Văn Công Hùng - Dạo này nhiều người mang tai ách vì... dùi cui quá, thậm chí có kẻ thối mồm còn nói chúng ta có nền văn hóa... dùi cui. Mình phản đối lối nhìn ẩm ướt này, nhưng quả là không thể không giật mình vì hiện trạng dùi cui đang lên ngôi giữa thời đại thanh bình tươi sáng của chúng ta hôm nay.
Ra đường không đội mũ, dùi cui gãy cổ, đi ăn, dùi cui, lên máy bay cũng dùi cui... chao ơi, sao mà dùi cui đắc dụng thế không biết.
Hiện lại đang có vụ một công an gọi điện gạ tình vợ một nạn nhân bị chết trong trụ sở công an huyện. Nghe đồn là anh này tự tử bằng một sợi dây sạc điện thoại. Có lần mình đã thử dùng tay kéo mạnh một phát, sợi dây giãn ra rồi đứt, thế mà một anh công nhân treo cổ chết được, đại tài. Nghiêm trọng hơn là một ngài thiếu tá liên tục gọi điện thoại cho vợ nạn nhân xui bán đất chạy cho chồng và... vào khách sạn xin cái mà em không muốn cho. Giờ chàng này chối, bảo nói giỡn, hơ hơ, giỡn kiểu... Úc.
Cũng mấy ngày nay thấy ngài chánh văn phòng công an Bình Dương rất điềm đạm tiếp báo chí, nhưng suốt mấy ngày chả thấy cung cấp được thông tin gì, cứ toàn là chúng tôi sẽ xử lý nghiêm, đang xác mình, nếu đúng có sai sót sẽ xử lý nghiêm minh.
Nhưng anh công nhân kia thì đã chết rồi. Cũng như vụ mấy cậu thanh niên đi tù vì bị tố hiếp dâm, ra tù rồi vẫn kêu oan...
Chao ơi, nghĩ lại buồn. Cũng là từ dùi cui mà ra.
Nhưng tôi phản đối ai đó nâng cấp dùi cui lên thành... văn hóa.
Cũng tại chúng ta hay phong văn hóa cho mọi sự vật hiện tượng: Văn hóa cồng chiêng, văn hóa ẩm thực, văn hóa công sở, văn hóa ăn mặc, văn hóa đọc, văn hóa yêu, văn hóa hôn...
Nhưng không thể văn hóa dùi cui, nhé.
Văn Công Hùng
http://vanconghung.blogspot.com/2011/05/van-hoa-dui-cui.html