Nguyễn Phương Anh (danlambao) - "Từ ngày cho mượn kiếm, hoàn kiếm… đến nay tôi cũng gặp quá nhiều chuyện bực mình. Gần đây nhất, lúc giang sơn đất Việt có khả năng lâm nguy là tôi lại phải mượn xác phàm để báo điềm cho triều đình, quan chức biết để mà lo liệu dần. Nhưng chả biết tôi dạy dở hay cái lũ quan quyền chúng nó lậm văn sai mà chúng cứ như là người dân nước khác vậy..." - Thần Kim Quy
Trời đã ngả về chiều, gió hiu hiu thổi.
Một bóng người, ngựa vụt qua ngay trước mắt. Thần Kim Quy nhác thấy bóng quen bèn đánh tiếng:
- Có phải nhà vua đó không?.
Tức thì, người phi ngựa ghìm cương, thúc ngựa quay trở lại. An Dương Vương nhận ra thần Kim Quy, ngài làm lễ:
- Lâu quá không gặp ngài, dạo này chắc ngài vẫn khỏe ?.
- Cũng từ cái đận gặp nhau ở núi Dạ Sơn đến nay mỗi người mỗi ngả; tôi vẫn bình thường. Nhà vua long thể có được bình an?
- Cũng thường thường vậy cả. Mỗi một triều đại dù tốt đẹp bao nhiêu cũng sẽ trở về dĩ vãng; kiếp xác thân rồi cũng về với cát bụi. Câu chuyện "Giặc ở đằng sau lưng nhà vua đấy! "; tôi vẫn còn nhớ.
- Chuyện cũ qua rồi. Là thần linh như tôi cũng đâu phải lúc nào cũng đạt được mọi sự như ý. Từ ngày cho mượn kiếm, hoàn kiếm… đến nay tôi cũng gặp quá nhiều chuyện bực mình. Gần đây nhất, lúc giang sơn đất Việt có khả năng lâm nguy là tôi lại phải mượn xác phàm để báo điềm cho triều đình, quan chức biết để mà lo liệu dần. Nhưng chả biết tôi dạy dở hay cái lũ quan quyền chúng nó lậm văn sai mà chúng cứ như là người dân nước khác vậy.
- Chẳng hay, ngài có thể kể ra để ta cùng đàm luận.
- Nhà vua xem, trước bao nhiêu sự việc tồn vong của đất nước như bô xít, thuê rừng biên giới, biển đảo bị đe dọa…mà các quan đương chức trong triều không cho là sự lớn mà lại còn tiếp tay; nay lời nhắc của ta như hình trên; có ý nghĩa là “Quắc mắt coi khinh phường bán nước, Cúi đầu làm ngựa trẻ con chơi.”; lại được hiểu rằng ta đang bị ăn thịt !. Ôi, có cái giống gì như thế chăng. Rùa tai đỏ tuy xuất xứ từ Bắc Mỹ thật nhưng vẫn còn hơn xa cái anh rùa bành trướng. Việt Nam và Mỹ trở thành đối tác chiến lược là chuyện đã được bàn xong; chuyện Mỹ qua như vậy là mừng mới phải. Sao lại đi bắt, giết hết rùa tai đỏ đi như vậy.
Lại nữa, hồi xưa nhà vua đặt tên nước là Âu Lạc là mang cái tích của Việt tộc ta; ngày nay chả hiểu cái lý thuyết cộng sản ở đâu ra mà tên nước nghe quá lạ… xã hội chủ nghĩa gì gì đó. Đến cái chợ cũng có đuôi định hướng. Định hướng XHCN như cái dây cao su, lúc co lúc giãn chả ra cái thể thống gì. Hôm nay cấm buôn đô la, ngày mai cấm buôn vàng miếng, ổn định giá thì mặt hàng bao cao su cũng có mặt… Tôi bảo chúng thôi cái đuôi ấy đi; để lâu là hỏng. Giá cả tăng cao như dây cao su sắp hết giới hạn; chuẩn bị đứt tung, văng tanh bành ra khắp nơi, khắp nước.
- Thì cũng tại ngài; lúc xưa ngài hiện lên nói thẳng với tôi là xong việc; đâu có khó khăn như lần này.
- Tôi muốn quá đi chứ; nhưng thời nay nó khác. Chả có ai chịu trách nhiệm với đất nước cả; chúng coi là chịu trách nhiệm tập thể nên làm sao tôi nói thẳng với một người cho được; lại do chúng chỉ tư duy theo nhiệm kỳ nữa nên phải dùng cái cách ở trên thôi.
Lần tôi nhắn nhủ rằng người Việt phải tập hợp lại, có trách nhiệm với non sông, phải chiến thắng chính cái bóng của mình; chính nỗi sợ hãi của mình để đưa đất nước thành con Rồng châu Á… thì bọn quan quyền nó dịch là tôi thèm ăn ống cao su. Tính lấy vợ cho tôi. Thật tệ quá. Tôi chỉ ra rằng từ đại hội VI giá cả tăng 845,3% nên đã phải “mở cửa”, “đổi mới”, nhưng đến nay lại đóng lại rồi.
Hãy tiếp tục đổi mới nữa đi, đổi cả hệ thống chính trị đi mới phải chứ.
Hình trên là tôi cố đẩy số VI lại cho thành hình chữ V, biểu tượng của Việt tộc, biểu tượng của chiến thắng đó, chứ vợ con gì.
- Đúng là mệt thật. Tính tình hiền lành như ngài thì mới chịu được thế. Phải tôi thì một nhát là xong.
- Nói mãi chúng không nghe. Giang sơn này mà lọt vào tay nước ngoài thì chúng chết chắc; hoặc giả chúng cứ tăng giá mãi, lạm phát mãi, tham nhũng mãi, bô xít mãi, thuê rừng mãi, co kéo mãi mà không mở rộng các quyền cơ bản cho dân chúng như trong Tuyên ngôn quốc tế về Nhân quyền thì rồi chúng cũng chắc chết. Vậy mà chúng cũng cố tình không hiểu. Bực quá tôi phải ăn cá chết. Ý tôi muốn hét to lên rằng: Cá (là) các ngươi chết chắc rồi!. Cái xác phàm mượn tạm của tôi rồi sẽ tan ra cát bụi, đâu phải lo lắng gì nhiều đến nỗi kéo cả 10 sở, nghành vào cho rắm rối; để sức mà lo cho dân, cho nước.
Cái ý tứ tôi muốn truyền đạt qua hành động thì chả một ai hiểu được. Bố khỉ! Triều đại các người tiêu rồi.
- Nghe rằng việc của ngài cũng khó khăn chất chồng; ngài cũng nên bình tĩnh tránh xúc động làm tăng áp huyết. Tôi có việc phải về.
- Nhà vua cứ tự nhiên. Mà tôi có chút việc muốn nhờ; nhà vua tặng giúp Mỵ Châu một bó Hoa Nhài nhân dịp 8/3 tới này hộ tôi nhé. Tôi vẫn áy náy hậu quả cái câu nói ngày xưa lắm. Còn vì sao lại tặng hoa này thì nhà vua nói hộ rằng đó là loài hoa mà những người dân thì yêu quý và độc tài thì hoảng sợ. Ngày 8/3 tới sẽ là ngày Hoa Nhài; biết đâu hôm đấy tôi cũng sẽ nổi lên với một cành hoa đó.
Người Tràng An - Hoa Nhài - Hồ Gươm
Hà nội, 4/3/2011.