Hoàng Thanh Trúc (danlambao) - Quốc gia hưng vong thất phu hữu trách: Nước nhà lúc hưng thịnh hay lúc suy vong, một người dân thường cũng phải có trách nhiệm lo lắng. Định nghĩa quốc hồn, quốc túy nó là như vậy, nhưng thời buổi này ai mà xướng lên như thế nếu không dòm trước ngó sau coi chừng bị vỗ vai: “Biết rồi! có im cái mồm đi không! ai khiến anh lo! Đảng, nhà nước lo rồi?” Thực tế là như thế, không ít người biểu tình yêu nước trong 11 ngày chủ nhật vừa qua hay nghe như vậy.
Chưa đến lượt thất phu, trước đó, những bậc “Trượng Phu” – vì trượng phu toàn cành đa, cành đề nên được nhẹ tay, cảnh cáo (bằng văn phu) cái công văn Quyết định 97/2009/QĐ-TTg về việc ban hành Danh mục các lĩnh vực cá nhân được thành lập tổ chức khoa học và công nghệ (KH&CN) được ông Thủ tướng ký với nội dung hướng dẩn phản biện có điều kiện, có xin phép, làm cho một loạt các vị trượng phu tên tuổi trí thức lớn trong Hội đồng Viện Nghiên cứu Phát triển (IDS) gồm 16 vị, như các ông: Hoàng Tụy, Nguyễn Quang A, Phan Đình Diệu, Tương Lai, Lê Đăng Doanh, Phạm Chi Lan, Nguyễn Trung, Nguyên Ngọc..v.v phải ngậm ngùi “gác kiếm” tự giải thể để phản đối, bởi gươm thiêng mài bao năm là mong có dịp giúp nước giúp dân giờ chỉ cho phép chém “ruồi” thì còn gì là gươm?.
Rồi đây nữa – cũng vì trượng phu hữu trách ấy mà một loạt nhân sĩ trí thức các ông: GS Hoàng Tụy, GS Nguyễn Huệ Chi, GS Phạm Duy Hiển, TS Nguyễn Quang A, Nhà văn Trần Nhương, Nhà văn Phạm Xuân Nguyên, TS Nguyễn Xuân Diện, Luật sư Trần Vũ Hải, anh Nguyễn Quang Thạch,Nguyễn Văn Phương, GS Chu Hảo,LS Lê Hiếu Đằng, Nhà văn Nguyên Ngọc, GS Ngô Đức Thọ, Trần Kim Anh, Bà Cao thị Vũ Anh,TS Hoàng Hồng Cầm, Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh …cùng ký tên trong một kiến nghị yêu cầu bộ Ngoại Giao cung cấp thông tin những chi tiết đồng thuận trong cuộc họp song phương VN+TQ của thứ trưởng Hồ Xuân Sơn và Ủy viên quốc vụ viện Trung Quốc Đới Bình Quốc về Biển Đông hôm 25 tháng 6, dù cất công đến tận khuôn viên bộ ngoại giao nhưng chắc cũng “Biết rồi! khổ lắm! hỏi mãi! có đảng, nhà nước lo” nên không ai mời, ai tiếp?
Không như trượng phu có “số má”, là thất phu nên khi thể hiện cái hữu trách của mình, nhiều người dân và bạn trẻ biểu tình yêu nước bị người ta sử dụng “Vũ Phu” để giành lấy cái độc quyền “hữu trách” bị săn sóc bất nhã hơi nhiều, toàn là những đòn thế bí hiểm như bắt súc vật khó lòng cựa quậy, nào là:
(Tiều phu bóp cổ) (Công phu dép cước) (Tứ phu gia hình)
Nhiều vị bô lão cao niên chứng nhân hai ba chế độ cứ vỗ trán nhức đầu: Lạ thiệt! toàn là dân mình với nhau, mũi tẹt da vàng chớ có thằng Tây mũi lõ nào đâu? nhưng sao nó giống hệt hồi quá khứ thực dân bố ráp người yêu nước quá trời, đồng chủng tộc, ngôn ngữ nhưng nói chuyện với người dân yêu nước bằng vũ phu, bằng bạo lực thì có khác gì… xâm lược tự do dân chủ của dân!!.
Cứ hết đợt này tới đợt khác nhà nước hô hào toàn dân học tập nghị quyết của đảng: Toàn dân “Thi Đua Yêu Nước” nhưng khi nhiều người cụ thể lòng yêu nước “thiệt tình” thì lại bị vũ phu, thượng cẳng chân, hạ cẳng tay cũng “thiệt tình” không kém, hình như mấy ổng chỉ khoái cái kiểu yêu nước “an toàn” yêu nước gián tiếp, hết thảy vô hội trường ngồi, nghe cán bộ MTTQ đọc diễn văn “Yêu nước có định hướng, có mô hình”… rồi thì yêu nước càng nhiều thì ráng vỗ tay càng lớn, càng lâu càng tốt! chớ mấy ổng “nhạy cảm” không ưa cái kiểu yêu nước phóng khoáng tự do như mây bốn phương trời, hồn nhiên tự nguyện nhưng không biết đường nào mà lần, sơ sẩy nó kéo nhau hội tụ tầng tầng lớp lớp thành giông bão, từ yêu nước rủ nhau yêu thêm đủ thứ nữa, Nước thì nó yêu còn mình thì nó ghét, nó làm nên một cơn hồng thủy, tới lúc đó không biết có leo kịp lên nóc lăng Ba Đình trú thân không? Chắc mấy ổng ám ảnh như vậy? nên cứ thắp tha thắp thỏm chứ quang minh chính trực, chính quyền là của dân do dân trực tiếp phúc quyết đồng thuận thì làm sao có cái chuyện tréo cẳng ngổng: Nhà nước và nhân dân đối đầu vì “Yêu Nước” nghịch lý như vậy?.
Mấy vị hưu trí từng là cán bộ cách mạng lão thành tiền khởi nghĩa, cựu tù nhân của thực dân, còn chắc lưỡi ngao ngán hơn: Hồi đó yêu nước chống thực dân bị tụi Tây bắt ở tù coi vậy mà sướng hơn bây giờ! Nó bắt giữ mình đa phần là đâu ra đó, căn cứ trên pháp luật thuộc địa, giam nhà lao nào, tù biệt xứ nơi đâu, tội trạng gì, rạch ròi, thậm chí chưa ra tòa mình cũng có thể ước lượng được mức án không sai lệch là mấy vì dù là tòa án thực dân nhưng nó xét xử mình đúng theo luật của nó – Còn bây giờ thì... thua, bằng chứng rõ như ban ngày là trường hợp ông Nguyễn Văn Hải tự là Điếu Cày chấp hành xong bản án 30 tháng tù giam với tội danh mặc định “Trốn thuế”. Kể từ ngày bị bắt giam 19 tháng 4 năm 2008 đến nay thời gian mãn hạn tù đã hết từ lâu, không thấy chồng về, vợ ông, bà Dương Thị Tân làm đơn khiếu nại thì được “pháp luật” trả lời “tạm giam tiếp tục”, nhưng chưa biết tội gì? Tin tức ông Hải bị “cụt hết một tay” cũng không được trả lời phủ nhận hay xác nhận và vợ ông cũng không được phép thăm nuôi chăm sóc chồng. Toạt nghe cứ tưởng chuyện tiếu lâm nói nghe cho vui, nhưng hóa ra nó thật còn hơn 100% .
Gần một thế kỷ sau khi quét sạch thực dân giành lại độc lập, nhân dân VN trong và ngoài nước phải thảng thốt kêu lên: “Pháp Luật của nhà nước Pháp Quyền Cộng Sản XHCN/VN thành viên LHQ là như thế này sao!?” Vậy thì qua vụ việc điển hình của ông Điếu Cày, những ngày gần đây hàng loạt việc bắt giữ (hay bắt cóc) không có lý do hàng chục thanh niên trong các hội đoàn giáo xứ Công Giáo (danh sách tên tuổi đăng trên các trang web lề trái) dù người nhà, gia đình lùng tìm nhưng vẫn biệt vô âm tín khiến dân oan than thở: đây là “Pháp Quyền” hay quyền lực của thầy pháp âm binh?
Quốc Gia Hưng Vong Thất Phu Hữu Trách – Hình như không còn cái nghĩa cao quí thuộc trách nhiệm của mọi người dân như tiền nhân giáo huấn, mà giờ nó thuộc đặc quyền của một đám “vũ phu” theo đóm ăn tàn. Chúng vũ phu với nhân dân yêu nước đồng nghĩa tiếp tay cho mưu đồ bán nước.