Nguyễn Dư (danlambao) - Thời nào cũng có, xã hội nào cũng có, mỗi con người trong chúng ta ít nhiều đều có những lần không nhận trách nhiệm và đổ lỗi cho người khác. Hình như đó là lẽ thường của luật tạo hóa; là bản chất tự nhiên của con người thường muốn được yên thân để tồn tại. Không thể có thống kê vì nó thuộc về tinh thần. Nhưng người ta có thể cảm nhận những thói vô trách nhiệm từ chuyện nhỏ cho đến chuyện đại sự quốc gia ở Việt Nam hiện tại thật là kinh khủng.
Vô trách nhiệm thì không đẹp mặt chút nào, nhưng cộng thêm cái vô lương tâm vào nữa thì lại càng đáng sợ hơn.
Câu chuyện vừa qua của một nạn nhân bị cướp, tiền rơi vãi ngoài đường, những người có mặt lúc đó xúm vào tranh giành, xem như là của trời cho. Đó là cái thói vô trách nhiệm đối với xã hội và vô lương tâm với nạn nhân. Thật là đáng sợ!
Hình ảnh một người đàn bà bị gia đình trói nằm giữa đường, đứa con nhỏ đến mở trói cho mẹ trong khi những người hàng xóm bàng quan coi như không phải là chuyện của mình! Nhưng nếu ai trong số đó lên tiếng chắc thể nào cũng không yên với kẻ chủ mưu: Chuyện của người khác sao lại đi xía vào? Hoặc, không được xen vào chuyện nội bộ người khác. Những cách ăn nói hồ đồ tương tự cũng đã thường xảy ra từ các cấp lãnh đạo quốc gia đối với thế giới. Họ không nghĩ những việc làm đó là vi phạm nhân quyền, dã man, mất tính người. Họ luôn nhân danh gia đình, tổ chức, quốc gia; thuộc về chuyện nội bộ của họ để bào chữa cho việc làm vô đạo.
Giữa lòng thành phố, rác thải chất hàng đống từ năm này qua năm nọ; đường xá ổ gà, lỗ cống không nắp đậy “nuốt” xe mặc kệ, không ai thèm đếm xỉa tới là do đâu ra vậy? Có phải chăng là từ cái thói vô trách nhiệm của tất cả mọi người, trong đó chính quyền địa phương phải gánh chịu trách nhiệm nặng nề nhất.
Nói thêm về chuyện quan trọng hơn, ảnh hưởng lớn hơn với cộng đồng xã hội là công an đánh người và vấn đề tham nhũng.
Ai chịu trách nhiệm trong việc công an đánh người? Chỉ mới thấy những trường hợp đã xảy ra: nặng thì bị tù; nhẹ thì kỷ luật, giáng cấp, chuyển công tác, kiểm điểm. Tức là chỉ mới trừng trị những người làm sai, còn cơ quan chủ quản trực tiếp với thuộc cấp đã phạm pháp thì sao? Chẳng lẽ vô can?
Tham nhũng thì đã quá nhiều, không thể kể hết! Thử đem ra chuyện lớn nhất, ảnh hưởng tới cả một nền kinh tế quốc gia của tập đoàn đóng tàu thì sẽ thấy. Chỉ đem những người phạm tội trực tiếp bỏ tù, điều tra. Đáng lý ra trong trường hợp này cần phải làm rõ để có biện pháp thích nghi với những người có trách nhiệm. Không có người chi tiền vô tội vạ, hời hợt, kiểm kê qua loa, không rà soát thì làm sao kẻ trực tiếp có cơ hội cố ý làm sai để trục lợi. Không làm cho ra lẽ chuyện này thì người quyết định cao nhất trong tập đoàn, mặc dầu không phạm tội nhưng họ chính là kẻ gián tiếp nuôi dưỡng tội phạm. Người ta có thể nghi ngờ là đồng lõa cũng nên.
Từ ngày thành lập đảng cộng sản Vn đến nay thì đã quá nhiều vụ sai lầm lớn, nổi cộm như: cải cách ruộng đất, vụ án Nhân Văn Giai Phẩm, kinh tế tập trung, tù cải tạo, kinh tế mới, thuyền nhân... đều không ai nhận trách nhiệm cả. Tất cả những việc đã xảy ra đó đều phải chịu trách nhiệm chung dưới sự lãnh đạo của đảng cộng sản Vn? Không thể chối cãi, lấp liếm, cười trừ mặc dù đặc tính chung của người Việt là sẵn sàng bỏ qua, dễ tha thứ. Những sự việc rành rành như thế mà các ông đứng đầu trong đảng không lẽ không ai nhận ra? Đây thuộc về trách nhiệm và liêm sĩ.
Gần đây, trong việc vi phạm chủ quyền quốc gia của Trung Quốc đối với Vn, từ ông chủ tịch đảng, ông chủ tịch nước cho tới ông thủ tướng miệng câm như hến; trong khi người dân Bắc-Nam phản ứng rầm rộ; không ông nào lên tiếng trấn an người dân dù chỉ một lời. Thấy ông thủ tướng, ông chủ tịch nước chỉ mới tuyên bố không để mất biển đảo. Nói chung chung như thế chưa đủ. Còn trách nhiệm đối với quốc gia của các ông đâu? Ai? Các ông chỉ cần đứng ra giải thích với sinh viên học sinh và nhận trách nhiệm, đảng của các ông sẽ bảo vệ tổ quốc đến cùng. Tôi tin chắc rằng mọi người cũng an tâm phần nào vì có người đứng ra lãnh trách nhiệm; người ta cũng tin tưởng hơn, người đứng đầu của quốc gia luôn ở bên cạnh mình.
Các ông không một lời, trong khi đó sai các cấp thừa hành trấn an, trấn áp mọi người, bảo rằng tất cả để cho nhà nước lo. Nhưng mà ai là người đại diện đứng đầu, hứa phải chịu trách nhiệm? Đó mới là điều quan trọng.
Từ kinh nghiệm trong quá khứ, người ta đã nhìn thấy rằng đảng cộng sản Vn vô trách nhiệm đối với quốc gia, dân tộc. Những cuộc biểu tình vừa qua để chứng tỏ cho QT thấy sự đoàn kết của người Việt và cũng là để nhắc nhở, đòi hỏi tinh thần chịu trách nhiệm của các ông đấy. Lên tiếng đi!
Tiếp đón, chiêu đãi, ôm hôn, ca ngợi tình hữu nghị với TQ thì có cả khối ông tham gia; đến khi người ta lật lọng thì mấy ông trốn biệt. Thế thì rõ ràng là các ông hèn với giặc, vô trách nhiệm đối với đất nước, vô lương tâm với những người dân bị tàu TQ cướp trên biển. Trong trường hợp này, vô trách nhiệm và vô lương tâm thật là một điều đáng sợ!
Đất nước bị gậm nhấm từng phần, từ kinh tế, lãnh thổ cho đến lãnh hải; đời sống người dân thất nghiệp, nghèo khổ càng ngày càng bị thu hẹp dần. Đến một ngày hoàn toàn bị lệ thuộc ngoại bang, bị đè đầu cưỡi cổ thì lúc đó trách nhiệm thuộc về ai? Trả lời sao với dân tộc? Hay là đảng các ông trốn biệt luôn? Không thì, khi người dân nổi lên, các ông lại trở thành Lê Chiêu Thống thời nay? Lúc đó thì đã muộn! Không ai mong lịch sử đen tối đó sẽ lập lại.
Nguyễn Dư (danlambao)