Thư không gửi... - Dân Làm Báo

Thư không gửi...

Mẹ Nấm - Tôi đã viết đi, xóa lại nhiều lần lá thư sẽ gửi cho ông GĐ và ông Trưởng phòng PA35, CATPHCM.

Viết bởi tôi tin, xóa bởi tôi nghĩ và có cảm giác rằng mình phung phí niềm tin hoặc đặt nhầm chỗ. Còn như lá thư gửi được mà như mũi tên bắn vào không trung thì những điều tôi đã nói và sẽ nói sau chả có ý nghĩa gì, bởi thế tôi gọi là “thư không gửi”.

Tôi đến Sài Gòn sau nhiều lần hứa với bà chị là “sẽ tới”. Trong nhiều lần hứa đó của tôi, bà chị tôi được các anh (*) giao thêm chức danh “Dzú”. Nghĩa là nhất cử nhất động của tôi, dù ở đâu bà chị tôi đều phải tỏ. Và lần này tôi đã đến thăm “bà Dzú “của tôi. Bà Dzú không ngần ngại khi mời các anh đến “coi mặt” tôi mặc dù không lạ lẫm gì. Bà Dzú muốn các anh đối thoại để trả chức “Dzú” mà các anh cố trao.

Tiếc quá, Dzú vẫn hoàn Dzú…

Qua đối thoại, tôi nhận được thông tin là phải tới CA xã Bà Điểm để làm việc (gì?) theo đề nghị của công an Khánh Hoà.

Dĩ nhiên, tôi có quyền kiểm chứng thông tin(chí ít là như vậy). Các anh hẳn không có biểu hiện gì khi nghe CA KH khẳng định “không có chuyện đó em ơi” chứ?

Tuy nhiên, vì lý do…tôi đã đến trụ sở công an xã Bà Điểm, quận Hóc Môn.

Lý do đó như sau:

Tôi phải làm cái việc chẳng đâu vào đâu, là “Ban Môn Lộng Phủ”. Mang rìu thợ bạn múa trước nhà thầy Lỗ Ban. Nếu tôi nói các anh chả hiểu luật Cư trú thì các anh nghĩ sao?

Theo quy định tại Điều 32 Luật Cư trú đã thu hẹp tối đa diện đối tượng phải khai báo tạm vắng và chỉ còn một số người dưới đây:

Bị can, bị cáo đang tại ngoại, người bị kết án phạt tù nhưng chưa có quyết định thi hành án, hoặc được hoãn, tạm đình chỉ chấp hành hình phạt tù; người bị kết án phạt tù được hưởng án treo; người bị phạt cải tạo không giam giữ; người đang bị quản chế; người đang chấp hành biện pháp giáo dục tại xã, phường, thị trấn; người bị áp dụng biện pháp đưa vào cơ sở giáo dục, cơ sở chữa bệnh, trường giáo dưỡng nhưng đang được hoãn chấp hành hoặc tạm đình chỉ thi hành khi đi khỏi nơi cư trú từ một ngày trở lên có trách nhiệm khai báo tạm vắng.

Người trong độ tuổi làm nghĩa vụ Quân sự, dự bị động viên đi khỏi huyện, quận, thị xã, thành phố thuộc tỉnh nơi mình cư trú từ 3 tháng trở lên có trách nhiệm khai báo tạm vắng (1)

* Lưu trú, theo quy định của Luật Cư trú, là việc công dân ở lại trong một thời gian nhất định tại địa điểm thuộc xã, phường, thị trấn ngoài nơi cư trú của mình và không thuộc trường hợp phải đăng ký tạm trú. Như vậy, khái niệm "tạm trú vãng lai" được thay đổi bằng khái niệm lưu trú. Sự thay đổi này nhằm phân biệt rõ khái niệm "lưu trú" với khái niệm "cư trú".

Quy định này nhằm đơn giản hóa thủ tục đối với việc quản lý khách vãng lai đi thăm người thân, đi du lịch, chữa bệnh… và tạo điều kiện thuận lợi cho công dân. Theo đó, người dân không phải làm thủ tục đăng ký quá chặt chẽ như đăng ký thường trú, tạm trú, mà chỉ cần thông báo việc lưu trú với Công an xã, phường, thị trấn bằng hình thức đến trực tiếp hoặc gọi điện thoại. (1)

Xong, coi như các anh đã cho tôi “lưu trú” để thăm bà chị, à, bà Dzú của tôi. Nhẽ ra tôi đã xong việc và các anh cũng hoàn thành công việc của mình, thế nhưng các anh lại yêu cầu tôi ngồi lại để nói chuyện quan điểm cá nhân trong lúc đồng hồ bước vào những phút “ngoài giờ hành chính”?

Tôi chưa nhắc đến, khi ra đi tôi chưa chuẩn bị bữa trưa cho đứa con gái bốn tuổi của tôi. Các anh quá biết, con gái tôi vui vẻ khi nghe tôi nói:”Mẹ đi làm việc với mấy chú nha con…” Mà nếu các anh lấy cớ là bắt tôi đăng ký tạm trú để “cùng bày tỏ quan điểm” thì các anh ơi, chả ăn nhập gì rồi. Vin vào cành liễu để kéo con rùa e là khó khăn hơn các anh nghĩ. Tôi lấy ví dụ này để ví von cho nó “hot”. Còn trong lịch sử, chuyện biến nguyên cớ thành nguyên nhân thì các anh bậc thầy, nhớ lắm, để còn áp dụng chứ!

Tôi nghĩ quan điểm có thể trao đổi hay tranh luận một cách thoải mái, miễn không phạm luật và đừng khiếm nhã về xã giao. Nhưng có cái này làm tôi hơi bất ngờ và muốn “nghĩ bậy”. Ấy là các anh muốn tôi cam kết, chỉ ở nhà với Dzú, không gặp mặt bất cứ ai…

Ô hay! Giá như chỉ có thế, tôi khác nào một khối vô tri, Dzú tôi có thể đóng thùng nhốt tôi (cho ăn cho uống và nói chuyện) và chả cần phải đăng ký gì hết, được không các anh?

Tôi biết dưới quốc hiệu có đề từ : Độc Lập- Tự Do- Hạnh Phúc.

Các anh đang cố tìm hiểu Mẹ Nấm viết để làm gì phỏng? Báo cáo rõ luôn cho các anh biết, viết là việc của người biết đọc biết viết. Viết là để trải nghiệm đấy các anh ạ. Cũng như tôi đọc của người khác viết là để kiếm tìm, chia sẻ. 

Tôi mong rằng câu đề từ dưới quốc hiệu là có thật. Kẻo nước ngoài lại lợi dụng và phê phán Việt Nam ta chỉ biết “hô khẩu hiệu” thôi.

Phải vậy không các anh?

Thế đấy, thư tôi không gửi bởi những lý do trên. Tôi cũng đã nói trước là tôi đăng blog với mong muốn được các anh chỉ giáo cho tôi thấy “điểm sai” trong lập luận của mình.

Điều tôi mong có thể chỉ là hy vọng mong manh hay hão huyền…cũng như tôi đang mong cho xã hội này ngày càng tốt đẹp.

Liệu còn không các anh, cái gọi là hy vọng?

Mẹ Nấm

http://menam0.multiply.com/journal/item/455/455



Bình Luận

Thời Sự

Chuyên đề

 
http://danlambaovn.blogspot.com/search?max-results=50
Copyright © 2014 Dân Làm Báo