Phương Bích - Từ một nhân viên văn phòng bình thường, khi đi tham gia biểu tình chống Trung Quốc xâm lược, tôi vinh dự trở thành “Trí thức” dưới cái nhìn của một trong những người có trọng trách trong nhà giam Hỏa Lò. Vốn là người ưa sống khép kín, chọn lối sống “An bần lạc đạo”, xa lạ với việc thể hiện mình giữa chốn đông người, tôi “xông” vào đời, cảm thấy hạnh phúc khi được góp một phần nhỏ bé vào một việc mà tôi cho là có ích. Tôi chỉ làm một cái việc hết sức đơn giản, là kể lại những gì tôi được mắt thấy tai nghe cho bà con lối xóm, được nhiều người ủng hộ và ngợi khen, vì giờ đây ngay cả việc kể lại sự thật dường như cũng cần phải có một sự dũng cảm nào đó.
Giá như mọi sự luôn luôn đúng với giá trị thực của nó. Qua sự tán đồng hay phản đối, tôi biết được quan điểm của mọi người, cảm thấy mừng vui khi thấy có nhiều người không thờ ơ, vô cảm.
Giá như mọi sự luôn luôn đúng với giá trị thực của nó. Qua sự tán đồng hay phản đối, tôi biết được quan điểm của mọi người, cảm thấy mừng vui khi thấy có nhiều người không thờ ơ, vô cảm.
Nhưng việc khiến tôi e ngại, thậm chí hoảng sợ là từ khi sự ủng hộ bằng lòng mến mộ và lời khen bắt đầu có xu hướng đề cao hơi quá đà. Cái gì tung hô quá mức thì lại có tác dụng ngược lại. Nói như cụ Nguyễn Trọng Vĩnh là - quá lố! Rốt cuộc, người được tung hô sẽ trở thành mục tiêu bị ném đá. Ngay cả một số người vốn ủng hộ họ, cũng sẽ trở nên khó chịu với việc thổi phồng quá mức sự việc.
Dù vô tình hay hữu ý, một số người bỗng dưng trở thành nổi tiếng một cách bất đắc dĩ, thậm chí bị đưa vào thế rất khó xử. Nếu cư xử không khéo léo, họ dễ bị coi là kênh kiệu, chảnh v.v… Ông già Ozon thì gọi điện cho tôi mắng thẳng thừng: con gái hư lắm nhé… ý nói tôi không gọi điện cho ông. Tôi xin lỗi ông rối rít, định bụng hôm nào gặp ông trực tiếp mới phải đạo. Hôm đi biểu tình, ông say sưa hát một bài hát xa xưa, có lẽ chỉ lứa tuổi chúng tôi mới biết: Làng quê tôi ven bờ cát trắng dài, biển mênh mông sóng vờn hàng dừa xanh…nhanh tay lưới, chắc tay súng, ta sẵn sàng từng giờ…
Có một điều an ủi tôi rằng, qua sự việc tôi bị bắt, rồi lên mạng kể lể chuyện những ngày bị giam trong Hỏa Lò. Mặc dù mới bị tạm giam nhưng cũng từng bị còng, từng bắt buộc phải mặc áo tù, có số hẳn hoi như một tù nhân. Tất cả những điều này khiến cho nhiều người vốn trước đây thờ ơ và bàng quan trước những gì đang diễn ra, nay họ tò mò đi tìm hiểu. Họ vào mạng tìm đọc tất cả những gì có liên quan đến biểu tình chống Trung Quốc. Ít nhiều trong số họ đã có cái nhìn khác trước.
Bên cạnh những lời khen, chê, có người cho rằng tất cả những gì mà tôi, hay một số những người tham gia biểu tình trong thời gian qua chỉ cốt để đánh bóng tên tuổi, để nổi danh…
Có ai thích vào tù để được nổi danh? Có ai muốn làm kẻ “đốt đền” để được ghi vào sử sách như một kẻ tội đồ?
Cũng như việc có người bảo đi biểu tình được tiền, tôi bảo có tiền thì thiên hạ chả tranh nhau đi hết, đâu đến lượt tôi.
24 giờ 02 phút ngày 10/9/2011
Ban nãy anh công an khu vực vừa gọi điện hỏi tôi, mai chủ nhật tôi có đi đâu không? Anh ấy cười có vẻ cũng biết hỏi vậy hơi kỳ cục, nhưng vì nhiệm vụ mà. Tôi cũng vui vẻ trả lời ngay, mai tôi có việc nên không ra Bờ Hồ.