo lý từ những giảng đường của bầu trời tự do, nhân bản, bác ái... mà hành động và nghe theo phường bá đạo. Tiếc thay đa số những phần tử này không nhận ra con đường vô đạo của CS vô luân mà quay về với dân tộc hay ít ra cũng có những lời phản biện cho dù là yếu ớt nhưng cũng gọi là can đảm như các lão tiền bối đã làm. Ngược lại cho dù trước mắt là bóng tà dương, sương điểm mái đầu... nhưng những kẻ tự xưng là trí thức đó vẫn mãi mê trên con đường tà đạo. Các phần tử này tự xưng là trí thức nhưng theo tôi là mạo nhận và chúng chỉ là hàng học thức nhưng thiếu tuệ, lùn trí mà thôi.

Nói về tên tội đồ gian hùng HCM thì sử đã ghi hàng trăm ngàn trang để cho hậu thế phán xét. Tuy nhiên nơi đây luận về hai chữ "gian hùng", để đạt đến cứu cánh là cứu nước thật đẹp đẽ và cao cả. HCM cùng bè lũ tà đạo đã vận hành cỗ xe tàn độc, nghiền nát không biết bao nhiêu là sinh linh, đạp bằng đạo lý để dựng xây một chính quyền, một chế độ đầy bất công trên nền tảng máu xương của dân tộc. So với chế độ thực dân nó còn kinh khủng và gian ác hơn nhiều mà nạn nhân là nhân dân VN. Cái đáng nói ở đây kẻ thủ ác không phải là ngoại bang mà lại chính là những đứa con mang dòng máu từ trăm trứng Lạc-Hồng!!!

Trên hành trình đó, ta còn nhớ là vào thập niên 40-50 thế kỷ trước tên gian hùng Hồ Tập Chương đầy mưu ma chước quỉ, năm 1946 Hồ đã lập nên một chính phủ Liên Hiệp, kêu gọi và tập hợp mọi thành phần trong nhân dân để đủ sức mạnh kháng Pháp với những tên tuổi lớn ngoài đảng CSVN như Nguyễn Tường Tam, Nguyễn Hải Thần, Vũ Hồng Khanh và nhiều vị có uy tín khác để rồi Hồ dễ dàng ra tay tàn sát những nhân vật có thể cản đường Hồ trong tương lai khi thực hiện bá đạo và sau đó thì chính phủ Liên Hiệp cũng cáo chung khi cáo Hồ đã thực hiện xong âm mưu của chúng.

Song song với những hành động dã tâm trên Hồ còn mật lệnh truy tìm sát hại những nhân vật, tổ chức khác như đức Huỳnh Phú Sổ của Phật Giáo Hòa Hảo, các lãnh đạo của Quốc Dân đảng, Đại Việt đảng, nhóm đệ Tứ cùng các nhà yêu nước như Tạ Thu Thâu, Hồ Văn Ngà...v.v... và bất cứ ai, tổ chức nào mà Hồ cảm thấy bất an cho dù là không đối nghịch. Cái thâm độc này là Hồ học theo Staline vào năm 1940 đã âm mưu cho người ngầm theo dõi sang tận Mexico để giết chết đối thủ Trotskisme sau khi đã loại trừ ông ta ra khỏi đảng cộng sản Liên Xô. Những kẻ gian hùng thường có những điểm tương đồng trên đỉnh cao tội ác. Giống với Tào Tháo ở câu dẫn trên thì Hồ với chủ trương "giết lầm hơn bỏ sót". Hai thời đại cách nhau hàng ngàn năm nhưng cái bá đạo luôn có sự tương đồng. Khi cướp được chính quyền lập nền thống trị, Hồ tiếp tục lao vào tội ác mà nghìn thu không chuộc được với gần nửa triệu người dân vô tội phải bỏ mình vì CCRĐ và NV-GP rồi gần 5 triệu sinh linh nam nữ thanh niên VN phải phơi xác để làm nhiên liệu đốt dãy Trường Sơn xâm lược Miền Nam VN thực hiện mưu đồ cho Nga-Tàu CS. Sau khi cưỡng chiếm Miền Nam hàng trăm ngàn quân dân cán chính VNCH phải giam mình nơi rừng thiêng nước độc, cơ cực đói khát, đau ốm, khổ sai...rất nhiều người phải bỏ xác ở bìa rừng, sông suối nhờ có bạn cùng cảnh ngộ chôn giúp mà đến ngày nay vợ con còn chưa tìm được cốt xương. Hàng trăm ngàn người dân, đàn bà trẻ nít phải vượt biển ra đi để rồi lớp thì làm mồi cho cá dữ, phụ nữ thì bị hải tặc làm nhục trước mặt chồng con rồi xác cũng chìm sâu vào biển cả... kẻ bị bắt lại thì bị bắn giết, tù đày đánh đập vô cùng tàn khốc... sau khi đã lột sạch bạc vàng, tiền của mang theo. Với tội ác này thì đày xuống mười hai tầng địa ngục để gia hình cũng không vừa… với cụm từ mà CSVN thường dùng là “trời không dung, đất không tha!”.

Sau gần thế kỷ bá đạo hoành hành, nay đã đến lúc quan tài phải đóng nắp. Bởi con đường chính trị trường tồn phải là chính đạo. Từ thời phong kiến xa xưa thuyết Tu-Tề-Trị-Bình của Tam Đạo cũng đã nói lên con đường chính đạo của hàng chính nhân quân tử. Phàm muốn đi vào con đường chính trị thì trước hết phải biết tu thân, thân có chính rồi mới tề gia sau cùng mới trị quốc bình thiên hạ. Cái đạo đức ngày xưa lấy ngũ thường (Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín) làm giềng mối. Ma đạo Hồ tập Chương kêu gọi sĩ phu chung tay cứu nước (chính phủ Liên Hiệp) để dễ dàng tìm cơ hội hạ sát trí sĩ là thứ "phi nhân". Giết chết một cách lạnh lùng không nương tay đối với người từng cưu mang, nuôi nấng mình và đồng bọn khi người ta có công và vô tội (bà Cát Hanh Long-Nguyễn thị Năm) là đồ "bất nghĩa". Sau khi đặt ách cai trị thì xem người dân từ già đến trẻ, từ trí thức sĩ phu đến nông dân lao động như cỏ rác, cào bằng ông cũng như thằng, xem lời vàng ngọc của nhân dân, trí sĩ… như lá đổ muôn chiều... là quân "vô lễ". Xem kẻ thù truyền kiếp là bạn bè, anh em thủ túc, cúi đầu tuân lệnh kẻ ác để hại dân mình là loài "bất trí". Lãnh đạo mà nói một đàng làm một nẻo... phát ngôn, hứa hẹn bừa bãi bất kể thị phi là phường "bất tín". Ngày nay "ngài"* 3 ếch Giăng Mắc Ê Rô trong lúc bản thân mình không có một điểm nào trong ngũ thường, không một chữ lận lưng mà đứng trước hàng ngàn SV, Giảng Viên, GS trí thức ở trường Đại Học Quốc Gia Sài Gòn kêu gọi cử tọa phải có "lòng tự trọng" đây là đồ "vô học, vô liêm sỉ", cổ nhân nói “Nhân vô liêm sỉ hà như vật dã!” (người mà không có liêm sỉ thì như con vật). Tập đoàn bá đạo CSVN từ Hồ cáo đến Trọng-Sang-Hùng-Dũng ngày nay không một ai có được một phần nhỏ nào trong ngũ thường thì thử hỏi con đường chính trị làm sao tránh khỏi tà tâm và chúng đi vào tà đạo là điều tất yếu. Một điều đắng cay là nhân dân VN phải gánh lấy mọi hậu quả một cách đau thương.

Người xưa đã nói phàm làm chính trị phải chính tâm, thành ý. Phải biết dụng "tâm công pháp", là thuật đánh động vào lòng người, thu phục nhân tâm. Khi lòng dân không thuận thì một lẽ là sẽ ngoảnh mặt quay lưng không ủng hộ, nhà chính trị trở nên đơn độc. Hai là nổi lên đánh đổ tiêu trừ. Đường nào kẻ làm chính trị mà không biết dụng "tâm công pháp" thì sớm muộn cũng phơi áo rơi đài là điều không tránh khỏi.

Trong lịch sử chống quân Minh, nhà chính trị tài ba lỗi lạc Nguyễn Trãi đã sử dụng "tâm công pháp" một cách hoàn hảo qua việc khi trời vào “tiết lập xuân” ông cho quân lính lấy mật viết lên lá rừng 8 chữ "Lê Lợi vi Quân-Nguyễn Trãi vi Thần", kiến ăn mật lâu ngày in rõ hàng chữ đó trên lá. Mùa thu lá rụng ở đầu nguồn trôi chảy về xuôi. Nhân dân nhặt được và cho đó là mệnh trời rồi loan truyền khắp chốn. Từ đó nhân dân trên dưới một lòng cùng nhau giúp nghĩa quân chống giặc cứu non sông, đưa cuộc khởi nghĩa Lam Sơn đến toàn thắng, đuổi được quân thù Bắc phương ra khỏi cõi bờ và lập nên nhà hậu Lê vững mạnh truyền lại đến mấy trăm năm. Nguyễn Trãi là đại công thần, trong đó "tâm công pháp" góp phần không nhỏ.

Nhà chính trị lỗi lạc, kiệt xuất Nguyễn Trãi tập hợp nơi ông đủ ba tính năng ưu việt đó là: Đức năng, Trí năng và Tài năng.

Đức năng: Có tài mà không cậy tài, tự mãn... luôn phò Lê Lợi cho đến thành công, một mực là tôi thần với câu "Lê Lợi vi Quân-Nguyễn Trãi vi Thần" hết lòng phò Chúa công lập nên Vương nghiệp, trọn đời xả thân giúp nước. Sau này cả gia tộc bị tru di với vụ án “Lệ chi viên”, nỗi oan khuất ngất trời xanh nhưng vẫn cam lòng nhắm mắt mà không ngửa mặt kêu trời một tiếng! Tỏa sáng một chữ “TRUNG” trong đạo Nho thời ấy- “Quân sử thần tử! Thần bất tử bất trung!” (điều này chỉ đúng với nền chính trị thời phong kiến). Với “đức năng” này xứng đáng lưu danh hậu thế. Mãi đến đời Vua Lê thánh Tông mới được giải oan.

Trí Năng: Dùng thuật "tâm công pháp" một cách hoàn hảo. Viết “Bình Ngô đại cáo" hào hùng với:

"Dùng đại nghĩa thắng hung tàn.
Lấy trí nhân thay cường bạo"

Lưu sử sách ngàn năm muôn thuở.

Tài Năng: Tinh thông chính trị, quân sự trong chiến tranh.

Mười năm nằm gai nếm mật, lãnh đạo chỉ huy ba quân tướng sĩ. Uyển chuyển trong binh pháp. Biết dụng nhu thắng cương, nhược thắng cường để ở thế yếu (quân ta) thắng kẻ mạnh (quân giặc), dùng thiểu số thắng quân đông. Trong đó dân vận, binh vận, địch vận… đều có đủ. Sau chiến thắng thì đối xử nhân đạo với tù binh, hàng binh rồi sai sứ cầu hòa với Minh triều để tránh can qua… Và cuối cùng đưa cuộc kháng chiến đến thành công mỹ mãn.

Sau khi bình định được giang sơn thì vỗ an bá tánh, ủy lạo quân sĩ và cho về quê quán làm ăn mưu cầu hạnh phúc gia đình, xây dựng kỷ cương triều chính, hoạch định kinh tế, xã hội vững vàng trong thời hậu chiến, trong khi triều đại nhà Hậu Lê mới thành lập ở buổi sơ đầu còn non trẻ với nhiều nhược điểm khó tránh khỏi. Nơi đây tôi phải nói lên một điều rằng Nguyễn Trãi không những là Tài Năng mà là bậc "Kỳ Tài". Mặt khác Nguyễn Trãi còn là môt nhà văn hóa lớn, văn thơ của ngài con cháu nhiều đời sau cho dù là chính thể nào cũng đều phải học. Hiện nay tên tuổi của Nguyễn Trãi đã vượt ra ngoài biên giới VN. Nguyễn Trãi là danh nhân văn hóa thế giới.

Nhìn về trời Tây, Tổng Thống thứ 16 của Mỹ A.Lincoln nói: "Anh có thể lừa nhiều người trong thời gian ngắn, lừa ít người trong thời gian dài, nhưng anh không thể lừa tất cả mọi người mãi được". Đó là thể hiện tính trung thực và chữ tín. Câu "Chính phủ của dân, do dân và vì dân" cũng là của ông nói với chiến sĩ khi đến thăm mặt trận Gettesburg bang Pennsylvania ngày 19/11/1863 trong chiến tranh Nam-Bắc. Trần dân Tiên và tập đoàn CSVN đã "Đạo" câu này làm câu nằm lòng để mỵ dân, trong suốt thế kỷ qua cứ ngỡ là VN "dân trí thấp" không ai biết gì. Thế là Trần dân Tiên và tập đoàn CSVN vẫn ngón nghề cũ. "Đạo" hết cái này đến cái kia và cứ "đạo và đạo"... mãi không thôi. Nhật ký trong tù là một minh chứng.

Trong cuộc chiến tranh Nam-Bắc (Mỹ) khi tàn cuộc chiến thì “bên thắng cuộc” cấp lương thực, ngựa lừa và các phương tiện sinh hoạt đời sống, sản xuất... cho quân “bên thua cuộc” và được tự do về đoàn tụ gia đình, vợ con chăm lo hạnh phúc mà trong lòng không một chút hận thù. Nơi đây chữ "NHÂN" thật là lớn, lòng bao dung thật bao la... thể hiện con người chính nhân quân tử. Từ đó đất nước mới tiến lên, đẹp tươi và trở thành siêu cường số 1 thế giới như hiện nay là điều dễ hiểu.

Nhìn lại VN. Cũng qua chiến tranh huynh đệ tương tàn. Sau cuộc chiến bom đạn lại là cuộc chiến giữa đảng CSVN và nhân dân còn tàn khốc gấp bội. Hầu hết Nhân dân VN là kẻ thù của đảng. Do đó đã 40 năm qua xác người dân cũng vẫn còn nằm xuống một cách nghiệt ngã, máu nhân dân cũng mãi đổ ra... mà nổi oan khiên khuất tất còn gia tăng khủng khiếp. Ngày xưa trước lằn tên mũi đạn người dân còn dắt díu nhau chạy tránh (tản cư, chạy giặc). Ngày nay dưới sự dã man, hà khắc của bạo quyền CS người dân biết tránh nơi đâu cho trời khỏi nắng? Trai gái, già trẻ đành chết tức tưởi ở đồn côn an, đầu sông cuối bãi... trong những trận cướp bóc khảo tra, cả nơi công viên giữa lòng thủ đô của một đất nước “thiên đường, miền đất hứa của loài người trên thế giới” mỉa mai thay lực lượng hại dân lại mang tên có chữ NHÂN DÂN thòng theo sau. Người xưa nói "Hà chính mãnh ư hổ" là hoàn toàn chính xác cho thiên đường Xã Nghĩa VN ngày nay.

Con đường chính trị của CSVN là con đường bá đạo, dùng bạo lực để mở lối, dùng thủ đoạn đê hèn để triệt hạ anh em hầu tóm thâu quyền lực, bất chấp mọi bất công, vô đạo, dã man. Lấy lừa dối làm phương châm để thực thi bá đạo... bằng mọi cách để đạt được cứu cánh chính trị của riêng mình cho dù hậu quả sẽ ra sao! Cụm từ "Tổ Quốc", "Nhân Dân" hầu như không có vị trí trong trái tim của những người CS.

Qua gần thế kỷ-Vũ đài chính trị VN đầy máu và nước mắt. Do đó một số người vì quá hãi hùng cảnh máu lửa can qua... cảnh dối lừa, gạt gẫm nhau, đạp lên đầu, lên mạng sống của nhau để tranh giành vị trí... nên ngán ngẫm và có cái nhìn phiến diện và cho rằng chính trị là thủ đoạn, là hiểm ác lọc lừa... là chưa trọn ý nghĩa của nó.

Một điều đơn giản rằng trong thời gian dài qua những nhà chính trị chính danh, chánh tâm thành ý, những nhà chính trị vương đạo đa phần đã bị bọn bá đạo dùng mọi thủ đoạn đê hèn ám toán, hãm hại trong đêm trường tăm tối của chính trường VN đầy phức tạp nên vắng bóng trên vũ đài chính trị khi người dân chìm ngập trong tang tóc lầm than máu lửa, dưới bạo quyền khát máu trong thời gian dài...

Thật ra chính trị có hai mặt trắng đen, chính tà rõ rệt. Như Nguyễn Trãi tôi dẫn ở trên là bậc chính nhân quân tử, nhà chính trị lỗi lạc tài ba với tư duy vương đạo đưa Tổ Quốc Nhân Dân thoát khỏi ách nô lệ lầm than, xây dựng triều chính vững mạnh, sơn hà xã tắc đẹp tươi, nhân dân no ấm hàng mấy trăm năm.

Trong lịch sử thế giới, các nhà hiền triết cũng là những nhà chính trị tài ba. Đức Khổng phu Tử cũng là một nhà chính trị, tư tưởng của ngài đã trở thành "Đạo" (đạo Nho) cho nhân dân nhiều nước học theo tuy sau hàng ngàn năm có những khía cạnh trong triết lý của ngài rơi vào lạc hậu với thời đại , nhưng giờ đây bọn CSTQ lợi dụng ánh hào quang của ngài mà thực hiện mưu đồ đen tối trong hành trình thực thi “Giấc mơ Trung Hoa” một cách vỹ cuồng. Triết gia Platon, Socrates, Aristotle... cũng đều là những nhà chính trị, những tư tưởng và phát ngôn của các vị đa phần đã trở thành khuôn vàng thước ngọc, là danh ngôn cho người đời tâm niệm và noi theo.

Chính trị như Hitler, Lê Nin, Staline, Mao trạch Đông, Hồ tập Chương, Saddam Hussein, Gaddafi, Polpot, dòng họ Kim Bắc Triều Tiên, anh em nhà Fidel ở Cu Ba... là những phường bá đạo vô nhân. Hàng trăm triệu người dân vô tội phải bỏ mình oan ức để lót đường cho tham vọng bá quyền vô đạo, để đạt được cái cứu cánh chính trị ngông cuồng vô luân của chúng.

Tuy nhiên nền chính trị bá đạo không bao giờ tồn tại bởi một lẽ duy nhứt nói về tâm linh thì con đường bá đạo nghịch với luật "càn khôn", thiếu vắng chữ “Nhân” thì khó mà tồn tại lâu dài. Nói về luật sinh tồn thì loài người tùy theo đặc thù của giống nòi, dân tộc… của xã hội nơi đó mà có sức chịu đựng nông sâu. Khi lòng người bị đè nén, sức chịu đựng đến tận cùng thì sức bật và trổi dậy càng khủng khiếp tạo thành cơn địa chấn, lửa hận bùng lên đốt cháy tà quyền là điều tất yếu.

Nơi chính trường VN hiện nay lò lửa nhân quyền, dân chủ đang ngùn ngụt cháy. Bá đạo đã đến hồi cáo chung. Chúng rối mù chạy tung khắp hướng. Chia nhau kẻ Bắc người Nam, kẻ Âu người Mỹ... mong có được phép màu để hóa giải kiếp tai. Tuy nhiên đất trời đã nổi cơn cuồng nộ, lòng dân vốn vị tha nhưng đã sôi sục máu căm hờn. Nhân dân VN nhất là trí thức, tuổi trẻ đã ngoan cường bước qua lằn ranh của sợ hãi, thực hiện cái quyền năng mà đất trời, dân tộc đã trao. Giờ đây lũ cáo Hồ tà ma bá đạo có mở bừng đôi mắt mà nhìn lại sự ngạo nghễ, ngông cuồng quá độ của mình cũng đà quá muộn. Linh hồn cùng xác thân của chúng đã nằm gọn trong cỗ quan tài. Chiếc búa và những cây đinh đã ở trong tay các nhà yêu nước. Ngoài trời dông bão mịt mù sương khói-Nắp quan tài đã đóng!

*'Ngài'=con tằm. Như câu “râu hùm hàm én mày ngài…” (Ng-Du) Ở đây tôi chơi chữ, để chỉ bọn bá đạo CSVN như loài tằm. Mà tằm thì nó ăn dữ lắm…(Tham nhũng) trong dân gian có câu “ăn như tằm ăn dâu…”. Chữ “Ngài” dùng cho Vương đạo là ý nghĩa tôn trọng.

II. Nước cờ cuối của đảng CSVN trên vũ đài chính trị.

Thế cờ Domino cuối cùng trong chính trị cho việc thiêu hủy và cáo chung 4 nghĩa trang mang học thuyết Mác-Lê leo queo còn lại trên thế giới đã xuất phát và bùng nổ mà khởi đầu là ở VN. Những điều phải đến đã đến, nước đã sôi bùng bên trong (lòng dân) hàng thập kỷ qua mà cái nồi áp suất CNCS không còn đủ sức để nén lại và đành bó tay chịu cảnh nổ tung, tuy có chậm nhưng không là muộn. Lớp vỏ của quả bong bóng tích chứa CNCS quái thai và rừng rú càng ngày càng mỏng mà áp lực hơi phản lại từ bên trong mỗi ngày mỗi tăng nhanh khủng khiếp thì quả bong bóng kia phải nổ tung banh xác là điều tất yếu. 

Ngược thời gian về cuối năm 2013-Sự kiện bỏ đảng như từng nước cờ đi nhanh một cách không tưởng. Ngày 4/12/2013 phát pháo lệnh Luật gia Lê Hiếu Đằng khai hỏa, ngày 5/12 tiếp theo là Ts Phạm Chí Dũng, Đặng xương Hùng và ngày 6/12 là Bs Nguyễn Đắc Diên và… lũ lượt đảng viên CSVN (cả số đảng viên đã âm thầm bỏ đảng từ lâu nhưng chưa có can đảm công khai) sẽ nối bước hiên ngang công bố bỏ đảng mà về với nhân dân trong những ngày tháng qua và sắp tới. Những người tiên phong đi đầu là đội ngũ trí thức. Đã là người trí thức thì hơn ai hết luôn biết rõ con đường mình đang đi, tư duy cùng học thuyết dẫn đường, vạch lối là sai lầm hay chân lý! Người trí thức hơn kẻ tầm thường là đủ sáng suốt và dũng khí tìm ra “cửa sinh” để thoát một khi bị sa vào ma trận cuồng đồ. 

Vũ đài chính trị VN mà CSVN đã độc chiếm và độc diễn trong gần thế kỷ qua nay nó bắt đầu đi vào tử lộ. Con đường thoát để đổi màu là không thể, chỉ có một cách duy nhứt là “cáo chung” vì các lẽ: 

- Từ nguyên thủy trong cốt lõi của học thuyết Mác-Lê nó đã được hình thành từ những hạt giống quái thai và hoang dã mà tầm trí thức thì bằng con số không. 

- Dùng bạo lực để áp đặt người dân làm mảnh đất để nuôi dưỡng cho những hạt giống đó sinh sôi và lớn lên bằng máu xương của dân tộc. 

- Dùng công cụ bạo tàn máu lửa đe dọa cả tinh thần lẫn mạng sống của người dân và bắt buộc mọi người đi theo sự chăn dắt của chúng như một đàn lừa. 

- Dùng lý thuyết, ngôn từ mỹ miều để lừa mị, bịt tai che mắt người dân trong thời gian dài. 

- Dùng uy quyền vũ lực, ngụy tạo Hiến Pháp và Pháp Luật rừng rú để tước đoạt mọi quyền lợi, tài sản, công lao xương máu của toàn dân, đẩy nhân dân vào nghịch cảnh đói nghèo, chết chóc lầm than… bên cạnh đó các quyền căn bản của con người để tự bảo vệ lấy bản thân và đối kháng lại mọi hành vi đe dọa từ tinh thần, vật chất, mạng sống đều bị đảng CS tước đoạt. 

- Luôn bảo thủ cái man rợ, sai trái của mình và luôn tự hào là đỉnh cao trên mọi mặt trong lúc trí thì lùn, tâm đen tối, hành động thì ngông cuồng, xem vũ trụ bằng hạt tiêu nằm gọn trong lòng bàn tay mình và tự hào là mình vô địch không đối thủ. Do đó từ trước nay nơi các nghĩa trang XHCN từ hố xí đến đầm lầy, chợ búa đều có câu biểu ngữ “Chủ nghĩa Mác-Lênin vô địch, bách chiến bách thắng muôn năm” một cách rỡm đời và ngạo mạn. Vì thế cả tập đoàn CSVN từ trung ương đến cơ sở tha hồ múa gậy vườn hoang. Mạnh ai nấy đục khoét xà xẻo nguyên khí Quốc Gia một cách không thương tiếc. Cướp đoạt xương máu nhân dân một cách ngang ngược, điên cuồng với vũ khí trên tay là súng, còng của đảng. Chúng hành động như một bầy sâu, bầy dã thú… mặc sức tung hoành giữa rừng hoang vô chủ. 

Từ những nguyên nhân và các sự kiện trên mà lòng dân ly tán, xã tắc tan hoang điêu đứng và băng hoại trên mọi mặt đến độ không còn cứu chữa được. Mọi giá trị trong xã hội đều bị rơi tự do xuống vực thẳm và chạm đáy. 

Dân tộc ta từ ngàn xưa đến nay hầu hết là hiền hòa và nhân hậu, luôn sẵn sàng chịu thiệt phần lớn để hòa giải hoặc thứ tha tội ác cho dù kẻ đó là quân thù. Trong lịch sử dân tộc ta qua các thời, sau khi đánh dẹp quân Minh, phá tan quân nhà Thanh xâm lược thì Vua Lê Thái Tổ và Quang Trung Hoàng Đế đều sai sứ sang Bắc triều cầu hòa nhằm tránh máu lửa binh đao… đôi khi phải hạ mình triều cống để mua chữ “AN” cho bá tánh vì lẽ nước mình là nước nhỏ nằm cạnh nước lớn lòng đầy nham hiểm và tham lam. 

Trong mấy chục năm qua-Nếu đảng CSVN sớm thấy được lỗi lầm của mình đối với dân tộc. Nhận ra sự lạc lối sai đường, bạc đãi với nhân dân mà tỏ ra quan tâm, chia sẻ nỗi niềm với nhân dân sớm chuộc lại lỗi lầm trong quá khứ thì con đường “hòa hợp-hòa giải dân tộc” là điều khả thi. Cũng vì quá tự cao và ngạo nghễ chứ trên thế giới những tấm gương sáng chói như A.Lincoln, M.Gandhi, N.Mandela cùng nhiều vị khác… mà CS bỏ qua tầm mắt và chẳng thèm soi. Và hơn thế nữa các nước CS còn lại mà cụ thể là CSVN không nhìn vào thế trận của cuộc cờ Domino trên trường chính trị thế giới ở cuối thập niên 80 thế kỷ trước và những năm tiếp theo… một bức tường Berlin ô nhục đã đổ sụp, CS Đông Âu tan vỡ như thế chẻ tre và Liên Xô cái nôi khai sinh ra CNCS cũng đành chôn sâu vào lòng đất lạnh… thế mà hơn 20 năm qua CSVN vẫn làm một “hiệp sĩ mù” điên cuồng múa kiếm trong đêm trường mưa bão… 

Thế thì ngày hôm nay những việc cần đến phải đến, thời cơ đã chin muồi mà thực ra nó đã đến từ lâu nhưng vì cái lằn ranh sợ hãi, cái chần chừ rụt rè cố hữu của nhân dân ta làm cản bước, ngăn đường tiến tới… nhìn trước ngó sau sợ không có bạn đồng hành rồi sẽ quạnh hiu, đơn thương độc mã và gục ngã trên bước đường rong ruổi chống lại cường quyền. 

Trong thời gian vài năm qua các tầng lớp nhân dân trong và ngoài nước ra sức quan tâm cho chính sự… trong đó việc sửa đổi Hiến Pháp là nổi băn khoăn và ray rức nhất. Thế nhưng với bản chất mị lừa và gian dối… CSVN vẫn đường xưa lối cũ, vẫn hoang phí tiền bạc của nhân dân mà ngụy tạo ra bản HP sửa đổi mà rêu rao là “hợp với ý đảng lòng dân” nhưng thực chất là chẳng sửa đổi được gì mà còn siết chặc hơn. Buộc toàn dân phải phục tùng và chịu sự đè đầu của đảng, xem cương lĩnh của đảng là trên hết, trên cả Hiến Pháp và Pháp Luật. Quân đội phải tuyệt đối trung thành với đảng (một tập thể nhỏ trong XH), đất đai tài sản nguyên khí Quốc Gia hoàn toàn là của đảng. 

Nhân dân VN mà đại diện là hàng ngũ trí thức, các hội đoàn tôn giáo, các tổ chức trong XH đều ra sức ngăn cản Quốc Hội (bù nhìn) thông qua bản HP sửa đổi nói trên nhưng tất cả đều hoàn toàn thất vọng và sau ngày 28/11/2013 một nốt lặng buồn, sâu thẳm âm vang trong lòng dân tộc. Nhưng theo tôi qua những sự việc áp bức nhân dân như trước đây và sự kiện 486 con lừa làm tay sai cho giặc, vô thức gật đầu thông qua “bản án treo cổ” toàn dân. Riêng tôi, tôi thấy lạc quan… 

- Bởi! Nếu như CSVN có sửa đổi một chút nào đó thì cũng chỉ là tạm xoa dịu lòng dân trong cơn phẩn nộ, xì bớt hơi của quả bong bóng để vượt qua nguy cơ nổ tung banh xác thì cũng chỉ nằm trong âm mưu củng cố thế và lực để chúng vun đắp giấc mộng trường tồn trên con đường độc trị mà thôi và nhân dân vẫn mãi là nô lệ và là nạn nhân của chúng chưa biết đến kiếp nào thoát được??? 

Bản chất CS là gian manh và không thể nào sửa chữa được, chỉ có cáo chung, thay đổi toàn diện thể chế và xã hội mới đưa nhân dân đến bờ hạnh phúc. 

Cây cổ thụ đảng CSVN đã ăn sâu, rễ mọc tràn lan trong lòng đất đúng hơn là da thịt của toàn dân. Thế thì nhân dân ta khó mà dứt khoát rứt ra cho được nếu CSVN dùng chiêu bài nay đánh mai xoa…chúng khôn ngoan hơn là để cho nhân dân tạm ổn chốn đi về qua cơn gió sương mưa nắng, cơm cháo muối dưa đạm bạc nhưng cũng đủ ấm no để chúng được cao sang, ngựa xe vọng lọng, cao lương mỹ vị rượu chè… thì nhân dân VN với bản chất hiền hòa và cầu an chắc cũng phó mặt… khép lại đấu tranh cho qua ngày đoạn tháng và miễn cưỡng để cho chúng hút máu và vơ vét dài dài… 

Đàng này chúng điên cuồng hơn loài quỉ dữ, đẩy nhân dân lên bờ xuống ruộng… chịu cảnh màn trời chiếu đất, bỏ mình nơi công viên, đói rét ăn nằm lết la khắp chốn hang cùng phố chợ… chết đi cũng không có một thẻo đất để dựng nấm mồ. Bóc lột nhân dân bằng mọi hình thức… nếu dân có phát lên tiếng nói phản kháng nào thì đánh đập tù đày, bắn giết không tha…biết bao người đã bỏ mạng một cách oan ức nơi đồn bót côn an, nhà tù và bất cứ nơi nào có thể. Thế thì rõ ràng chúng đã tự vạch ra con đường để nhân dân nổi dậy. Chúng đã cho nhân dân một liều thuốc cực mạnh để tăng thêm lòng can đảm mà thoát ra bức màn sợ hãi mà chúng đã phủ lên đầu nhân dân gần thế kỷ qua. Cái huyệt mộ ngày hôm nay là do chính đảng CSVN tự tay đào để tự chôn lấy mình. 

Chính những hành động điên cuồng vô nhân tính và âm mưu treo cổ nhân dân bằng bản HP sửa đổi cuối năm 2013 là những cục đá ném vào ly nước. Không phải là một giọt nước tràn ly mà nơi đây chiếc ly đã vỡ và nước tung tóe lan tràn ra tứ phía. 

Có phải vì bản HP vô đạo được thông qua mà ông Lê Hiếu Đằng (nay đã chết) không còn dằn lòng hơn được nữa và cũng nhờ nó làm động lực mà ông đã đem hết dũng khí của mình viết lên lời tuyên bố công khai bỏ đảng? Cái điều mà ông trăn trở, nhùng nhằn khó xử bấy lâu nay và cũng chưa đủ can đảm, dũng khí… mặc dù ông đã viết lời “tính sổ” với đảng trên giường bệnh và kêu gọi các đảng viên khác cùng nhau bỏ đảng ra thành lập đảng mới, đảng DCXH để đấu tranh phản biện với mọi cái xấu hầu góp phần làm trong sạch xã hội. Tuy rằng cũng không loại trừ đó chính là bàn tay lông lá nối dài từ cửa động Ba Đình để làm màu mè cho đảng lừa mỵ, đánh lạc hướng nhân dân trong xu hướng đa nguyên đa đảng đang hé lộ và hình thành trong xã hội. Nhưng dù sao cũng là mồi lửa cho đám cháy bùng lên.

Có phải vì Lê hiếu Đằng công khai bỏ đảng mà Phạm Chí Dũng cũng công khai bỏ đảng sau khi vào bệnh viện thăm Lê Hiếu Đằng và chính tai nghe LHĐ tuyên bố công khai bỏ đảng. Mặc dù anh cũng đã tự bạch là đã nhận chân ra sự sai lầm, độc tài toàn trị của đảng đã đưa xã hội đến mục ruỗng, băng hoại và tham nhũng tràn lan… lòng người ly tán. Cái dằn vặt trăn trở đó nó âm ỉ và sục sôi trong anh hơn mười năm qua… thế nhưng anh vẫn im lặng như những đảng viên im lặng khác mà không dám nói lên chính ngôn phản biện đã tiềm ẩn trong trái tim của mình. 

Rồi cũng từ hai nhân vật trên mà Bs Nguyễn Đắc Diên một đảng viên có truyền thống gia đình CM như Phạm Chí Dũng. Bản thân một thời say mê với tấm lòng tràn đầy nhiệt huyết, dấn thân và cống hiến cho đảng CSVN. Nay đã không bằng lòng với cái ác, cái xấu, đồng lõa với bóng đêm… và đã hưởng ứng theo Lê Hiếu Đằng, Phạm Chí Dũng cùng nhau bỏ đảng để đứng về phía chính danh. Cũng trong trào lưu “BỎ ĐẢNG” nhà ngoại giao Đặng xương Hùng từ hải ngoại cũng ném chiếc thẻ đảng về phía cửa động Ba Đình ô nhục. 

Tất cả các vị trên là ở hàng ngũ trí thức, là luật gia, Tiến sĩ, Bác sĩ, nhà ngoại giao… và quan trọng hơn là tất cả đều có truyền thống CM và bề dày cống hiến cùng những chức vụ kinh qua trong chế độ này. 

Không ai hiểu rõ CS và nhận thức chính xác các điểm sai lầm, đen tối và nham hiểm của đảng bằng chính người CS một khi đã thức tỉnh, thoát khỏi mê trận mà về với chính danh, dân tộc. Do đó họ sẽ có sự đối kháng và phản biện mạnh mẽ với tà quyền sát cánh cùng những nhà yêu nước xây dựng lại non sông bù đắp lại những sai lầm trong quá khứ. 

Tôi hy vọng rằng với hàng ngũ trí thức và cái tầm cỡ trong đảng mà các vị này sẽ là những ngọn đuốc sáng dẫn đường cho hàng vạn đảng viên khác về chung lưng với toàn dân tiêu trừ độc tài toàn trị lèo lái con thuyền Quốc Gia cập bờ hạnh phúc. 

Thời cơ chín muồi đã đến và đang đến. Thế cờ Domino của chính trường VN đã đến nước “Triệt buộc”. Đảng CSVN phải thoái trào trao chính quyền lại cho nhân dân nếu không muốn đối diện với hoàn cảnh bị “Giải giáp” như các đế quốc xâm lược trước đây trong lịch sử thế giới. 

III. Trò hề cuối cùng trước giờ phút cáo chung.

Cũng vào thời điểm cuối năm 2013-Nhìn vào cái tập đoàn gọi là Quốc Hội qua kỳ họp thứ 6 khóa 13 vừa qua với kịch bản tồi tệ, trơ trẽn cùng bầy diễn viên ô hợp, thiểu năng trí tuệ, bại não, ngờ ngệch như “thằng Bờm” đứng trên sân khấu thấy thừa thãi tay chân không biết giấu vào đâu? 486 con cừu cố chịu đấm ăn xôi không biết nhục. Bản thân chúng không có gì để bàn vì cốt khỉ thoát khỏi rừng xanh về ngồi chởm chệ trên những chiếc ghế đệm, ghế xoay… thì kể từ khi oe oe chào đời đến nay có lúc nào được vênh mặt như những lúc này cho nên chữ “nhục” chúng không hề biết là đúng. Chỉ tội có một điều là con cháu của chúng sẽ không cất đầu lên nổi, cả thế hệ của chúng được hưởng cái di sản tinh hoa ưu việt, cái văn hóa che nắng che sương không phải đội bằng nón, mũ như người ta mà đội bằng “Chiếc quần đen của đàn bà” như tên Trương quốc Dũng chánh án tòa án Tp Quy-Nhơn, Bình-Định sáng ngày 11.9.2013 đã bị người dân là nữ võ sư Nguyễn thị xuân Đào tròng lên đầu và lôi đi lòng vòng ngay trong VP tòa án suốt 30 phút mà tên Trương quốc Dũng không tài nào gỡ thoát ra được vì trúng thế hiểm trong pho bí kiếp võ cổ truyền Bình Định cải biên từ chiêu “lăn ba chi bộ”. Sự tình trên cũng vì nỗi oan khuất do bọn chúng gây nên cho bà Đào mà ra cớ sự. Bởi chúng làm kiếp nô lệ, thiên lôi…chủ bảo đánh đâu thì búa đó. Đó là cái “gen” mà cả tập đoàn CS Ba Đình từ thời HCM truyền lại với bản năng cúi đầu trước CS Bắc Kinh, tuân lệnh quan thầy mà giết hại dân mình. Nay một “bản án treo cổ nhân dân” được thông qua. Đây chính là một bức màn được hạ xuống kết thúc một chương hồi đen tối và bắt đầu mở ra một trang sử mới, một thời đại mới trước tình hình chính trị VN đang bước vào những giờ phút ảm đạm nhất của buổi tà dương qua các sự kiện mà người dân và các tổ chức chính trị, hội đoàn, tôn giáo, đội ngũ nhân sĩ trí thức, sinh viên thanh niên và nhất là hàng vạn dân oan… cùng với làn sóng Dân-Chủ, Nhân-Quyền, đa nguyên, đa đảng… đã cùng lúc tung ra những đòn chí tử về phía đảng CSVN đang hồi co giật trong cao trào sửa đổi HP vào giữa, cuối năm 2013 mà mục tiêu là hủy bỏ điều 4, phi chính trị hóa quân đội, tam quyền phân lập, tháo gỡ chính sách đất đai để thuộc về quyền tư hữu của nhân dân và mở rộng các quyền, tự do căn bản khác của con người. 

Toàn dân mà nhất là đội ngũ nhân sĩ trí thức trước đây đã đưa ra kiến nghị 72 rồi tiếp tục nổ lực ngăn cản không cho QH thông qua bản dự thảo sửa đổi HP năm 1992 mà đảng đã chỉ đạo vẽ nên hòng duy trì chế độ. Tuy nhiên tất cả đều hoài công. Ngày 28/11/2013 một bầy 486/488 con cừu đã ngoan ngoãn vẫy đuôi bấm nút gật theo sự sai khiến của chiếc đũa nhạc trưởng mà 16 con cáo Ba Đình đã bày ra để mạo danh toàn dân mà hợp thức hóa “bản án treo cổ toàn dân”. Trong số này chỉ có 2 con cừu mê ngủ quên nhiệm vụ. Sau khi giải tán “cuộc tụ tập đàn đúm” nói trên chắc 2 con cừu đó sẽ được đưa lên “lò quay” để làm mồi nhậu liên hoan mừng cho vở kịch đến hồi kết thành công tốt đẹp. 

Thật không biết xấu hổ khi Hùng hói trưởng đoàn chăn dắt đàn cừu nói “Bản HP sửa đổi thể hiện được ý đảng, lòng dân”!!! Trong khi gần thế kỷ qua đảng CSVN luôn đi ngược lại chứ chưa nói là tước đoạt mọi nguyện vọng và lợi ích của toàn dân! Và rằng “Bản HP là kết quả của quá trình làm việc cần mẫn, tâm huyết, tận tụy của các ĐBQH được đồng bào cả nước, đồng bào VN ở nước ngoài và các ngành, các cấp cả hệ thống chính trị tham gia nên chắt lọc được tinh hoa trí tuệ của toàn dân…” Ngày nay mà CSVN còn nói lên được những điều này, nhất là đề cập đến người Việt hải ngoại quan tâm, tham gia và đồng tình với ý đảng thì thật là một bầy bại não, không biết xấu hổ là gì! Nói được cứ nói còn ý nghĩa ra sao là một việc khác. 

Trước sự kiện CSVN đã sai khiến các con cừu mạo danh toàn dân để thông qua “bản án treo cổ toàn dân” nói trên mà nhiều người, nhiều tổ chức trong và ngoài nước đã có phản ứng và phẩn nộ. Nhưng theo tôi nghĩ đàn cừu tuân lệnh cáo để thông qua bản án nói trên sẽ là giọt nước tràn ly, ép sức nén của chiếc “lò xo” đến tận cùng thì nước sẽ mau tràn và sức bật của chiếc lò xo càng mãnh liệt để cáo chung chế độ và đảng CSVN mãi mãi là tội đồ ngàn thu của dân tộc. Nếu đảng CSVN có chút thay đổi nào thì đó cũng chỉ là một chút gió của chiếc quạt nan giữa trưa hè nóng bức… với sự điêu ngoa, gian trá xảo quyệt của đảng CS thì cuối cùng “lửa hạ” (chế độ CS) vẫn chói chang thiêu đốt và nhân dân vẫn luôn nằm trên giàn hỏa để chờ ngày chúng gia hình… Mà mục tiêu của toàn dân là cáo chung chế độ độc tài CS vô luân chứ không phải đổi thay một vài khía cạnh để rồi vẫn ngụp lặn nổi chìm trong bể khổ??? 

Đảng CSVN hiện nay như một tên cướp bị truy bức đến bước đường cùng… đến nỗi quờ quạng rối tung, xử sự không còn kiểm soát được, trong ngoài bất nhất, thượng hạ bất minh, hành xử vô thức như kẻ mù đi trong đêm mưa bão. 

Trong lúc hồ sơ nhân quyền vô cùng tồi tệ. Mọi hành động chà đạp nhân quyền một cách dã man và trắng trợn. Qua biết bao hình thức… hết lời kêu gọi cải thiện đến đe dọa rẻ khinh từ thế giới nhưng nhà cầm quyền CSVN như bị chứng nan y câm điếc. Thế giới xem thường đến độ không còn hơn được nữa. Và cuối cùng là một trò đùa thế giới bày ra… thật mỉa mai… trao cho CSVN chiếc ghế trong HĐNQLHQ. Với bản chất kiêu ngạo, tự mãn nhưng lùn trí. CSVN ngồi trên chiếc ghế đó mà múa may như một tên hề rẻ tiền đốn mạt trước trò đùa của thế giới mà chính bản thân mình không nhận ra được nỗi nhục vì cái tầm quá ư thấp kém mà ngược lại oang oang sủa như loài 4 chân một cách vô tư. 

Thế giới đưa mình vào tròng để mình tự thấy hình ảnh của chính mình trước tấm gương nhân quyền Quốc Tế. những hành động chính quyền CSVN đã và đang làm trái ngược với tôn chỉ, mục đích của HĐNQLHQ đã đề ra mà chính mình là một thành viên. 

Đây là một biện pháp đầy thú vị mà loài người tiến bộ trên thế giới đặt ra để dạy cho đám “ngu mà lì” một bài học nhục nhã! Không biết đến bao giờ CSVN mới chịu mở mắt ra để nhìn vào tấm gương phản chiếu bộ mặt thật của chính mình? 

Tệ hơn, “cuốc hội” lại diễn thêm một trò hề lố bịch cuối của màn kịch. Những điều như thế tôi thấy đã quá đủ để cho ly nước tràn ra, cho chiếc lò xo bật tung lên hết cỡ và mở ra một khoảng trời xanh trong trang sử Việt Nam. 

IV. Giải pháp cuối cùng là “Bỏ đảng CSVN và thành lập thêm nhiều chính đảng mới để cùng nhau phục hưng đất nước”

- Không còn chần chừ gì nữa, cái lằn ranh sợ hãi đã được xóa tan. Những ngọn đuốc mấy năm gần đây như Huỳnh nhật Tấn, Huỳnh nhật Hải, Nguyễn Chí Đức… đã rực cháy và bắt mồi cho nhiều ngọn đuốc khác bùng lên. Với cao trào bỏ đảng và hòa theo dòng thác đó trong những ngày tháng cuối năm 2013 luật gia Lê Hiếu Đằng rồi Ts Phạm chí Dũng, nhà ngoại giao Đặng xương Hùng, Bs Nguyễn đắc Diên...v.v...và nhiều vị khác đã tiếp tục gởi thông điệp mãnh mẽ tới toàn thể đảng viên đảng cộng sản Việt Nam: “Chúng ta bỏ đảng”

Hỡi các đảng viên đảng CSVN! Nào ta cùng tiến lên phía trước cùng nhau ném chiếc thẻ đảng nhớp nhơ về nơi đầm lầy mà chúng đã sinh ra. CLB những người bỏ đảng của Nguyễn chí Đức tấp nập kẻ vào người ra gia nhập thành viên đông vui như trẩy hội. Đảng Dân Chủ Xã Hội và nhiều chính đảng khác cùng các tổ chức xã hội dân sự lần lượt hình thành trong năm 2013 và năm 2014 dẫn đến năm 2015 này để cùng nhau sát cánh, chung lưng xây dựng lại non sông. Một xã hội đa đảng, đa nguyên chính trị, kinh tế và nhiều phương diện khác là mục tiêu cuối cùng, là cứu cánh của một xã hội loài người tiến bộ. “Một đóm lửa nhỏ có thể đốt cháy một cánh đồng” - Đốt cháy cả đại ngàn thẳm sâu, tối tăm và hoang dã… một khi thuận gió xuôi nồm. Hôm nay nơi chính trường VN không phải là đóm lửa mà là những ngọn đuốc, những quả đại pháo… với sự vần vũ của cuồng phong (toàn dân), những ngọn đuốc đấu tranh Dân Chủ-Nhân Quyền sẽ trở thành biển lửa thiêu rụi cái nghĩa trang CS hoang tàn, rác rưởi hôi tanh.

Các bạn đảng viên CS. Các bạn chớ ngại ngần và lo sợ… nhân dân VN là Mẹ sinh ra các bạn. Hùm dữ cũng không ăn thịt con. Phật dạy “Hồi đầu thị ngạn” (quay đầu là bờ), đức từ bi này luôn là chân lý hơn 2.500 năm qua và mãi sáng ngời… các bạn sẽ chứng kiến được những điều đó một khi quay lưng với tà đạo mà về lại với nhân dân. Đối với quỉ dữ mỗi năm còn có những ngày tháng 7 để “xá tội vong nhân” huống chi các bạn là con cùng Mẹ Âu Cơ, cùng dòng máu Lạc Hồng. Tuy trong quá khứ có lầm đường lạc lối, nhưng với những con người có trái tim và khối óc lẫn tâm hồn cảm thấy nhục một khi làm nô lệ thì luôn biết dừng chân và thấy được lối về.. Những sinh linh quay về “bến giác” luôn được hưởng hồng ân. Các bạn đảng viên CSVN - Hàng chục năm qua các bạn ở trong vòng kềm tỏa của bạo cường, ngập chìm trong chủ thuyết vô luân và vô đạo. Vì thế các bạn có chút run sợ, lo âu cho tính mệnh của mình và người thân… sợ sự bộc phát của hận thù oan nghiệt do tập đoàn CS gây nên cho dân tộc một khi chế độ CS cáo chung. Chắc hẳn ít nhiều các bạn cũng lo ngại rằng cái “cảnh-tình” của mùa xuân 1975 lại quay về và hoán đổi vị trí của những người trong cuộc?. Không đâu các bạn! Bởi ngày đó CS tràn về từ rừng rú phá nát quê hương… tất nhiên mang theo những trái tim và tâm hồn vô lương và hoang dã. Do đó mới có cuộc nồi da xáo thịt… xương trắng núi rừng, xác chìm đáy biển, nước mắt trải dài khắp quê hương đồng ruộng phố phường… vì thế các bạn sợ “ngày nay gặt quả của ngày trước gieo nhân”. Các bạn đảng viên CSVN-các bạn hãy yên tâm! Nhân dân VN mà đại diện là hàng ngũ trí thức, là những tổ chức đảng phái chính trị chính nghĩa và chính danh, là các hội đoàn, tôn giáo với trái tim, cõi lòng nhân từ và bác ái, là lớp lớp Anh Thư Tuấn Kiệt cùng SVHS với khối óc con tim trong sáng yêu nước nồng nàn, yêu đồng loại thiết tha, là những nông dân, thợ thuyền chân chất… trong lòng chứa chan tình dân tộc, nghĩa đồng bào… tất cả là chính nhân quân tử. Những hành động của phường hạ nhân mạt hạng không bao giờ có chỗ đứng trong lòng của người VN chân chính. Vì thế cảnh oan khiên nghiệt ngã, tóc tang sẽ không về lại với dân tộc và đất nước thân yêu. Nhân dân VN nhân hậu với tâm niệm “Lấy đức báo oán-oán ấy tiêu tan”. Thánh Gandhi đã nói: "Nếu cứ trả thù theo cách mắt đối mắt thì cả thế giới này rồi ai cũng bị mù".

Các bạn đảng viên CSVN-Các bạn một khi đã thoát ra khỏi đám sương mù dối gian lừa mị, các bạn sẽ tự nhận thức được hai nẻo chánh-tà, biết đâu là thiên đường - địa ngục, biết đâu là chân lý-sai lầm… Ngạn ngữ Pháp có câu “Bên này dãy Pyrénées là chân lý và bên kia là sai lầm”. Giữa chánh và tà, chân lý và sai lầm chỉ cách nhau có một lằn ranh. Vứt chiếc thẻ đảng nhớp nhơ bịt tai che mắt, bạn sẽ được tự do nhìn về mọi hướng… bạn sẽ cảm nhận được vũ trụ bao la với muôn hồng ngàn tía…

Các bạn đảng viên CSVN-con đường quay về với chính nghĩa, dân tộc không bao giờ muộn màng hay eo hẹp. Trong quá trình thức tỉnh, phản biện lại tà quyền của các nhân sĩ trí thức cán bộ đảng viên CSVN cao cấp trước đây như các ông Nguyễn Hộ, Hoàng minh Chính, Trần xuân Bách, Trần Độ... mấy năm qua là Lê hiếu Đằng, Trần Phương và các đảng viên trí thức khác đa phần ở buổi tà dương của cuộc đời nhưng trái tim, khối óc và tâm hồn của họ nhận thức được chính-tà và từ chối mọi đặc ân quyền lợi, không bằng lòng đồng lõa với bóng đêm tội lỗi… cho dù là trong khoảnh khắc cuối đời.

Các bạn đảng viên CSVN ngày nay đa phần con đường phía trước của các bạn còn rất dài. Không vì một lý do gì mà các bạn phải hoang phí quảng đời còn lại! Hãy noi gương các đảng viên trẻ, trí thức với trái tim đầy nhiệt huyết trăn trở âu lo cho vận mệnh non sông như Ts Phạm chí Dũng, Bs Nguyễn đắc Diên, thanh niên Nguyễn chí Đức cùng các bậc lão thành như Lê hiếu Đằng, Trần Phương... và xa hơn là noi gương 200 tinh hoa của đảng cộng sản Pháp mà cùng nhau bỏ đảng CS để về lại với nhân dân lập nên nhiều chính đảng mới mà chèo lái non sông. Mọi nghĩa cử ăn năn, hối cải luôn được nhân dân tôn trọng và thứ tha những sai lầm trong quá khứ. Tôi tin rằng đã là người Việt Nam mấy ai mà quên cội, quên nguồn, phụ ơn tiên tổ… các bạn đảng viên CSVN cũng không là ngoại lệ. Những tháng đầu Năm 2015 tiếp nối những năm trước, ánh hồng dương đã và đang rực rỡ khắp nơi trên thế giới từ Bắc Phi qua Trung Đông rồi tràn về Âu-Á. Mùa xuân Ả-Rập đã nở hoa… cùng hàng loạt các nước Bắc Phi ngào ngạt hương sắc “Hoa Lài”. Một Ucraina đã đổi màu trên nền cờ tổ quốc xua đuổi tên độc tài bán nước Yanukovych phải chạy trốn giữa đêm trường… sang Nga để làm một Lê chiêu Thống thứ 2 rước voi (Nga) về dày mả tổ (Ukraine), một Miến Điện gió đã xoay chiều, anh dũng ném bom vào phần đất của quân bành trướng... trong luồng gió mát ấy chắc chắn đang tràn về VN chúng ta để xoa dịu nỗi đau cho dân tộc qua hàng chục năm đắm chìm trong đau khổ của chế độ độc tài CS đồng thời tạo thêm động lực, sinh khí cho hàng vạn Anh Thư, Tuấn Kiệt, những sĩ phu trí thức yêu nước thương nòi và nhất là các đảng viên CS đã hồi tỉnh, thoát khỏi cơn mê vứt bỏ nỗi sợ hãi mà đứng vào hàng ngũ của nhân dân cùng nhau tiêu trừ bọn chóp bu cộng nô cúi đầu thần phục Bắc phương mà dâng cơ đồ sự nghiệp của tổ tiên cho giặc. Cứu nguy cho đất nước, hiến dâng cho Tổ Quốc giang sơn không bao giờ dư thừa hay muộn màng... trong ý thức này không có biên cương và không hạn chế trên mọi phương diện. Hồi đầu thị ngạn... nào các đảng viên cộng sản VN hãy anh dũng đứng lên.

Trên đây là những luận điểm và những nhận định dẫn chứng cụ thể khách quan trong cái tầm của người viết. Kính xin quí bậc trưởng thượng, cao nhân bổ khuyết và chỉ giáo người viết xin cung nhận và chân thành đa tạ.

Nay kính,



_________________________________________



...Thời gian nhận bài xúc tiến từ bây giờ và sẽ tiếp tục chọn đăng trên diễn đàn Danlambao cho đến hết ngày 28/4/2015. Đóng góp tác phẩm dự thi xin gởi về: Congsanvatoi@gmail.com. Để biết thêm chi tiết, xin đọc: 



Bình Luận

Thời Sự

Chuyên đề

 
http://danlambaovn.blogspot.com/search?max-results=50
Copyright © 2014 Dân Làm Báo