Diệu Hiền (Danlambao) - Đất nước ta đang như loạn lạc trong thời bình. Cũng dễ hiểu thôi. Lòng người ly tán thì tất sinh loạn ly. Đảng và Nhà nước đã hoàn toàn thất bại trong việc hòa hợp lòng người. Hòa hợp dân tộc để tạo sức mạnh đoàn kết chỉ là một khẩu hiệu suông của Đảng. Kinh tế suy thoái, đạo đức suy đồi… đang đẩy hàng triệu người từ túng quẫn đến tệ nạn rồi tội phạm. Nhưng Đảng lại cho rằng chỉnh đốn Đảng là “thuốc tiên” sẽ chữa hết bách bệnh cho một xã hội như thế. Nhưng đã nửa năm rồi, nó không có dấu hiệu gì gọi là “chẩn đúng bệnh”, mà còn làm cho con bệnh là Đảng ngày càng trầm trọng hơn. Chỉnh đốn đang trở thành công cụ để các thế lực lớn trong Đảng đấu nhau quyết liệt tranh giành quyền lực dưới danh nghĩa “làm trong sạch và tăng sức chiến đấu của Đảng”. Đảng viên có lẽ chưa bao giờ ngao ngán và bi quan hơn lúc này. Rất nhiều người bắt đầu tin rằng cuộc chỉnh đốn này sẽ dẫn đến một sự lụn bại của Đảng trong nhiệm kì này. Cũng đã không ít người nghĩ về một sự sụp đổ và đang tìm cho mình một con đường hậu.
Dân nghèo giờ chẳng biết bám víu vào đâu, cuộc sống tan tác nhưng vẫn thờ ơ với thế sự. Âu cũng là lẽ thường tình. Nhiều người đang cố gắng nhen nhóm những ngọn lửa hận thù vào lòng những người dân này để hy vọng kéo họ ra đường để có “Mùa xuân Ả Rập”. Chưa biết có làm được không, cũng có thể, nhưng bạo lực, hận thù sẽ bùng lên thành những ngọn lửa hủy diệt đất nước này, thiêu cháy bao nhiêu sinh mạng. Rồi có thành công đi nữa thì không biết đến lúc nào những người dân nghèo này mới có thể ngẩng mặt lên với đời. Hay sẽ là nhiều đảng cai trị luân phiên thay vì một đảng như hiện nay. Điều này như một trò may rủi phụ thuộc vào “lòng tốt” của những người đã khích động hận thù để làm cách mạng. Hình như chưa thấy được một lòng tốt như thế trên thế giớ từ những người làm cách mạng bằng hận thù.
Nhưng than ôi, bao dung nhân ái thì làm sao thắng được sự cường quyền bạo ngược đang cai trị dân chúng bây giờ. Nhiều người đã bế tắc bao lâu nay với câu hỏi đó. Bạo ngược phải được đáp trả bằng bạo lực gần như trở thành đạo lý của những người làm chính trị từ xưa đến nay.
Nhưng tôi đã nhìn thấy một con đường như thế, Con Đường Việt Nam. Một con đường không hận thù nhưng sẽ thắng được cường quyền. Một con đường không bạo lực nhưng khiến những kẻ bạo ngược phải khiếp sợ. Một con đường không của riêng ai nên sẽ tụ lòng người về một chỗ. Một con đường nhưng có rất nhiều lối đi mà ai cũng có thể bước đến. Một con đường cương quyết nhưng đầy lòng nhân ái. Đó là con đường của Chúa.
Ngày 28 tháng 6 năm 2012
Diệu Hiền