Xuân muộn

Huỳnh Ngọc Tuấn (Danlambao) Mùa xuân năm nay đến muộn, mãi đến 13 tháng giêng âm lịch mới lập xuân. Những ngày Tết trời lạnh và u ám, mưa lất phất bay, hình như mùa đông vẫn còn ngự trị, các chàng trai cô gái co ro trong những bộ áo quần mới, họ ngồi nhìn mưa, liên tục cắn hạt dưa và chuyện phiếm, trong những câu chuyện đó tôi nhận ra phảng phất một nỗi buồn về một tương lai thiếu vắng niềm tin nơi bản thân và xã hội.

Về bản thân, những chàng trai cô gái này cảm thấy bất an, vì sau những năm dài miệt mài trong trường Đại học, với những gói mì tôm lót lòng là thường trực, sinh hoạt tù túng trong căn phòng trọ chật hẹp, ẩm thấp vào mùa đông, nóng bức trong mùa hè, vẫn còn ám ảnh và còn đó những khoản vay từ ngân hàng, từ bà con họ mạc chưa trả được, vẫn còn đó nỗi lo lắng của cha mẹ khi một năm trôi qua rồi kể từ ngày hân hoan đón nhận cái bằng tốt nghiệp mà công việc vẫn ngoài tầm tay với.

Ở Việt Nam bây giờ muốn có một công việc ổn định tại thành phố phải có từ 50 triệu đến vài trăm triệu để “lót đường”, với mức lương cơ bản từ 2 triệu đến 4 triệu đồng một tháng, đó là đối với những kỹ sư hoặc cử nhân. Còn đối với những anh chị có bằng Trung cấp, Cao đẳng thì cơ hội tìm kiếm việc làm còn khó khăn hơn rất nhiều và có thể là vô vọng nếu không phải là “con cháu các cụ”.

Về xã hội, thái độ bàng quan, vô cảm vẫn là căn bệnh trầm kha, tuy nhận biết xã hội này đầy dẫy bất công, tham nhũng tràn lan, đạo đức suy đồi, niềm tự hào dân tộc xuống đến mức Zero, an ninh quốc gia bị Trung cộng đe dọa, những nhà lãnh đạo đất nước thì “khôn ngoan” đến mức không còn phân biệt được lằn ranh giữa bạn và thù, “đồng chí” và kẻ xâm lược.

Lá cờ 6 sao của TC xuất hiện trong buổi lễ chính thức tại Hà Nội khi tiếp đón lãnh đạo “thiên triều” Tập Cận Bình vẫn chưa khơi gợi được một sự bất an nào trong tâm thức của giới trẻ VN.

Họ bất mãn với xã hội nhưng không muốn làm gì để hoàn thiện nó, hoặc thay đổi nó. Họ chọn một chỗ đứng an toàn để chờ ai đó làm thay cho họ. Họ không hề biết đất nước này là của họ, nó tùy thuộc vào chính thái độ và hành vi ứng xử của họ, và họ là người chủ đất nước này hoặc là nô lệ trên đất nước mà tiền nhân của họ để lại. Họ có thể là người sáng tạo nên lịch sử hoặc là nạn nhân của lịch sử.

Họ bàn bạc với nhau về mọi thứ, về tình yêu, về thời trang, về công việc của họ hiện nay hoặc đang tìm kiếm. Họ bàn về những “đại gia” tại VN với những tài sản khổng lồ, như những ngôi biệt thự rải rác khắp nước của ông lãnh đạo nào đó, những chiếc xe hơi hàng tỉ đồng và cung cách tiêu tiền như rác của cậu ấm cô chiêu nào đó… tôi hỏi một anh bạn trẻ:

--Vậy những người đó lấy tiền ở đâu mà nhiều thế ?

Anh bạn trẻ trả lời rất tự nhiên và xác tín những gì anh nói:

--Tiền từ tham nhũng hối lộ, từ rút ruột công trình, vơ vắt tài nguyên quốc gia đem bán, từ cướp đất của người dân …v v và v v. 

Một anh bạn khác chen vào: 

-- Đất đai bây giờ là vàng bạc, đây là nguồn thu cực kỳ quan trọng của chế độ để nuôi sống guồng máy hiện nay, nếu có một ngày, vì một lý do nào đó họ mất nguồn thu này thì chế độ này coi như “mất máu” khó mà đứng vững được chú ạ!

Tôi nhận ra giới trẻ Việt nam rất thông minh chứ không tầm thường tí nào, họ đã nhận ra tử huyệt của chế độ, cái nhìn mang tầm vóc chiến lược chứ không vừa, và tôi cảm thấy một niềm tin mãnh liệt dâng lên trong lòng.

Tôi cố tìm xem câu trả lời nằm ở đâu khi những người trẻ của chúng ta biết đó là một vấn nạn ô nhục của quốc gia nhưng có vẻ như họ chấp nhận nó, chung sống với nó và cúi đầu chịu đựng nó.

Tôi hướng họ sang đề tài chính trị.

- Ở Đài Loan vừa rồi, qua cuộc bầu cử Tổng thống có một câu chuyện vui như thế này: Một người Đài Loan tự hào nói với một người Việt Nam rằng: 

--Bầu cử tại Đài Loan chúng tôi Tự do, Dân chủ, minh bạch, chính xác, trong sáng và có kết quả nhanh chóng sau 24 giờ”. Anh chàng VN phản bác:

--Sau 24 giờ mới biết kết quả thì có gì đáng tự hào, ở nước chúng tôi người ta biết được kết quả bầu cử Quốc hội trước đó một năm!!??.

Họ cùng cười và trả lời:

--Vì đã được "cơ cấu" trước rồi chú ạ, chế độ “Đảng cử -dân bầu” mà!

Nhưng câu chuyện chỉ dừng lại ở đó mà không có cô cậu nào bàn tiếp… vì sự “tế nhị” của nó. Người dân VN hiện nay rất nhạy cảm với sự “tế nhị” hay nói chính xác hơn là sự sợ hãi.

Tôi đã nhận chân được vấn đề, sự sợ hãi chính là trói buộc làm cho người dân xa lánh chính trị, bàng quan với thời cuộc và vận mệnh quốc gia. Tôi cảm thấy bức bối, cầm chiếc dù trên tay đi ra đường cho dễ chịu, những hạt mưa bay bay như bụi, những đợt gió lạnh từ phương Bắc vẫn tiếp tục đổ về, trời u ám… nó giống như tình cảnh của đất nước này.

Hôm nay đã là 20 âm lịch, tôi làm một chuyến du xuân về miền quê, đến tận cảng Dung Quất, dọc đường đi, nhìn những cây mai trổ hoa vàng rực rỡ, mùi hương dịu dàng thoảng bay trong gió, lòng nhẹ nhàng lâng lâng trước cảnh sắc mùa xuân. Người ta nói mai là sứ giả của mùa Xuân thật đúng như vậy, mai bắt đầu nở rộ từ ngày lập xuân đến nay, nếu không có mai người ta khó cảm nhận được trời đất đã sang xuân.

Cảng Dung Quất đây rồi, trước mắt tôi là làn nước xanh thăm thẳm với những tảng đá to nhô lên từ đáy biển tạo nên vẻ đẹp quyến rủ và tráng lệ, nắng ấm làm cho không khí trong veo và nhẹ nhàng. Những cơn gió Nồm từ ngoài biển thổi vào lồng lộng mang theo hương vị biển khơi thật dễ chịu. Nhìn những chiếc tàu bắt đầu rẽ sóng ra khơi, hoặc đang chuẩn bị tất bật cho một chuyến đi dài đầy bất an và mạo hiểm. Tôi ước ao một mùa cá bội thu sẽ đến với ngư dân của chúng ta, những người ngày đêm bám biển để giữ gìn di sản của tổ tiên, để cung cấp cho mọi người những bữa ăn bổ dưỡng, ngon lành từ biển quê hương.

Trước cảnh sắc mùa xuân huy hoàng và non sông gấm vóc làm cho lòng tôi tràn đầy hy vọng về tương lai của đất nước và dân tộc mình... Mùa xuân Dân chủ -tự do đã đến với các dân tộc Bắc Phi, Trung Đông và Miến Điện, tôi tin rằng cũng giống như mùa Xuân năm nay đến muộn, nhưng cuối cùng nó cũng đến vì đó là quy luật của đất trời.


12 Nhận xét

  1. Cám ơn chú Tuấn viết bài này, lâu rồi con mới đ5c bài của chú . Con tưởng lả chú bị chuyện gì rồi
    Con rất ngưỡng mộ chú, chị Thục Vy và bạn Hiếu
    Đang dõi theo từng bài víet của gia đình chú

    Cháu Ng. V. Th.

    Trả lờiXóa
  2. Quê Hương Ngạo Nghễlúc 04:49 14 tháng 3, 2012

    Tôi mong mỏi hy vọng và niềm lạc quan của ô chóng thành hiện thực .
    Trân Trọng

    Trả lờiXóa
  3. Mùa xuân đến muộn
    Muộn quá
    Mạ sẽ quá thì
    Nhổ đi không đành
    Cấy chẳng được ăn
    Loe hoe cọng cỏ
    Lồng vực khoe bông
    Có mùa xuân không ?
    Khi đồng chỉ toàn cỏ dại .

    Trả lờiXóa
  4. quy luật của trời đất .
    tôi tin .và tin mảnh liệt .củng như bác toàn dân VIỆT NAM đang bực tức trong lòng ngực .
    TÔN GIÁO -CHẾ ĐỘ -VĂN MINH .
    tóc -da- óc -tim người nham hiểm .
    miệng thốt mưu sâu mở đường chiếm đoạt .
    cũng đã tan trong di sãn VIỆT NAM .
    NGƯỜI DÂN SẺ CHÔN ĐẢNG CỘNG SẢN XUỐNG MẢNH ĐẤT GIAN TRUÂN NẦY - BÁC ƠI . đó là qui luật của trời đất .tôi tin

    Trả lờiXóa
  5. Chẳng có chi là Muôn năm ! " Xuân đang đến nghĩa là xuân đang qua " .
    Năm 76 chúng tôi học ở Sgon , khi đón tiếp phái đoàn LIên xô , thằng Bí thư hô : Đãng cs VN muôn năm - mấy SV chúng tôi hô lại " Chưa chắc ! chưa chắc !" rồi ôm nhau ra mà cười .CÓ câu nói :" Đâu cần thanh niên có ...." chúng tôi nói triển khai là : Ông ta nói không cần có thanh niên nên cho vào Nam để chết.
    Sau mấy năm học xong chúng qua Mỹ hết !Thành VIệt Kiều Yêu nước .
    Bây giờ tôi cũng Tri Thiên Mệnh rồi , thấy cảnh Đất Nước nhiễu nhương mà buồn ! Lực bất tòng Tâm -không bằng Minh Hạnh ,không bằng Anh em . biết làm sao được .Than ôi !!!!

    Trả lờiXóa
  6. Muà xuân đến muộn
    đến còn hơn không
    hay xuân quên đến
    vì xuân chết non
    mong mãi xuân ơi
    như vợ chồng son
    mong một mụn con
    mong mòn mong mỏi .

    Muà xuân bị đóng băng
    khi Tàu cộng tung hoành
    từ Nam ra đến bắc
    Cà mau đến Đồng Đăng .

    Ta chỉ có muà xuân
    khi quét sạch tay sai
    đứng ngạo nghễ trời Nam
    trước giặc Tàu vênh vang .

    Trả lờiXóa
  7. Người Sông Tiềnlúc 11:22 14 tháng 3, 2012

    Lâu quá mới đọc bài của anh Huỳnh Ngọc Tuấn vì nhiều nổi can qua đối với gia đình này. Tôi đọc bài của anh càng hiểu nỗi lòng anh gói ghém trong từng câu từng chữ và gia đình yêu quí của anh mong sao sẽ hết cơn bỉ cực để rồi đất nước sống trong hòa bình và hạnh phúc thật sự khi chế độ CSVN sẽ tiêu vong. Chúc anh sẽ đạt được ý nguyện!

    Trả lờiXóa
  8. Hoa lài báo tin xuân
    Lòng luống những bâng khuâng
    Xuân, mùa xuân dẫu muộn
    Nhưng vui biết bao lần.

    Gọi mẹ báo tin này
    Xuân sẽ đến lần hai
    Trong năm nay mẹ nhỉ
    Mẹ mắng nhỏ "Cha mày"

    Xuân sẽ đến lần 2

    Trả lờiXóa
  9. Thanks anh Huỳnh Ngọc Tuấn

    Chúc anh đạt được ý nguyện!

    Trả lờiXóa
  10. Cám ơn anh Huỳnh Ngọc Tuấn vì bài viết này
    Chúc anh sức khỏe và giàu nghị lực để đi tiếp con đường mà anh đã chọn
    Rất quý trọng gia đình của anh

    Trả lờiXóa
  11. Người Việt bị Lừalúc 22:12 14 tháng 3, 2012

    Cuộc sống quá quý báu và ai cũng sợ chết. Nhưng sống như con vật thì sống để làm gì. Các bạn Việt Nam ơi, chúng ta đã sống như con vật lâu lắm rồi. Chúng ta là người nhưng chúng ta không có quyền được sống như con người. Ai đã bắt chúng ta phải sống như con vật. Mà nhiều khi còn thua con vật vì chúng ta sống trong sự sợ hãi. Thật bất hạnh cho dân tộc Việt, thà sống như con vật trong nỗi sợ hãi chứ không dám lên tiếng để được làm người.

    Trả lờiXóa
  12. Ngày 30/04/1975 ngày mà VN ghi vào lịch sử là ngày giải phóng miền nam thống nhất đất nước , tôi lúc đó là một cậu bé mới sáu tuổi đang sống ở nơi mà khi nhắc đến tôi vẫn lưu luyến đó là “ TRUNG TÂM TÌNH THƯƠNG “ bây giờ đã hơn 37 năm nơi ấy đã thay đổi không còn mang tên ấy nữa và đã là một phường của một TP Tây Nguyên nhưng với tôi vẫn in đậm những hình ảnh trong ký ức của mình . Tuổi thơ qua đi để lại nhiêù kỷ niệm . Cha tôi rời quê hương QN khi tôi chưa sinh ra , bước chân của Ba tôi đã in dấu trên bốn vùng chiến thuật cho đến năm 75 tạm dừng chân …….. và gia đình tôi tiếp tục mưu sinh trên vùng kinh tế mới . Kể từ đó tôi được học và lớn lên trong môi trường mới XHCN . Rất nhiều hoài bảo ước mơ ….. phấn đấu học hành rồi cũng như các bạn khác vào ĐH rồi ra trường và đi làm . Thời gian qua đi tôi mới cảm nhận rằng trong xã hội nầy muốn sống tử tế thật quá khó , khó thật . Xã hội hiện tại giống như một tập hợp của sự bất hợp lý . Trong vô vàng những cái ác hiện hửu tôi chỉ nguyện một điều hảy sống cho tử tế . Mong ước cho xã hội ai cũng có cuộc sống hạnh phúc an lành .
    Tôi rất quý trọng anh Tuấn cùng gia đình anh . Mọi chuyện xảy ra với anh và gia đình anh tôi rất chia xẻ không biết làm gì hơn chỉ biết cầu nguyện cho gia đình anh được sống được làm như những gì anh muốn .
    Trân trọng

    Trả lờiXóa
Mới hơn Cũ hơn