Minh Văn (Danlambao) - Xã hội Cộng Sản phi nhân đầy rẫy những điều nghịch lý, vì thế mà có lắm chuyện bi hài, có thể nói là xảy ra hằng ngày hàng giờ vậy. Theo dự đoán của người viết thì trong vòng mấy trăm năm tới nhân loại tạm thời chưa thể nghĩ ra được kiểu nhà nước nào ngược đời hơn thế nữa. Vì rằng xã hội Cộng Sản là một sản phẩm vô tiền khoáng hậu, nực cười nhất mọi thời đại. Để minh họa, xin mời quý vị thưởng lãm mấy mẩu chuyện dưới đây:
Mẫu chuyện thứ nhất: Xã hội nào cũng thế
Chúng ta không ai còn lạ gì sự mâu thuẫn giữa lời nói và việc làm của người Cộng Sản. Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đã từng nói: “Hãy xem Cộng Sản làm, chớ nghe Cộng Sản nói”.
Ngày nay, khi mà mọi thứ đã được phơi bày ra trước ánh sáng lịch sử, chủ nghĩa cộng sản hoang tưởng đã sụp đổ, thì nhà nước Việt Nam vẫn lì lợm tuyên bố: “Đưa đất nước và nhân dân đi theo con đường xã hội chủ nghĩa”.
Lúc này rủi có người dân nào vô phúc mà nói câu:
- Xã hội nào cũng thế cả
Thì bị bắt bỏ tù là cái chắc.
Ấy vậy nhưng trước thực trạng tham nhũng phổ biến, tình trạng bất công và vi phạm nhân quyền lan tràn thì các cán bộ của Đảng lại vừa cười vừa nói:
- Thì xã hội nào cũng thế cả.
Hai người cùng nói một câu, mà một người bị tù, một không sao cả. Quả thực người Cộng Sản họ nói xuôi nói ngược đều được, tôi thì không thể hiểu nổi, thực là đáng khâm phục. Xin lạy thánh mớ bái!
Mẫu chuyện thứ hai: Chưa thấy nhà nước nào dạy như thế cả
Trong thời kỳ Cải Cách Ruộng Đất, Đảng Cộng Sản đã bắt người dân phải đấu tố Địa Chủ (mà phần lớn là những người do siêng năng làm lụng mà có nhiều ruộng đất và của cải). Tàn ác hơn nữa, họ còn bắt con cái đấu tố cha mẹ mình, những người thân trong gia đình đấu tố lẫn nhau. Trong những cuộc đấu tố này, con cái kể tội bố mẹ và gọi họ bằng thằng hoặc xưng mày tao. Bằng cách này mà Đảng Cộng sản đã đảo ngược luân thường đạo lý, hủy diệt tính tự tôn và phẩm giá con người. Vì vậy mà họ từ chỗ đang là con người nay ngang hàng với động vật, chỉ biết phục tùng Đảng và Bác Hồ mà quên đi danh dự và tổ tiên mình.
NTT là một nhạc sĩ tài hoa và có tiếng ở Việt Nam, ông sinh ra trong một gia đình địa chủ. Thời kỳ cải cách ruộng đất thì ông đang đi học tại một trường nghệ thuật. Ủy ban cải cách ruộng đất ở quê gửi giấy đến tận trường học để bắt ông phải về quê đấu tố cha mẹ mình. Trong giấy ghi rõ nếu ông không về đấu tố cha mẹ thì không được tiếp tục theo học. Trước nghịch cảnh này, ông vô cùng đau khổ và giằng xé lương tâm: Từ bỏ ngành học mà mình yêu thích và đam mê để tròn chữ hiếu, hay thực hiện việc làm của loài cầm thú để được tiếp tục theo học?
Là người có nghĩa khí và nhận thức vững vàng, ông tuyên bố:
- Tôi đọc sách từ cổ chí kim, từ Đông sang Tây. Chưa thấy một nhà nước nào dạy con cái phải gọi cha mình bằng thằng để tỏ rõ lập trường quan điểm cả! Tôi thà nghỉ học chứ không đời nào làm cái việc không bằng loài cầm thú kia!
Một ngàn năm đô hộ giặc Tàu, một trăm năm đô hộ giặc Tây, cả Tàu và Tây đều không làm được cái việc đảo ngược luân thường đạo lý đó. Mà chỉ trong vòng mấy năm Đảng Cộng Sản đã làm được, quả là vĩ đại thật!
Mẫu chuyện thứ ba: Dân đói chúng tôi no
Trong buổi hội nghị về xóa đói giảm nghèo, một vị cán bộ có tật nói ngọng phát biểu:
- Thưa toàn thể nhân dân! Dân đói chúng tôi no (lo), chúng tôi no (lo) dân đói, dân càng đói chúng tôi càng no (lo).
Vị này vừa phát biểu xong, thì bên dưới hội trường tiếng vỗ tay như sấm dậy. Không hiểu người dân tán thưởng tài khôi hài hay cái tính thật thà của ông ta? Quả thực, với tệ tham nhũng tràn lan đã trở thành cơ chế như ở Việt Nam hiện nay thì dân càng đói cán bộ càng no là đúng rồi. Đây quả là một lời thú nhận lịch sử.
Ông cha ta có câu: “Giỏ nhà ai, quai nhà nấy”. Những cái quai này chỉ có thể mắc vào giỏ Cộng sản chứ không thể mắc vào đâu được. Vì chỉ có xã hội Cộng Sản mới đẻ ra được những sản phẩm bi hài cười ra nước mắt kia.