Người Quảng Nam - Thưa mẹ, con là người Quảng Nam. Thì cũng là người Việt Nam thôi, có gì đâu phải đi đạo nhạc? Xin lỗi nhạc sĩ Nguyễn Đức Thành (*), thiệt tình không phải là tui muốn đạo nhạc mà tui mừng vì mẹ tui sinh sống ở Quảng Nam, chớ mẹ tui mà sống ở miền Bắc hay ở Huế thì chắc nhiều lần chứ không phải một lần… xót xa cho số phận con người và cũng đâu có tui ngồi đây để mà đấu láo? Không lẽ ông ngồi ở …Mỹ? Không, nếu bà không bị giết ở miền Bắc vào những năm “cải cách ruộng đất” 1953-1956 thì cũng chết ở Huế vào Mậu Thân 1968!
Nghe chi mà kinh khủng rứa? Đúng, đó là nỗi kinh hòang bao trùm lên cả dân tộc, chứ không của riêng ai. Thế hệ của tui, ở tuổi thơ khi đến trường chỉ biết cái khăn quàng thắt cổ, chỉ biết ở Việt Nam chỉ có “ánh sáng của bác và đảng” dẫn đường, đưa dân tộc vào con đường hầm tối thui với tương lai mờ mịt. Không biết được tại sao cha anh ở miền Nam phải lưu đày trong ngục tù dưới cái tên “cải tạo”. Càng không biết được tại sao bà con ở miền Bắc khổ ải trầm luân với chiến dịch “cải cách ruộng đất” giết người. Lại ngẩn ngơ với “thảm sát Mậu Thân” ở Huế. Ừ, chính sách ngu dân mà. Nhưng may mắn khi lớn lên biết nhìn ra thế giới, và hiểu được tinh hoa văn hóa của miền Nam hay của Việt Nam còn sót lại sau các đợt truy quét “kế họach nhỏ” hay thu gom giấy vụn.
Tuổi trẻ Việt Nam cũng đã hiểu đúng sai, biết được đâu là văn minh, đâu là chủ trương man rợ. Man rợ đâu? Thì rập khuôn theo tà thuyết Mác- Lê Nin, theo Stalin và Mao giết dân oan trong chiến dịch “cải cách ruộng đất”. Rồi nhồi nhét giáo điều, đào tạo những tên khát máu, giết hại dân lành tại Huế vào tết Mậu Thân. Cải cách ruộng đất ở miền Bắc đã giết khoảng 500.000 người! Đồng đội, đồng chí, thân nhân, cha mẹ đều đem ra đấu tố rồi giết tuốt! Cả miền Bắc như "lên đồng tập thể" (Lời ông Vũ Thư Hiên). Còn Mậu Thân 1968 ở Huế, chỉ có 26 ngày nhưng đến 6500 người dân Huế bị giết! Qua “Huế - Thảm Sát Mậu Thân” của Liên Thành và “Giải khăn sô cho Huế” của Nhã Ca lại càng rưng nước mắt. Chỉ vì cuồng tín theo tà thuyết, xúi dục hận thù “địch- ta” mà đẩy con người đi đến tận cùng của cái ác. Ác với tất cả, ác ngay với cha mẹ ruột chính mình.
Người mẹ ôm xác con đã thối rữa, trương sình, không buông xuôi vì tin tưởng con mình vẫn còn sống! Tui chỉ ước ông Liên Thành, bà Nhã Ca hay những chứng nhân trong chiến dịch “cải cách ruộng đất” đều nói láo như …cộng sản! Để làm gì? Để những giết chóc đó không xảy ra, đó chỉ là giấc mơ huyễn hoặc. Để không có những bà mẹ gào thét thảm thương, lê bước chân thê lương vất vưởng trên khắp nẻo đường, ôm xác con, đi tìm xác chồng. Nhưng đó chỉ là điều ước, sự thật đã và đang phơi bày bộ mặt tàn bạo và man trá của cộng sản. Dân Việt Nam vẫn còn chịu đắng cay, các bà mẹ bây giờ vẫn lê những bước chân thê lương vất vưởng trên khắp nẻo đường, đi tìm lẽ phải cho con, đòi công lý cho chồng. Nhưng biết tìm ở đâu? Đòi ở đâu? Đất nước Việt Nam vẫn còn chìm trong điêu linh tê tái.
Nhưng sao ông chỉ nói về mẹ, thế còn cha? Ông không thấy người cộng sản chỉ tuyên dương những bà mẹ Việt Nam anh hùng? Và những người mẹ này đã dũng cảm …điên khùng bóp mũi con mình cho chết để che dấu cán bộ cộng sản nằm vùng, để rồi đám du côn này khi thành công lại bóp miệng bà mẹ già nua, cô đơn nghèo khó, đã cắc củm nuôi mình năm xưa, quăng ra đường để chiếm lấy miếng đất hương hỏa của họ mà làm sân gôn (golf) hay xây biệt thự. Thiệt không ông? Thì ghé lại vườn hoa Mai Xuân Thưởng, hay các văn phòng tiếp dân quốc hội ông sẽ nghe tiếng kêu oan vang trời dậy đất! Nhưng quốc hội này là bù nhìn mà, người ta vào đó chỉ để ...ngủ và dùng cái đầu để …gật? Thì dân oan không biết khiếu kiện nơi đâu thì phải tìm đại một nơi để… chửi! Hơn nữa người cộng sản đâu có cha, không tin thì cứ đi hỏi Nông Đức Mạnh, Nguyễn Tấn Dũng, những đứa con hoang mất dạy của thời buổi điếm đàng. Chúng đẩy dân tộc Việt Nam cùng cực đến nông nổi này. Thì người chết cũng đã chết rồi, thôi thì im lặng mặt dày coi như… huề trớt! Đâu có được, những tên đồ tể của những năm 50 thì đã mồ yên mả đẹp nơi Mai Dịch, Ba Đình, nhưng những tên đồ tể của Mâu Thân 1968 thì vẫn còn nhởn nhơ sống khỏe! Thì đến lúc phải cho những tên đồ tể còn sống như Lê Văn Hảo, Hòang Phủ Ngọc Tường, Nguyễn Đắc Xuân, Nguyễn Thị Đoan Trinh… phải cúi đầu trước tòa án công lý quốc tế tại Hague, Hòa Lan và cho những tên độc tài, bán nước theo Saddam Hussein và Muammar Qaddafi ráo trọi.
Không thể để đám âm binh quái thú, bán nước cầu vinh. Không thể để đất nước của chúng ta ngày ngày bị xẻo thịt. Dưới biển trên rừng, đâu đâu cũng thấy bóng dáng của bọn lân bang xứ “lạ”. Một đất nước phải oằn oại khóc nhìn những người con yêu nước bị tống tù, giam ngục. Thưa mẹ chúng con đi! Chúng con phải xuống đường tranh đấu giành sự vẹn toàn lãnh thổ đất Mẹ Việt Nam.
Con, mẹ quằn quại đớn đau cho tụi con từ khi các con còn nằm trong trăm trứng. Đứa xuống biển, đứa lên rừng cùng lao tâm lao lực để xây dựng giang sơn. Mẹ tự hào cho các con khi các triều đại cường thịnh Bắc phương – Hán, Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh- đều bị các con đánh bại. Mẹ khóc triền miên khi các con phải chịu vào cảnh một ngàn năm Bắc thuộc, ấm ức khi các con bị đô hộ một trăm năm của lũ Phú Lang Sa. Mẹ thảm thương khi những đứa mặt người dạ thú, xúi dục anh em, xúi dục đồng bào, chém giết lẫn nhau để rồi ngoại bang hưởng lợi. Nhưng có cảnh nào đau lòng hơn khi anh em lại chém giết nhau hai mươi mốt năm trong “nồi da xáo thịt” của cuộc nội chiến tương tàn. Tàn cuộc chiến, tưởng đâu đã có thanh bình trên đất Mẹ, ai ngờ đâu lũ côn đồ lại đem xẻo thịt Mẹ dâng cho ngọai bang. Mẹ xót xa khi thân Mẹ điêu tàn, lũ các con mỗi đứa một nơi phải lang thang nơi đất khách quê người, tha phương cầu thực. Đứa ở lại phải oằn mình trong tăm tối, đứa bị bóp cổ, đứa bị chặt tay cũng vì dám lên tiếng bảo vệ đất Mẹ. Mẹ căm hận khi lũ các con, đứa không đủ cơm ăn ngày ba bữa, thì đứa bán đứng Mẹ để sống xa hoa, trụy lạc. Mẹ nghẹn ngào khi trên mình Mẹ, lũ các con phải nhịn nhục nuốt căm hờn, thì lũ ngọai bang nhẫn tâm dày xéo. Mẹ khóc lặng khi các con gục mặt xuống đường ở Sài Gòn vào những ngày Chủ nhật, nhưng Mẹ mỉm cười khi những bước hiên ngang của các con dám dấn thân đương đầu với lũ bạo tàn ở Hà Nội. Các con sinh ra không phải để sống hèn, cha con từng dạy, “Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách” các con phải có trách nhiệm với nước nhà. Việt Nam này là của các con, chứ không phải là của riêng của những đứa du côn mất dạy. Mẹ vẫn tin rằng các con của Mẹ vẫn còn đây, “Một tấc đất của tiền nhân để lại, cũng không được để lọt vào tay kẻ khác” (Lời di chúc của vua Trần Nhân Tông). Cơ đồ quốc gia đâu dể bị thiêu rụi sáng chiều trong tay bọn bán nước.
Thưa Mẹ Việt Nam, lũ chúng con sinh ra không nhầm thế kỷ (**). Nòi giống rồng tiên chúng con vẫn ghi khắc trong lòng. Truyền thống hào hùng của dân tộc vẫn chảy ào ào trong huyết quản. Hưng thịnh tùy theo thời của đất nước nhưng nhân tài hào kiệt vẫn còn đây. Có những kẻ khốn nạn đã rước voi về dày mả tổ, nhưng cũng có những anh hùng tuẫn tiết với giang sơn. Lũ bán nước rồi cũng đền tội, giặc ngoại xâm rồi phải chạy dài, như ông cha đã làm từ bốn ngàn năm trước. Đớn đau của dân tộc rồi cũng sẽ phải qua, chúng con nguyện chung tay góp sức, lời Đức thánh Trần vẫn còn sang sảng bên tai, “dẫu cho trăm thân ta phơi ngoài nội cỏ, nghìn thây ta bọc trong da ngựa, cũng nguyện xin làm”. Thưa mẹ, chúng con là người Việt Nam!
gửi Dân Làm Báo
____________________
Chú thích:
(*) “Một lần miên viễn xót xa”, nhạc sĩ Nguyễn Đức Thành
(**) “Phương Xa”, thơ Vũ Hoàng Chương