Lê Dân (danlambao) - Nhân kỉ niệm 36 năm ngày 30-4, chúng ta hãy nhìn lại thành quả của một chặng đường đã trải qua để suy ngẫm đất nước Việt Nam. Trước hết chúng ta không thể phủ nhận đất nước đã thống nhất về mặt địa lý. Tuy nhiên, về kinh tế, xã hội, giáo dục, chính trị dù đã có những bước phát triển nhưng vẫn còn đó những mặt trái như những căn bệnh mãn tính mà chúng ta chưa có cách nào trị được. Những căn bệnh này đã làm cản trở quá trình phát triển của Việt Nam.
Trước và sau chiến thắng tháng 4-1975, Đảng Cộng Sản đã chọn cho đất nước Việt Nam con đường XHCN với kim chỉ nam là CN Mac-Le Nin và tư tưởng Hồ Chí Minh. Sau 36 năm thống nhất đất nước với những khẩu hiệu tuyên truyền “độc lập – tự do – hạnh phúc” “dân giàu nước mạnh – xã hội công bằng văn minh” đảng CSVN đã tiến hành những đường lối để thực hiện giấc mơ đó, tiến lên một xã hội chủ nghĩa không có áp bức bất công không có bóc lột sức lao động.
Nhưng thực trạng dưới sự lãnh đạo của đảng, Việt Nam vẫn là một nước nghèo, trong khi luôn ca ngợi dân tộc Việt Nam thông minh cần cù chịu khó, có rừng vàng biển bạc, vị trí địa lý thuận lợi... Vậy nguyên nhân nào lý giải cho chúng ta vẫn còn nghèo, nghèo về vật chất và cả về tư tưởng ???
Trong khi chưa thể trả lời câu hỏi đó thì hàng ngày chúng ta phải đối mặt với những vấn nạn đó là:
- Tham nhũng đã trở thành quốc nạn, nó trở nên phổ biến rộng khắp trên đất nước, nó được ví như loại dầu nhớt bôi trơn cho bộ máy hoạt động của đất nước, nếu không có nó thì bộ máy sẽ bị tê liệt không hoạt động được. Nó thâm nhập mọi thành phần xã hội, đã trở thành một văn hóa bao thư cho mọi sự lạm quyền cho đặc quyền, đặc lợi từ trên xuống dưới có hệ thống.
- Khoảng cách giàu nghèo và bất công xã hội ngày càng sâu, xuất hiện tầng lớp cán bộ giàu lên nhanh chóng nhưng không công khai được cách làm giàu để nhân dân học tập.
- Đạo đức và chuẩn mực xã hội xuống cấp trầm trọng một cách đáng báo động, tư bản và các thành phần kinh tế, trí thức cũ bị đào thải trong khi chưa có tầng lớp mới thay thế, nên không có tính kế thừa và phát huy. Sau đổi mới, tầng lớp này mới hình thành và phát triển trở nên chụp giựt, cơ hội và lưu manh hơn.
- Giáo dục xuống cấp với bệnh thành tích, chú trọng hình thức nhưng không mang hiệu quả, không giải quyết học để làm gì mà học chỉ để đối phó, học giả nhưng bằng thật, phong trào thi hộ, “phao” thi, thuê người viết luận văn... tư tưởng gò bó, không được thoát khỏi hệ tư tưởng XHCN, không xây dựng một môi trường phản biện cần thiết, làm sản sinh ra một thế hệ ù lì thiếu năng động sáng tạo, thiếu “kỹ năng cứng” và cả “kỹ năng mềm” cần thiết cho cuộc sống thời kỳ toàn cầu hóa và kinh tế tri thức, làm cho nền giáo dục Việt Nam xa rời với hệ thống giáo dục thế giới.
- Chủ quyền đất nước đang bị đe dọa, đường lối ngoại giao nghiêng hẳn về Trung Quốc phương Bắc, nơi thành trì lớn của CNCS hướng tới và cũng như là nơi để bám víu cho sự sống còn của CNCS.
- Môi trường và tài nguyên khoán sản đáng báo động, hiện tại chúng ta đang cố khai thác tất cả tài nguyên mà chúng ta có, lấy đó làm sự tăng trưởng của nền kinh tế gây ra nhiều hậu quả về môi trường môi sinh khí hậu ảnh hưởng trực tiếp lên cuộc sống người dân. Rừng bị khai thác kiệt quệ làm khí hậu nóng lên nắng mưa thay đổi bất thường, lũ lụt, hạn hán thiên tai xảy ra nhiều hơn.
- Tự do trong khuôn khổ nhà nước cho phép, không cho cơ hội để nhân dân lên tiếng, nói lên ý kiến của mình, cho nên người dân chỉ biết sống và làm không dám phản ánh thực trạng xã hội, và cho dù có lên tiếng cũng không đem lại kết quả tốt mà chỉ mang họa vào thân nên tầng lớp trí thức bất mãn chế độ đã chọn con đường là im lặng hoặc bỏ nước ra đi làm cho đất nước chảy chất xám mạnh mẽ. Đất nước trở nên cam chịu, chậm tiến.
- Hệ thống tuyên truyền ca ngợi một chiều làm cho người dân cũng chỉ hiểu một chiều. Thông tin còn che đậy chưa công khai minh bạch để mọi người hiểu rõ sự thật, sự kiểm duyệt và quản lý của nhà nước còn tồn tại như sự sống còn của chế độ.
- Pháp luật vẫn là công cụ phục vụ cho chế độ chưa mang tính thượng tôn pháp luật và tôn trọng sự thật.
- Bầu cử chỉ mang tính hình thức chưa mang lại sự thuyết phục cho người dân. “Đảng cử - dân bầu” người dân vẫn chưa thật sự lựa chọn được người đại diện để phục vụ cho nhân dân.
- Tệ nạn xã hội ngày càng nhiều và đa dạng phức tạp, xuất hiện trong mọi tầng lớp nông dân, công nhân, trí thức, quan quyền thể hiện chuẩn mực đạo đức xã hội xống cấp.
- Nạn kẹt xe, ngập đường tràn lan nổi lên làm bức xúc mạnh trong xã hội nhưng không cơ quan hữu trách nào đứng ra giải quyết dứt điểm, hay chỉ thấy tình trạng đào đường đắp lô cốt để rồi giao thông còn tệ hơn trước, khi xong việc thì vẫn như củ không có gì thay đổi, rồi lại tiếp tục đào đường đắp lô cốt, luẩn quẩn “sai thì sửa, sửa rồi vẫn sai”.
- Đảng CSVN không kết hợp được “ý đảng, lòng dân” vì đường lối chính sách của đảng không thực sự vì “nhân dân phục vụ”, càng ngày càng xa rời quần chúng.
- Giải phóng giai cấp công nhân hay giai cấp công nhân vẫn bị bóc lột, xóa bỏ chủ nghĩa tư bản tiến lên cái gọi là “Kinh Tế Thị Trường định hướng XHCN “ để rồi công nhân bị bóc lộc nhiều hơn, điều kiện sống và làm việc tệ hơn.
- Chủ nghĩa dân tộc, bị nhường cho chủ nghĩa cá nhân, không còn tinh thần yêu nước, đóng góp xây dựng cho đất nước, người dân thờ ơ không quan tâm những chuyện “nhà nước”, mà chỉ biết đến lợi ích bản thân.
Đời sống thực trạng còn nhiều bất công gây ra sự bất mãn cho người dân, những trẻ suy dinh dưỡng, những làng quê ô nhiễm, những nông dân mất đất, những công nhân vạ vật trong các khu nhà trọ, một lũ tham nhũng phi nhân tính, tình trạng cướp giựt trở nên trắng trợn công khai, xã hội suy đồi xuống cấp, băng hoại. “Thượng bất chính hạ tắt loạn”, người dân sống trong xã hội như vậy họ không còn con đường nào khác hơn để tồn tại họ phải biến chất, “đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy “, nó thể hiện và phản ánh đúng với những gì đã góp phần tạo ra nó theo chân lý “cùng tắc biến, biến tắc thông”.
Vậy để giải quyết vấn đề triệt để và tận gốc chúng ta phải làm phải thay đổi cái nguyên nhân, gốc rễ dẫn đến mọi vấn đề phát sinh. Phải can đảm nhìn thẳng vào thực trạng của đất nước để chúng ta nhìn rõ chúng ta là ai ? chúng ta đang ở đâu ? chúng ta phải làm gì ? và chúng ta sẽ đi về đâu ?
Theo báo cáo phát triển Việt Nam 2009 của ngân hàng Thế giới nhận xét, Việt Nam tụt hậu về kinh tế tới 51 năm so với Indonesia, 95 năm so với Thái Lan và 158 năm so với Singapore. Vậy chúng ta phải nhìn nhận chúng ta là một nước nghèo nàn lạc hậu và quốc nạn tham nhũng đang từng ngày phá hoại nên kinh tế.
Để làm được vấn đề đó chúng ta phải biết sứ mạng chúng ta là gì ? Không để sự im lặng và sự sợ hãi làm chúng ta ngoan ngoãn theo sự chỉ đạo của những người không thật sự vì lợi ích của đất nước của nhân dân. Chúng ta không thể quên đi mỗi chúng ta là một trong những phần tử của đất nước, nếu chúng ta không làm cho đất nước thì mong chờ ai sẽ mang lại đổi thay cho đất nước chúng ta. Mọi sự thay đổi đều bằng những suy nghĩ và việc làm cụ thể. Mọi tư duy và quyết định đều phải do chính chúng ta đưa ra, không một ai có thể suy nghĩ và quyết định thay cho chúng ta. Để cho lòng yêu nước với mong muốn cao đẹp là chung tay xây dựng đất nước không cho là “vớ vẩn”. Lòng yêu nước đó là quyền hạn và trách nhiệm của mỗi chúng ta chứ không phải nó chỉ là nhiệm vụ và quyền của một số người. Đất nước là của dân tộc Việt Nam.
Liên tưởng đến đất nước Nhật Bản sau chiến tranh thế giới thứ 2 họ đã gánh chịu hậu quả chiến tranh vô cùng tàn khốc cùng với đất nước nghèo tài nguyên khoán sản nhưng kinh tế Nhật Bản đã nhanh chóng phục hồi trong những năm 1945- 1954, phát triển cao độ trong những năm 1955- 1973 khiến cho cả thế giới hết sức kinh ngạc và khâm phục. Trong vòng chưa đầy ba thập kỷ kinh tế đất nước Nhật đã vươn lên đứng thứ 2 trên thế giới. Vậy điều gì đã làm cho chúng ta thua họ, thua họ về tài nguyên khoán sản, thua về trí thông minh, sự cần cù chịu khó hay thua về vị trí địa lý, khí hậu và thiên tai? Hay là chúng ta không thua họ vì chúng ta đã đánh thắng đế quốc Mỹ còn Nhật Bản thua ta vì họ không thắng được. Đừng cứ mang “gậy tầm vong qua bàn tay và khối óc của người Việt đã đánh thắng B52 của Mỹ ”, nghe như là một câu biện hộ nhàm tai.
Đồng thời chúng ta thử liên tưởng nước Việt Nam với bán đảo Triều Tiên vì 2 đất nước có nhiều điểm tương đồng, so sánh giữa Triều Tiên “Bắc Hàn” và Hàn Quốc “Nam Hàn” để thấy sự khác biệt. Một bên theo CNCS một bên theo TBCN, một bên nghèo đói, phải nhận viện trợ, một bên đất nước kinh tế giàu mạnh. Một bên độc quyền cai trị chỉ chăm chăm phát triển vũ khí hạt nhân, một bên tự do phát triển nền kinh tế, để kinh tế dư thừa viện trợ cho phía “Bắc Hàn”. Sự khác biệt nào đã dẫn đến tình trạng trên? Mỗi chúng ta sẽ phải tự đi tìm câu trả lời cho chính mình.
Hy sinh cả dân tộc này để bảo vệ CNXH cũng được! mù quáng cũng chẳng sao!?
Trả lờiXóavì hy sinh con người để bảo vệ chủ thuyết, chứ không phải chủ thuyết được sinh ra để thang tiến con người!
chxh cn mac le va tu tuong ho chi minh duoc dang ta su dung nhu cai la nho che day ... ma thoi , ko con chu thuyet nao de ton tho nua dau ma chi con loi ich phe nhom va loi ich ca nhan ,thu hoi dang vien thuong xem dang cs co con khong hay chi la mot danh nghia de cac nhom loi ich loi dung de chung mac suc tung hoanh theo kieu bo gia maphia cong an tri tuy tien bat nguoi thoa suc danh giet dan lanh de tuoc doat tat ca .oi to quoc dang bi ban dang bi day xeo nhan dan dang ren xiet doi tu do
Trả lờiXóamuốn con vào Trường MG (Trường điểm) cũng phải có Phong bì,người nghèo đi vay tiền NH nông nghiệp cũng biết điều với cán bộ tín dụng,nhà nước tặng nhà tình thương cũng bị Ban ấp vòi vỉnh tiền cà phê còn bị tụi thầu ăn chặn xi măng gạch,ở chưa hết năm đã bong tróc nền trơ cát,ngừoi tham nhũng là kẻ ban ơn,người đút lót thì mang ơn .Chỉ nhiêu đó thôi cũng đũ cho thấy chế độ này thối nát như thế nào.
Trả lờiXóa
Trả lờiXóa« thấm thoát cả nước hoà bình đã 36 năm trôi qua... Việt Nam 36 năm nhìn lại
»
36 NĂM QUẢ THẬT DÀI ! SO VỚI CÁC NƯỚC KHÁC !!!
Vì Nhật Bản chỉ cần 19 năm sau 2 TRÁI BOM NGUYÊN TỬ xuống Trường Kỳ và Quảng Đảo năm 1945 thì đến năm 1964 Nhật Bản tổ chức Thế vận Hội Đông Kinh thì Nhật Bản đã thành SIÊU CƯỜNG KINH TẾ thứ 2 sau Mỹ từ ấy đến năm 2010 !
36 NĂM QUẢ THẬT DÀI ! SO VỚI CÁC NƯỚC KHÁC !!!
Vì NAM HÀN chỉ cần chưa đầy 30 năm sau đã lọt vào TOP 15 các nước công nghệ tiên tiến sau CHIẾN TRANH TRIỀU TIÊN
36 NĂM QUẢ THẬT DÀI ! SO VỚI CÁC NƯỚC KHÁC !!!
Với SINGAPORE , ĐÀI LOAN .. ..
Hãy đọc bài viết sau đây để biết thêm CNCS chuẩn bị tiến tới thiên đường của trí tuệ loài người:
Trả lờiXóaDương Danh Dy (lược dịch)
(Phần 1)Bộ mặt thực của đất nước Bắc Triều Tiên như trong bài viết dưới đây của người Trung Quốc quả khiến chúng ta kinh hoàng. Nhưng khi nỗi kinh hoàng qua đi, thử ngẫm nghĩ một chút, một câu hỏi sẽ vẩn lên trong óc: Tại sao giờ đây ông anh “môi hở răng lạnh” với đứa em “đầu bò đầu bướu” nhưng chưa hề tỏ ra bất kính với anh, lại có những lời bêu riếu em tàn tệ đến vậy? Hãy cứ mở các trang mạng chính thống của TQ mà đọc những bài họ viết về Việt Nam trước thềm Đại hội Đảng lần thứ XI thì có thể tìm ra lời giải đáp. Điều đáng nói là sau khi vừa công bố những bài chỉ trích ác độc về tình hình khó khăn nhiều mặt trước Đại hội Đảng CS của nước ta, kẻ xưng xưng “16 chữ vàng” kia đã lập tức gửi một lá thư sang chào mừng Đại hội “đảng đồng chí” với giọng rất ngọt ngào; đồng thời, cùng một lúc với người mang thư đến Hà Nội, là sự triển khai liền lập tức Hải quân Trung Quốc cho một cuộc diễn tập đại quy mô, hùng hậu ở vùng biển Hoàng Sa của Việt Nam. Thử hỏi, trước nay có một đấng đàn anh nào biết tính toán “tình cốt nhục” chỉn chu, hoàn hảo đến thế hay không, và có đám đàn em nào, dù có chút tỉnh táo, không “tưởng bở” đi nữa, cũng trở tay cho kịp?
Bauxite Việt Nam
(Phần 2)
Trả lờiXóaDưới đây là lời kể của một ngưòi Trung Quốc sau khi thăm Bắc Triều Tiên bằng đường du lịch. Xin giới thiệu để tham khảo.
Ấn tượng sâu sắc sau khi đến Triều Tiên là thấy nghèo. Tôi vuợt sông sang Triều Tiên qua cảng Huy Xuân, một đồng bào gốc Triều Tiên đi cùng xe bảo tôi, cứ nhìn cảnh mùa màng ruộng đồng là biết đã tới Triều Tiên. Đúng thế, cây lúa bên Triều Tiên chỉ cao bằng một nửa của Trung Quốc, xác xơ tiêu điều đến trâu bò cũng không thèm ăn. Vừa tới cửa khấu đã thấy một đứa bé bẩn thỉu hỏi chúng tôi có Nhân Dân tệ không. Thế mà trước khi tới, hướng dẫn viên du lịch đã bảo chúng tôi không được cho họ cái gì. Điện thoại di động, và mọi tạp chí, sách của chúng ta đều không được mang theo sang Triều Tiên, nếu không sẽ bị tịch thu. Ở chỗ dễ nhìn nhất của cửa khẩu có một biểu ngữ lớn, nguời bạn gốc Triều dịch cho tôi biết: “Mặt trời của thế kỷ XXI là tướng quân Kim Nhật Thành”. Sau này chúng tôi tới các nơi khác đều thấy biểu ngữ lớn đó. Chúng tôi được biết tiền luơng trung bình của Triều Tiên là 100 Von/tháng, tương đương với hơn 400 NDT. Ở khu công nghiệp thì cao hơn nơi khác nhiều lần, tới 2000 Von/tháng.
Từ cửa khẩu tới trung tâm thành phố khoảng hơn 40 km, nhưng chiếc ô tô chúng tôi ngồi phải đi mất hơn hai giờ. Trên đường đi nhìn thấy thảm cảnh của nông dân. Không thấy ô tô ngoài mấy chiếc kiểu Liên Xô từ những năm 50… Những xe do trâu bò kéo đều là bánh bọc sắt chứ không có bánh cao su.
Cửa hàng chúng tôi ăn cơm là nơi dành cho người nước ngoài, các thứ bên trong đều là hàng Trung Quốc, nhưng đắt gấp đôi ở Trung Quốc. Trong thành phố không thấy cửa hàng, cũng không thấy bệnh viện, người đi trên đưòng đều mặt mũi vàng ủng. Con trai hầu như không thấy người nào cao hơn 1,7m (coi như bị lùn), phụ nữ không thấy người già nhưng chẳng thấy các đường cong đâu cả. Tôi còn nhớ tại một cửa hàng bán thuốc lá mà chỉ có ba bao thuốc với ba chủng loại khác nhau. Thậm chí có cửa hàng chuyên môn bán đinh mà chỉ có ba rúm nhỏ hơn nữa còn bị rỉ. Kẻ cắp rất nhiều, hướng dẫn viên du lịch người Triều Tiên dặn chúng tôi chú ý. Đặc sắc lớn trên đường phố là quân nhân rất nhiều, tôi đoán có lẽ tới một phần mười.
(Phần 3)
Trả lờiXóaNhững nơi đẹp nhất là nơi Kim Nhật Thành đã tới tham quan, đó là một gia đình nông dân và ngư dân trông rất đẹp. Trong nhà đầy đủ đồ dùng bằng điện, lại có một bà già và hai đứa trẻ, nhưng mặt mũi ngây ngô không dám nói chuyện với chúng tôi. Tôi nghĩ họ không thể là người ở tại đó mà chỉ là một đạo cụ mà thôi. Tôi thử mở tủ lạnh, nhưng không mở được. Những tòa nhà trong thành phố nếu nói theo cách nói của người Trung Quốc thì đều là loại “bã đậu”, không có xi măng, và cũng chẳng biết là dùng nguyên liệu gì, cứ từng hàng gạch một mà xây cao đến sáu, bảy tầng, Nhìn bên ngoài bằng mắt thường cũng thấy những chỗ cong cong, xiên xẹo, không biết vì sao vẫn có người dám vào ở.
(Phần 4)
Trả lờiXóaĐiều có ý nghĩa nhất là xem một buổi trình diễn của học trò tại chỗ chuyên dành cho khách du lịch Trung Quốc. Không nói tới những tình tiết khoa trương đặc sắc Triều Tiên, cái đáng cười nhất là một bản hợp xướng có tên “Toàn thế giới khâm phục chúng ta”. Nhìn thấy cảnh này, tôi nhớ lại cuộc sống của chúng ta hơn hai mươi năm trước, đáng sợ quá…
Ở Diên Biên có một cửa hàng ăn do người Triều Tiên mở, những người làm ở đó đều là ngưòi Bắc Triều Tiên, các cô phục vụ rất xinh, cơ thể hấp dẫn, không hề có chút đói khát. Theo người dân bản địa, bọn họ đều là nhân viên tình báo của quân đội Triều Tiên, tốt nghiệp Trường đại học Kim Nhật Thành, tố chất rất tốt. Tôi đã tiếp xúc với một số nhân viên chính quyền Trung Quốc tại Diên Biên và Huy Xuân, họ cho biết mấy năm trước Triều Tiên nghiêm trị những người chạy sang Trung Quốc như xuyên giây thép qua cổ tay, xử bắn.., những người bắt được, nhưng hai năm gần đây chính sách của Triều Tiên có tốt hơn một chút, không xử bắn nữa, nhưng khi bị giải về nước vẫn bị trừng phạt. Người Triều Tiên chạy sang Trung Quốc có nhiều không là điều khó nói, nhưng không chỉ có hai, ba mươi vạn người, mặc dù ngưòi Triều Tiên đi lại không dễ, tới thăm người thân cách mươi cây số đều phải qua xét duyệt nghiêm khắc, do vậy chỉ có dân biên giới Triều Tiên mới có thể chạy sang Trung Quốc. Nhưng dân bản địa và quan chức địa phương Trung Quốc vùng đó nói với tôi, không có chuyện chạy sang ta nhiều như vậy đâu. Xe cộ vào trong đất Triều Tiên chủ yếu chở hàng hóa Trung Quốc.
Người Triều Tiên rất trọng thể diện, hướng dẫn viên Triều Tiên cho chúng tôi biết chỉ được chụp ảnh tại những nơi chỉ định. Triều Tiên cũng có VTTH nhưng chỉ có một đài, mỗi ngày phát hai giờ, nội dung không nói cũng rõ. Nơi tôi tạm trú do một người Nhật gốc Triều mở, trong nhà nghỉ có nước máy, nhưng vàng khè không thể đánh răng rửa mặt. Có một thùng sắt chứa nước, sau khi lắng đọng đành miễn cưỡng dùng. Trong nhà cũng có bình đun nước nóng, nhưng đều đã hỏng. Tôi tìm hỏi người phục vụ, họ trả lời đây là hàng Trung Quốc chỉ để cho người Trung Quốc các vị dùng, chúng tôi không sửa chữa được, nói cho chúng tôi đắng họng. Khi qua cửa khẩu Triều Tiên, bộ đội họ kiểm tra rất kỹ. Dân chúng Triều Tiên rất chất phác hữu nghị, nhưng tại một cửa biển tôi đã nhìn thấy một số ngư dân Triều Tiên, họ rất gầy, khi đi đường, nhân lúc hướng dẫn viên người Triều Tiên không để ý, tôi đã cho một em bé Triều Tiên ít kẹo và được em này nhiệt tình tiếp nhận.
(Phần 5)
Trả lờiXóaĐồng bào Triều Tiên của nước ta [người Triều Tiên là một dân tộc thiểu số của Trung Quốc có nhiều ở mấy tỉnh Đông Bắc Trung Quốc] thực ra rất quan tâm tình hình Triều Tiên, nhưng chẳng làm gì được. Tại Huy Xuân, khi nói chuyện với một viên chức gốc Triều, anh ta nói, sang bên đó ông đừng cho cái gì, vì có thể mang phiền phức đấy. Nhưng anh ta lại nói thêm, bên đó rất đáng thương, nhưng làm thế nào được, một người chúng ta làm sao cứu nổi bọn họ. Hôm tới Triều Tiên, thấy khá nhiều nông dân và bộ đội Triều Tiên đang cắt cỏ, hỏi để làm, gì, hướng dẫn viên người Triều Tiên cho biết, Đảng Lao động vừa đưa ra phong trào cắt cỏ, chất đống lại rồi phủ một lớp đất để làm phân bón, không biết có tác dụng không?… Về nước tôi cứ suy nghĩ mãi: không biết cái đất nước này rốt cuộc có thể còn duy trì đựơc bao lâu? Bao nhiêu năm nay, Bắc Triều Tiên tự xưng mình là thiên đường của loài người, nhưng sau khi Liên Xô tan rã, mất nguồn viện trợ, Bắc Triều Tiên đã lâm vào cảnh đói rét, hiện nay khẩu phần lương thực được cung cấp hàng ngày chỉ có 200 gr ngô mà không thể cung cấp theo thời hạn. Số dân Triều Tiên chết đói hiện nay sợ rằng còn nhiều hơn những năm Trung Quốc bị thiên tai trước đây.
Dưới đây là hiện trạng Bắc Triều Tiên mà tôi thấy trong chuyến du lịch tại nuớc này:
Phong trào sùng bái cá nhân ghê gớm. Thời Cách mạng văn hóa, Mao Trạch Đông cũng đã làm sùng bái cá nhân nhưng phong trào sùng bái cá nhân do Mao Trạch Đông sáng tạo so với phong trào của Kim Nhật Thành chỉ là yêu ma nhỏ trước yêu ma lớn. Mao Trạch Đông đã trải qua phong trào cách mạng thực sự, nhưng từng trải cách mạng của Kim Nhật Thành đều là bịa đặt ra [lược bỏ đoạn nói về những nguỵ tạo của Kim Nhật Thành]…Nhà, nhà Triều Tiên đều phải treo ảnh cha con Kim Nhật Thành và phải thường xuyên lau sạch, nếu không sẽ bị xử tội bất kính. Phiền phức nhất là những bài báo có ảnh cha con Kim Nhật Thành, vừa không được xé bỏ vừa không được để lung tung, nếu không, khi bị phát hiện sẽ bị xử tội.
Mặc. Quần áo ở Bắc Triều Tiên theo chế độ phân phối, công nhân một năm cấp hai bộ quần áo công tác, cán bộ, nhân viên kỹ thuật nói chung cứ ba năm được cấp một bộ complet vải, cán bộ trung cấp hai năm được phát một bộ như vậy, học sinh trung tiểu học cứ hai năm vào dịp ngày sinh của Kim Nhật Thành được tặng một bộ đồng phục. Do học sinh ỏ độ tuổi nảy cao lớn rất nhanh nên bố, mẹ thưòng phải cơi nới thêm quần áo. Mua quần áo, vải ở Triều Tiên đều phải có phiếu (tất nhiên có thể mua phiếu này tại chợ đen với giá rất cao). Giày dép do nhà nước cung cấp nhưng phải trả tiền, đây là một vấn đề lớn của dân Triều Tiên hiện nay vì giày dép cung cấp chỉ đi hai, ba tháng đã hỏng, đành phải mua chợ đen. Tất nhiên cán bộ, con em cán bộ nhất là cấp cao có thể đi giày tốt, cho nên tại Triều Tiên nhìn giày đi có thể đoán ra thân phận mỗi ngưòi.
(Phần 6)
Trả lờiXóaĂn. Bắt đầu từ năm 1957, Bắc Triều Tiên đã thực hiện chế độ phân phối thực phẩm, qui định khẩu lương của người lao động bình thường là 700 gr ngày, quân đội 800 gr, người già 500 gr. Nhưng từ năm 1973 lấy lý do dự trữ lương thực để chuẩn bị chiến tranh, khẩu lương mỗi loại người đều phải giảm 10%, năm 1987 lấy lý do chuẩn bị phong trào thanh niên thế giới đã tuyên bố khẩu lương mỗi loại người lại giảm thêm 10% nữa, nhưng sau khi phong trào thanh niên thế giới họp xong, vẫn giữ nguyên định lượng đã giảm. Bước vào những năm 90, định lượng khẩu lương đã mấy lần sửa đổi, năm 1994 định lượng khẩu lương hàng ngày của người lao động bình thường là 450 gr. Năm 1995 với lý do lụt lội, khẩu lương giảm một nửa, năm 1996 lại giảm 1/3 định lượng khẩu lương, hiện nay khẩu lương của mỗi người chỉ vào khoảng 100 gr/ngày. 100 gr khẩu lương/ngày thì không thể nào duy trì nổi cuộc sống, thế là Bắc Triều Tiên đề xuất: nhà nước giải quyết 1/3 khẩu lương, đơn vị giải quyết 1/3, cá nhân giải quyết 1/3. Những người làm việc ở đơn vị khá có thể nhận được từ đơn vị một số thực phẩm, người có tiền có thể mua thêm tại chợ đen, chỉ có những người không quyền thế, không tiền là phải đi đào hái rau củ dại, bóc vỏ cây. VTTH Bắc Triều Tiên đã rêu rao kết quả nghiên cứu khoa học cho thấy, ăn ít cơm có lợi cho tuổi thọ, rau củ dại là thức ăn nhiều dinh dưỡng, ăn nhiều có lợi cho sức khoẻ!
Tại Bình Nhưỡng và một vài thành phố lớn tình hình còn tạm được, các thành phố nhỏ, nơi xa xôi hẻo lánh tình hình rất xấu, người chết đói xuất hiện không ngừng. Tuy nhiên đời sống cán bộ cấp cao lại không có vấn đề, họ vẫn có cuộc sống hào nhoáng, xa xỉ.
Ở. Bắc Triều Tiên không cho phép cá nhân có nhà riêng, nơi ở do chính quyền, đơn vị cung cấp, chia làm 5 cấp. Cấp 1 là nơi ở của dân chúng, cấp 2 là của cán bộ bình thường, cấp 3 là của cán bộ cấp phòng và tương đương, cấp 4 là của cán bộ cấp Vụ, Cục, Giáo sư đại học, cấp đặc biệt là từ cán bộ cấp Thứ trưởng trở lên. Vấn đề lớn nhất của nơi ở là cung cấp điện, do không đủ năng lượng, mỗi năm Bình Nhưỡng phải cắt điện khoảng 200 lần, điện áp lại yếu nên đồ điện dùng trong nhà hầu như không sử dụng được. Để tiết kiệm điện, có nơi còn cấm dùng bàn là điện, lò điện. Ở Bình Nhưỡng, sợ tổn hại hình tượng quốc gia người ta đã cấm phơi quần áo ngoài cầu thang, lan can…nhà, mà buộc phải phơi quần áo trong phòng cho đến khô.
Đi. Diện tích thành phố Bình Nhưỡng không lớn nên xe đạp là phưong tiện đi lại thuận tiện, nhưng do Kim Nhật Thành sợ dòng người ngồi xe đạp như ở Bắc Kinh tổn hại hình tưọng của mình nên đã cấm dùng xe đạp trong nội thành Bình Nhưỡng và giải thích rằng xe đạp là công cụ giao thông của các quốc gia lạc hậu. Bắc Triều Tiên chỉ dùng ô tô công cộng. Thế nhưng ra khỏi Bình Nhưỡng sẽ thấy rất nhiều xe đạp. Tuy vậy giá xe đạp khá đắt, được coi là của báu trong nhà, có câu nói: mượn vợ thì được chứ không mượn xe đạp được. Để đề phòng mất trộm xe đạp, dù ở nhà cao tầng, chủ nhân vẫn vác xe lên tận cao.
Bắc Triều Tiên chỉ có một đường cao tốc, nhưng số lượng xe qua lại rất ít, trung bình khoảng 20 phút mới gặp một xe. Công cụ đi du lịch đường dài ở Bắc Triều Tiên chỉ có xe lửa. Theo diện tích Bắc Triều Tiên, đến bất kỳ nơi nào chỉ cần ngồi xe lửa một ngày là tới, nhưng ở đây tình hình xe lửa đến chậm giờ khiến người ta kinh ngạc, chậm một, hai ngày được coi là đúng giờ, chậm ba, năm ngày được coi là bình thường, chậm mười ngày cũng chẳng coi là việc kỳ lạ, cho nên muốn đi du lịch bằng xe lửa cần mang theo nửa tháng khẩu lương
(Phần cuối)
Trả lờiXóaVui chơi giải trí. Do sợ dân chúng nghe được đài phát thanh nước ngoài, nên các máy thu thanh do Triều Tiên bán chỉ có thể thu được các đài trong nước. Nếu có máy thu thanh của nước ngoài thì phải mang tới công an cải tạo, để không nghe được đài nước ngoài. Đài phát thanh Triều Tiên một ngày chỉ phát vài giờ, về cơ bản chỉ có nội dung ca ngợi cha con họ Kim, ngoài ra chỉ có tin trong nước, về cơ bản không có tin thế giới. Tỷ lệ phổ cập VTTH tại Triều Tiên rất thấp.
Vui chơi giải trí phổ biến nhất tại Bắc Triều Tiên là xem điện ảnh, trung bình mỗi người dân mỗi năm xem 10 bộ phim. Ngoài ra xiếc người và xiếc thú cũng là thú vui giải trí khá phổ biến. Đáng chú ý là vào dịp ngày sinh của cha con họ Kim đều có những hoạt động chúc mừng rất lớn, và đó cũng có thể coi là một hoạt động vui chơi giải trí của người dân Bắc Triều Tiên
DD D
Theo hzcjcy.com
Dịch giả gửi trực tiếp cho BVN
36 năm với ĐCS chưa từng dài vì họ đã mấy mươi năm chống TD, ĐQ và con đường đi lên CNXH là con đường dài (rất dài) chưa biết khi nào kết thúc giai đoạn quá độ. Do đó, Nhật, Hàn, Sing, Thái là chuyện nhỏ của VN... sẽ có một ngày VN qua mặt tất cả... có Đảng lãnh đạo mà! Đảng luôn tin như thế (trên lý thuyết).
Trả lờiXóaThật ra trong hàng ngũ 3 triệu đảng viên, có mấy thằng tin, thằng lớn lo vơ vét, thằng nhỏ cũng hút theo...
Dẹp mẹ cái Đảng này đi!
BAO THANH NIEN hom nay : Can bo Cong an da chay xe khong " bang so " lai "can chet " dan . Vu nay the nao cung " chim xuong ", vi khong thay noi se "dieu tra " va dem ra " xet xu " !!!
Trả lờiXóaCán bộ công an gây tai nạn giao thông chết người
04/05/2011 8:00
(TNO) Hôm 3.5, Công an tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu cho biết công an đang tiến hành điều tra vụ tai nạn giao thông xảy ra trên Quốc lộ 51, đoạn qua xã Phước Hòa (huyện Tân Thành) liên quan đến một cán bộ công an.
Trước đó, lúc 15 giờ 30 ngày 2.5, ông Lê Tuấn Kiệt (sinh năm 1961), cán bộ Đồn Công an Khu công nghiệp Tân Thành điều khiển ô tô chưa có biển kiểm soát từ hướng Vũng Tàu đi TP.HCM. Khi đến khu vực trên, ô tô đã va chạm với xe gắn máy mang biển kiểm soát 72L2-5677 do anh Nguyễn Thông Thái (sinh năm 1987, ngụ xã Phước Hòa) điều khiển đang đợi qua đường.
Vụ tai nạn xảy ra làm anh Thái tử vong trên đường đi cấp cứu.
Nguyễn Long
36 năm nhìn lại :
Trả lờiXóa_Anh bộ đội miền Bắc ôm súng Nga, Tàu. Nghèo nàn nhưng sắt máu.
-Anh quân nhân miền Nam bồng súng Mỹ. Mơ thanh bình, chiến đấu tự vệ.
-Miền Nam Việt bị nghiền nát trên đường đi đến Đại Đồng thế giới của Cộng sản.
-Nhân dân hai miền di tản hải hùng trong chiến tranh, nhà tan cửa nát.
-Việt Nam trên bàn cờ thế giới.
-Dân hai miền thua thê thãm trong hoà bình.
trong buỗi họp quần thân trên cung trời dao lơi,ngọc hoàng khen ngợi nước nhật ,tiến nhanh tiến mạnh sau khi ăn 2 trái bom nguyên tử của hoa kỳ vì chi có 16 năm dân nhật dứng hạng nhì trên thế giới.
Trả lờiXóasau trân dộng dất và sóng thần vừa qua,với trách nhiệm của một công dân mới 9 tuổi,em tự trọng chấp nhận cực nhọc dứng xếp hàng chờ nhận quà cứu trợ , nước nhật có một nền giáo dục cần nên nhân rộng cho cõi ta bà,và nền công nghệ tiên tiến hết biết họ phục hồi một con dường chỉ có 6 ngày,nếu vn làm ít nhất không dưới 10 năm,các khanh thấy nhân dân nước nhật dáng khen không?
tất cả quần thần diều dáp,
-dạ tâu ngọc hoàng dúng như thế.ngọc hoàng nói tiếp.
nhờ có những người lảnh dạo có tâm có tầm vì nước thương dân mới có dược thành quả như thế,nếu nước nhật mà có 4 bộ tứ như chính quyền cộng sản vn,hay 14 ông trong bộ chính trị chính em gì dó
chắc nhân dân nước nhật chỉ còn nước di ăn mày phải không các khanh.
-muôn tâu hoàng thượng dúng quá dúng quá.ngọc hoàng quả là sáng suốt,ngọc hoàng muôn năm,
giật mình tỉnh giấc thì ra thangkho tôi dang nằm mơ y như thật./.
Có sự khác biệt dị biệt, đó là vì VN có ĐCS lãnh đạo, tầm nhìn của những "đỉnh cao trí tuệ" là tầm nhìn 1000 năm.
Trả lờiXóa36 năm hòa bình và xây dựng , đối với nhiều nước khác , 36 năm họ sẽ phát triển đến đâu , không cần đến 36 năm , Nhật đã trở thành cường quốc thứ ba trên thế giới từ đống đổ nát của thế chiến thứ hai , Singapore , Thái Lan đã trở thành những con hổ của Đông nam á , Hàn quốc , Đài loan là những con rồng của châu á v.v. còn nhiều tấm gương khác nữa . 36 năm cứ mãi tự sướng với chính mình , cứ đem so với hồi ăn cơm độn khoai mì , bo bo , đi xe đạp rồi tự mình khen mình sao ta tài giỏi quá trong khi nhìn ra xung quanh thì chẳng bằng ai . Phải biết NHỤC mới có tiến bộ .
Trả lờiXóa36 nsm nhin lai , den nay thanh pho ta duoc gi ? ngay tai trung tam quan 1 thanh pho Hochiminh vi dai da xay ra 1 chuyen that vui, theo Bao Nguoi Lao dong hom nay :
Trả lờiXóaCơ quan Nhà nước khóa cổng để họp?!
Thứ Năm, 05/05/2011 19:09
(NLĐO)- Ngoài cổng sắt của Chi cục Thi hành án dân sự quận 1 - TPHCM có một ổ khóa trái, trên cổng treo tấm bảng bằng giấy, ép nhựa ghi dòng chữ: “Họp cơ quan”.
Chiều 5-5, nhiều người dân gọi đến đường dây nóng báo Người Lao Động phản ánh việc Chi cục Thi hành án Dân sự (THADS) quận 1 - TPHCM, ở số 387 Nguyễn Trãi (phường Nguyễn Cư Trinh, quận 1) khóa trái cửa… để họp!
Một số người dân tới liên hệ công việc chỉ biết đứng nhìn rồi đành ra về.
Lúc 15 giờ 30 phút cùng ngày, ngoài cổng sắt của Chi cục THADS quận 1 có một ổ khóa trái, trên cổng treo tấm bảng bằng giấy, ép nhựa ghi dòng chữ: “Họp cơ quan”.
THADS quận 1 - TPHCM khóa chặt cổng, treo tấm bảng “Họp cơ quan”
vào giờ hành chính. Ảnh chụp lúc 15 giờ 30 phút ngày 5-5.
Tin - ảnh: T.Tiến
Cac Dang vien tha thiet voi Dang CS nghi gi ? hay goi do la "Chuyen nho" , sau 36 nam ma con hanh xu nhu vay , lam sao " van minh " cho noi ?
36 nam nhin lai , bao chi trong nuoc " khen " may dua tre sinh ra tai nuoc ngoai , hoc gioi , thanh dat , tu tin trong moi cong viec , vay tui no sinh ra o nuoc nao vay ? Tu ban hay Cong san ? ai giao duc , ai huan luyen ? sao biet khen ma khong biet " bat chuoc " lam theo , tu bo che do CS ngu dot nay di , de tre con duoc den truong " mien phi " va duoc thanh dat nhu may nuoc nay . Tai sao giu chat che do CS vay ? neu chiu kho hoc hanh ,va lam viec bang tai nang , khong can phai la Dang vien thi cung co tien sinh song va huong giau sang vay . Sao chi muon vao Dang de lam it ma AN nhieu ?
Trả lờiXóaThú vị nghe cô bé Việt hát “Chú ếch con” bằng tiếng Ý
(Dân trí) - Tự tin đứng trước dàn hợp xướng gồm các bạn thiếu nhi nước ngoài, cô bé 8 tuổi Hương Trà đã thể hiện đầy sinh động bài hát Chú ếch con bằng cả tiếng Việt lẫn Italia.
http://dantri.com.vn/c135/s135-478558/thu-vi-nghe-co-be-viet-hat-chu-ech-con-bang-tieng-y.htm
Bao Vietnam Net dang tin ngay 05.05.2011 , post tin nay len day ,de cong chung biet duoc nha nuoc "xai sang " nhu the nao nhe !!
Trả lờiXóaQuan chức muốn mua xe công giá “đắt”
Tác giả: H.Thành
Bài đã được xuất bản.: 1 phút trước
Theo bộ Tài chính, bộ này đang xây dựng dự thảo quy chế quản lý và sử dụng xe ô tô phục vụ công tác trong các cơ quan, doanh nghiệp thuộc bộ Tài chính.
Theo đó, bộ trưởng (và các chức danh có hệ số lương khởi điểm từ 9,7 trở lên) được sử dụng một xe ô tô đưa đón đi làm và công tác với giá mua tối đa là 1,1 tỷ đồng (thay vì mức 800 triệu đồng như hiện nay).
Tương tự, các chức danh khác đều được nâng mức giá trị xe đi công tác như: xe phục vụ thứ trưởng được nâng từ 700 triệu đồng lên 920 triệu đồng/xe; các lãnh đạo có hệ số phụ cấp lãnh đạo từ 0,7 đến 1,25 được nâng từ mức 550 triệu đồng lên 720 triệu đồng/xe; xe ô tô của các công ty do Nhà nước nắm giữ vốn điều lệ 100% được nâng từ mức 650 triệu đồng lên 840 triệu đồng/xe và từ 550 triệu đồng lên 720 triệu đồng/xe (tùy theo chức danh).
Dự thảo này cũng quy định ngoài bộ trưởng, các chủ tịch hội đồng thành viên, tổng giám đốc công ty mẹ - tập đoàn kinh tế nhà nước do Thủ tướng quyết định và các chức danh tương đương được phép có xe đưa đón từ nhà đến nơi làm việc hàng ngày. Các chức danh khác chỉ được sử dụng xe khi đi công tác.
(Theo SGTT)
Trả lờiXóa« thấm thoát cả nước hoà bình đã 36 năm trôi qua... Việt Nam 36 năm nhìn lại
»
36 NĂM QUẢ THẬT DÀI ! SO VỚI CÁC NƯỚC KHÁC !!!
Vì Nhật Bản chỉ cần 19 năm sau 2 TRÁI BOM NGUYÊN TỬ xuống Trường Kỳ và Quảng Đảo năm 1945 thì đến năm 1964 Nhật Bản tổ chức Thế vận Hội Đông Kinh thì Nhật Bản đã thành SIÊU CƯỜNG KINH TẾ thứ 2 sau Mỹ từ ấy đến năm 2010 !
36 NĂM QUẢ THẬT DÀI ! SO VỚI CÁC NƯỚC KHÁC !!!
Vì NAM HÀN chỉ cần chưa đầy 30 năm sau đã lọt vào TOP 15 các nước công nghệ tiên tiến sau CHIẾN TRANH TRIỀU TIÊN
36 NĂM QUẢ THẬT DÀI ! SO VỚI CÁC NƯỚC KHÁC !!!
Với SINGAPORE , ĐÀI LOAN .. ..