J.B Nguyễn Hữu Vinh - Sau hơn một năm kể từ lần cuối đến thăm và gặp bà con giáo dân Cồn Dầu, những thông tin về mảnh đất Cồn Dầu từ xa lạ đến thân quen đối với chúng tôi ngày càng nhức nhối. Mảnh đất đó rất xa lạ với chúng tôi, ở đó chúng tôi không có người thân, chẳng có họ hàng, không có bất cứ một quyền lợi nào của mình ở đó. Thế nhưng, chỉ đơn giản là mảnh đất đó có những giáo dân, đồng đạo của chúng tôi cũng như những công dân Việt Nam khác đang đau đớn trước nguy cơ bị đàn áp bạo tàn và Cồn Dầu có nguy cơ xóa sổ khỏi mặt đất này bởi một dự án của một vài cá nhân lắm tiền. Những ai đã một lần đi qua Cồn Dầu, chứng kiến thảm cảnh giáo dân và những người dân xung quanh đã chịu, thì chắc chắn sẽ khó có thể yên tâm xếp nó vào một góc ý thức mà không trăn trở. Từ đó, Cồn Dầu trở thành một địa danh luôn nhắc nhở chúng tôi nhớ đến họ. Tiếng kêu vô vọng của những người dân Cồn Dầu và lân cận đã cất lên, khi mạnh, khi yếu nhưng chưa thấm vào đâu những đớn đau, khốn khổ mà người dân Cồn Dầu đã phải chịu.
Anh Toma Nguyễn Thành Năm, người đã bị đánh đến chết tại Cồn Dầu ngày 3/7/2010
Đà Nẵng và những đổi thay
Chúng tôi trở lại Đà Nẵng lần này trên một chuyến xe đò chạy xuyên đêm từ Hà Nội, chiếc xe gồng mình chở chúng tôi đến Đà Nẵng khi đã khá trưa sau vài bận vỡ lốp. Tìm chỗ ăn và nghỉ ngơi sau một quãng đường xa, nhìn Thành phố Đà Nẵng có nhiều thay đổi so với những lần trước chúng tôi vào. Các tuyến phố giờ có thêm những tấm bảng cấm đánh giày, bán sách báo dạo, bán hàng rong… Những tấm biển nhắc chúng tôi rằng, những nơi này, những kẻ bần cùng đừng bén mảng đến mà kiếm ăn.
Đi quanh Thành phố Đà Nẵng một vòng, nhiều cơ ngơi mới được xây dựng, những chỗ ăn chơi, cưới hỏi và những kẻ lắm tiền mặc sức thỏa chí khoe khoang của cải bằng những công trình nhà cửa mới xây. Con đường Hoàng Sa nằm trải dài dưới nắng, vắng lặng và uể oải với vài người đang tắm nắng bên bãi biển. Những công trình khác vẫn đang xây, đa số là chốn ăn chơi, nhà hàng, nhà nghỉ sang trọng mà chắc chắn nhữ người nghèo chỉ đứng xa mà nhìn cũng đã thấy ngột.
Đà Nẵng đã thay đổi, nhìn vào Đà Nẵng với những con đường, những nhà hàng sang trọng, những khu ăn chơi nhảy múa, ít ai thấy được người dân nghèo Đà Nẵng ở đâu và đang sống cuộc sống ra sao. Mới đây, có tin Đà Nẵng cấm nhập cư những người đang ở nhà thuê, mượn, đang ở nhờ… Ông Nguyễn Bá Thanh, Bí Thư Thành ủy -Chủ tịch HĐND TP Đà Nẵng, cho rằng “điều này nhằm để nâng cao chất lượng dân cư TP, giảm ùn tắc và giảm cả tình trạng tội phạm do cư dân nhập cư gây ra”. Cũng đúng thôi, vì thứ dân cầu bơ cầu bất, nghèo đói và chất lượng kém kia khi đường cùng có thể thành trộm, cắp và quấy rầy miếng ăn, giấc ngủ của quan chức nơi này.
Có lẽ cứ đà này, một thời gian ngắn nữa thôi, quan chức Đà Nẵng sẽ không hề phải lo nạn tắc đường vì người dân hết cửa đến nơi sang trọng. Quan chức Đà Nẵng sẽ không bị quấy rầy bởi những bàn tay đen đúa bán vé số dạo, những chú bé đành giày nhớp nhúa sẽ không có cơ hội làm bẩn mắt các quan chức đang điểm tâm bữa sáng hoặc đang thưởng thức sơn hào hải vị trong những chốn sang trọng xa hoa kia.
Sinh thái hay biến thái?
Vượt qua cầu Hòa Xuân, chúng tôi vào làng Cồn Dầu. Đập vào mắt chúng tôi là những khu đất hai bên đường mới san vội vàng và vội vàng hơn là những biển phân lô nhanh chóng được cắm lên. Trên mạng, nhan nhản lời rao bán đất Cồn Dầu, Hòa Xuân và Cẩm Lệ. Những lô đất được rao bán với giá trên trời mà người dân ở đây tính rằng sau khi đất đai nhà mình bị “thu hồi” giải tỏa, muốn mua lại thì phải bỏ ra số tiền gấp 30 lần số tiền được “đền bù”. Nghĩa là anh có 30 mét vuông đất được chính quyền Đà Nẵng “đền bù” sẽ mua được 1 mét vuông đất của chính họ do Công ty Tư nhân Mặt Trời bán lại. Sự chênh lệch ấy đó là ý nghĩa của việc “đền bù” theo định nghĩa của nhà cầm quyền Việt Nam từ Bắc đến Nam và Đà Nẵng không là ngoại lệ.
Có lẽ trên thế giới này, chưa có nơi nào có từ “đền bù” có ý nghĩa hài hước như ở Việt Nam chúng ta.
Khu Sinh thái Hòa Xuân và giao dịch Bất động sản
Làng Cồn Dầu đang chìm và những khu đất vội vã san lấp, vội vã phân lô.
Thế mới biết, có gì buôn bán lãi bằng đất đai ở đây và vì sao người dân nhất định phải biến khỏi quê hương mình. Người dân cứ kêu, cứ kiện, đã có công an và nhà tù, súng đạn. Những người dám cất tiếng nói, có đánh chết cũng chỉ biết ngậm ngùi chứ dám kêu ai. Trời thì xa, quan nha thì gần, mà quan nha thì được cầm trong tay súng đạn và quyết định tính mạng, tài sản của người dân bằng những tờ giấy có đóng hình quốc huy đỏ choét.
Làng Cồn Dầu nhìn từ xa vào, gần như bị chìm ngập mất một nửa nhà cửa về độ cao bởi khu đất mới san và phân lô. Đứng ngoài đường nhìn vào, các ngôi nhà còn lại đều thấy như đã bị lấp hết tầng I. Tất cả đang dở dang và quá trình đấu tranh ở đây thật khó khăn, khốc liệt.
Ngay đầu làng, một tấm biển quảng cáo cỡ lớn về Khu Sinh thái Hòa Xuân và liên hệ bán bất động sản, đất đai. Tấm bảng cho biết rằng: Đây chẳng phải là công trình an ninh, quốc phòng gì hết, đơn giản đây chỉ là một dự án của những kẻ lắm tiền kết hợp với nhà nước dùng súng đạn cướp đất của dân bán lại cho dân mà thôi. Nhìn tấm bảng này và những mảnh đất đã được phân lô kéo dài dọc đường Cồn Dầu, chúng tôi nói đùa với nhau rằng “Đây là khu biến thái chứ không thể là sinh thái”.
Con đường dẫn chúng tôi vào Cồn Dầu hôm nay ngập tràn bụi đỏ và dất đỏ. Những người dân nơi đây len lỏi giữa bãi đất mênh mông tìm lối về làng.
(Còn nữa)
Hà Nội, ngày 9/4/2012
J.B Nguyễn Hữu Vinh